***
"Sáng nay cha ta đã chuẩn bị sẵn cho tiên sinh một rổ gà con nhưng do chuyện hạt dẻ nên ông quên béng mất, bây giờ ta mang sang cho nhà muội."
Dịch Thực vừa dứt lời, Cảnh Thâm và tiên sinh đã đến trước cửa phòng bếp, người thì cầm theo cái sạn xào, người thì cầm theo đôi đũa gỗ.
Dịch Thực ôm giỏ chắp tay thi lễ với thầy rồi mới nói thêm: "Nghe ta đến đây nên bà nội có gửi thêm một bát đậu phộng rang nữa."
Mang cho người nào ấy à, tiên sinh không ăn, trừ Hạ Ý ra thì còn ai vào đây.
Cảnh Thâm xoay đôi đũa rồi về bếp, tiện mồm nhắc tiên sinh: "Tiên sinh ơi, đồ ăn sắp cháy rồi."
Hạ tiên sinh vội quay lại, Dịch Thực đi theo ông, đặt rổ gà con trong góc tường nơi chứa trứng một cách rất tự nhiên.
Tiên sinh vừa đảo mấy món ăn kèm vừa hỏi hắn: "Ăn cơm chưa?"
"Thưa rồi. Sau khi thầy về ít lâu là nhà cháu dùng cơm, ăn rồi cháu mới đến."
"Tới đúng lúc lắm, tiện đường mang sọt về luôn nhé."
Hạ Ý vừa vào đã nghe được lời này, nàng cười ranh mãnh chạy tới hỏi cha: "Không phải cha hay nói phải tự làm lấy việc của mình à? Sao bây giờ cha lại đi sai bảo Dịch Thực thế?"
Dù bị vạch trần ý đồ Hạ tiên sinh vẫn giữ được bình tĩnh, ông giả điếc tiếp tục xào đồ ăn.
Dịch Thực đành đứng giải thích cho nàng, hai bên trò chuyện rôm rả cho đến khi Cảnh Thâm bưng dĩa cá sốt giấm đi vòng qua bọn họ lên nhà chính, mùi thơm làm Hạ Ý phải ngoảnh đầu: "Cơm chín chưa?"
"Ta không biết."
Hạ Ý bèn đến nồi cơm xem thử, nàng xới cơm chín ra hỏi Dịch Thực: "Hay là huynh ăn thêm lần nữa?"
"Không hay lắm đâu." Hắn quay sang nói với tiên sinh là mình muốn thỉnh giáo ông vài điều, cuối cùng hắn ra sân ngồi đọc sách.
Đúng là người ham học lúc nào cũng có thể mang sách theo, tuy vậy Hạ Ý vẫn nhắc nhở mấy câu: "Trời tối rồi huynh còn đọc làm gì cho đau mắt?"
"Đúng nhỉ." Dịch Thực cất sách vào, Hạ Ý để hắn ngồi chờ ngoài sân, còn nàng thì bưng mấy bát cơm lên nhà.
Cảnh Thâm mong bữa cơm nãy giờ, trước khi ăn hắn không quên khen ngợi tay nghề của tiên sinh, xong xuôi mới cẩn thận tách xương, ăn cá, húp canh.
Một lát sau, người nào đó uống một ly nước đường ấm sau khi đánh chén một bữa đậu phộng no nê, nàng hạnh phúc lắc lư đôi chân, chợt đá phải Cảnh Thâm đang ngồi đối diện.
"Ui..." Nàng trợn mắt kêu lên.
Cảnh Thâm chau mày hỏi: "Kêu gì đấy?"
Hạ Ý thấy hắn có vẻ giận nên vội giải thích là nàng không cố ý, hắn khinh thường: "Được ăn đậu phộng thôi mà, muội cần gì vui đến mức ấy."
Hạ Ý cười nhẹ, nghĩ lại hình như Cảnh Thâm chưa ăn miếng đậu phộng nào nên nàng hỏi: "Huynh cũng không thích đậu phộng sao?"
Đôi tay đang tách xương của Cảnh Thâm khựng lại, hắn gật đầu một cách chắc chắn.
Hạ Ý chun mũi, nàng ăn đậu phộng cũng chẳng còn thấy ngon. Không lẽ trên đời này trừ nàng ra không còn ai thích đậu phộng nữa ư?
Màn đêm dần buông, trời chưa tối hẳn trăng đã treo cao trên đỉnh đồi thôn Nhược Lựu, gần rằm nên trăng trông đầy đặn hơn.
Hai thầy trò vẫn còn tranh luận đúng sai trong sân, giữa khung cảnh tối om bỗng lóe lên ánh sáng màu cam, thì ra đèn dầu trong bếp được thắp lửa. Hạ tiên sinh ngừng lại, ông dặn con gái chén để đó ông rửa, sau mới tiếp tục giải thích nghi vấn của Dịch Thực.
Cảnh Thâm đang đứng trong bếp nghe vậy thì hỏi Hạ Ý: "Muội bệnh hả?"
Hai hôm nay tiên sinh không cho nàng rửa chén, buổi trưa nàng không đến học đường mà toàn ở nhà nấu cháo đậu ăn kèm dưa muối, ăn xong thì để nguyên chén bát trên bàn.
Hạ Ý lắc đầu, nàng nói nhỏ ra vẻ bí ẩn: "Mấy hôm nay muội không thể chạm vào đồ lạnh."
Không thể chạm vào đồ lạnh... Cảnh Thâm nhớ trong mùa hè mấy năm trước, có vài hôm dù nóng đến mấy mẹ hắn và Xuân Nương cũng nhất quyết không chịu ăn miếng đá bào nào, hồi đó hắn có tò mò hỏi họ, hình như câu trả lời là...
Tai đỏ ửng lên, hắn nói: "Ta rửa giúp muội."
Mắt nàng ngời sáng, khẽ gật đầu.
Chờ Dịch Thực mang theo giỏ và rổ đi về thì Hạ tiên sinh mới quay lại phòng bếp, vừa vào đã thấy cảnh con gái ông chỉ đạo cậu chàng cách rửa chén, ông nhướn mày...
***
Tết Trùng Dương mưa giăng lối về, thôn Nhược Lựu chào đón cơn mưa lất phất. Sau mấy ngày mưa trời càng thêm lạnh, cơ thể thiếu niên của Cảnh Thâm vẫn có thể chống chịu với kiểu thời tiết như thế này, khi đêm về, hắn trầm ngâm ngắm trăng ngoài khung cửa...
Mình rời kinh một tháng nay mà vẫn chưa đủ để Phụ vương nguôi giận ư? Gần vào đông rồi, ông nỡ để hắn ngủ trong căn phòng thôn quê không đốt địa long sao?
Gió lạnh bên ngoài thổi vào, hắn siết chặt xiêm y mong manh trên người, khi đang khép cửa sổ hắn chợt nhận ra không thể chờ đợi vậy mãi được, phải gửi thư về nhà mới đúng chứ...
Hắn châm lửa thắp hai ngọn đèn, tìm giấy, mực và bút để viết thư. Nhưng hắn chẳng biết nên thuyết phục vị Vương gia cứng đầu nhà hắn thế nào, đành viết cho Xuân Nương trước vậy.
Ngày ấy, lúc hắn bị cha vứt lên xe ngựa thì Xuân Nương vẫn còn ngủ, lúc tỉnh dậy không thấy hắn đâu chắc bà lại lén khóc cho mà xem.
Viết xong hắn viết tiếp cho Thái Hậu một bức, hắn đi rồi liệu có ai nghe kịch cùng bà? Tuệ Nhi có nghe lời bà không?
Nghĩ đến hai huynh đệ Ninh Dĩ Nam, Ninh Dĩ Bắc nên hắn viết cho họ một bức thư, ngay cả Cảnh Hòa và Cảnh Tùy cũng có phần, dù vì Cảnh Tùy hắn mới phải đến Nhược Lựu, nhưng chung quy cũng do hắn làm sai.
Cứ thế, hắn viết liên tục 30 trang giấy mới chợt nhớ đến thư cho Phụ vương, lúc đặt bút cũng chỉ rặn ra được mấy dòng thăm hỏi, sau đó hỏi ngay khi nào ông mới phái người đón hắn về...
Chia thư xong, hắn thổi đèn nằm lên giường, tính toán cách để đưa thư về kinh thành.
Nào biết sáng hôm sau cơ hội đã dâng lên trước mặt.