_________________________________^_^
◤014: Hạch Giáp trên đầu◢
Lục Vinh không nghĩ tới, chiến hạm chỉ vừa xuất phát không đến năm phút, mà đã có người đến phòng y tế, lại còn là hai người quen.
Cẩu Câu, Bạch Hiểu.
Cẩu Câu sắp khóc đến nơi, còn Bạch Hiểu thì sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.
Phía sau hai người còn có hai quả cầu lông một lớn một nhỏ theo sau.
Lục Vinh: “…… Say chiến hạm à?”
Lục Vinh liếc mắt một cái đã nhìn ra bệnh trạng của Bạch Hiểu, nên cũng không quá lo lắng. Ngược lại còn rất có hứng thú với tạo hình bây giờ của hai người, thậm chí còn nhìn qua nhìn lại mấy lần.
Cẩu Câu gật đầu như giả tỏi, âm thanh nức nở sắp khóc: “Cậu ấy sẽ không chết đó chứ?”
Lục Vinh: “…… Vì sao say chiến hạm lại chết?”
Cẩu Câu: “Ông nội tôi nói.”
Lục Vinh: “……”
Lục Vinh cảm thấy lần sau lúc gặp được cha mẹ Cẩu Câu, thì phải đề ra cho bọn họ mấy vấn đề về giáo dục con trẻ một chút mới được.
Lục Vinh: “Sẽ không chết.”
Hai mắt Cẩu Câu sáng lên: “Thật sao? Tốt quá rồi!”
Lục Vinh: “…… Ôm cậu ấy vào đây trước đã.”
Lục Vinh bảo Cẩu Câu đưa Bạch Hiểu vào khoang trị liệu, sau đó kiểm tra đo lường các hạng mục số liệu một chút, kết quả phát hiện, Bạch Hiểu này còn say rất nghiêm trọng.
Lục Vinh suy xét một lát, rồi đậy kín cửa khoang, nói với Cẩu Câu: “Được rồi, để cậu ấy ở khoang trị liệu nằm một lúc, cậu về trước đi.”
"Ừm.” Cẩu Câu gật gật đầu, ngoan ngoãn rời đi.
Có điều hai quả cầu đi theo bọn họ, lại một trước một sau nhảy tới khoang trị liệu.
Đối với độ cao “Mẫu tử chia lìa” này, gà con rất bất mãn, thế nên trực tiếp nhảy lên chiếc nắp trong suốt của khoang trị liệu, lúc rơi xuống lại không có một chút âm thanh, uyển chuyển nhẹ nhàng như một quả cầu bông.
Cầu Đậu cũng chậm rì rì ngồi xổm xuống, đóng cổng phi hành, tiết kiệm năng lượng.
Lục Vinh liếc mắt nhìn chúng nó một cái, cũng không có ý xua đuổi.
Lục Vinh là chuẩn tướng đệ nhất của quân đoàn, cũng là một vị ma pháp sư, nếu chi tiết mà nói, còn có thể gọi anh là ma dược sư.
Lần này theo đoàn không có bác sĩ loài người, thứ chuẩn bị cho nhóm lưu học sinh đều là các thiết bị chữa bệnh tự động, và một ít thuốc thành phẩm. Lục Vinh tới đây cũng là để kiểm tra cái này.
Đang lúc Lục Vinh vừa làm được một nửa, khoang trị liệu Bạch Hiểu đang nằm đột nhiên phát ra tiếng vang bíp bíp.
“Bíp —— bíp ——”
Khoảng dừng khá dài, là nhắc nhở kiểm tra bất thường, trị số vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế được.
Lục Vinh có chút kỳ quái, con người này thì có thể có dị thường gì?
Sau đó Lục Vinh vừa nhìn thấy, đã trợn tròn hai mắt.
“Hạch Giáp phản ứng rồi?”
Lục Vinh nhìn số liệu trên màn hình, xác nhận ba lần mới khẳng định bản thân không nhìn lầm.
Hạch Giáp, là cơ quan bảo vệ ma hạch lộ ra ngoài của người Kester, cũng là áo giáp cứng rắn nhất.
Đây là một bộ phận đặt biệt, toàn bộ vũ trụ cũng chỉ người Kester mới có.
Cho nên, chuyện phản ứng Hạch Giáp này là thế nào đây?
Lục Vinh hoài nghi, gõ vào bàn phím khoang trị liệu, thu nhỏ phạm vi phản ứng Hạch Giáp lại.
Vài giây sau, trên màn hình, vòng sáng dừng lại trên đỉnh đầu Bạch Hiểu.
Tựa như đang đeo vòng hào quang thiên sứ.
Tiếp theo, vòng sáng xuất hiện một hồng tâm, biểu thị rõ ràng vị trí và hình dạng của Hạch Giáp.
Không phải loại Hạch Giáp vốn có, mà đây là một khối hoàn chỉnh, không có một khe hở hay vị trí khép mở nào.
Kinh ngạc thật.
Lục Vinh dám thề, cho dù trên toàn bộ đế quốc Kester đi nữa, thì đây cũng là chuyện độc nhất vô nhị rồi.
Tò mò ghê, muốn mổ nó ra quá.
Chỉ là, mổ ra sẽ bị Tang Phong đánh chết mất.
Lục Vinh đè đôi bàn tay xúc động của bản thân xuống, cuối cùng quyết định, chỉ làm một ít thí nghiệm vật lý với Hạch Giáp giả giả thật thật trên đầu Bạch Hiểu.
“Hưu.”
Từ trong khoang trị liệu vươn ra một cánh tay máy móc, rồi dừng lại trên đỉnh đầu Bạch Hiểu. Sau đó “Xuy” một tiếng, từ cánh tay lại kéo dài một cây kim bắt đầu thăm dò.
Kim vô cùng cẩn thận châm vào, mũi nhọn chiết xạ ra ánh sáng, nhìn đặc biệt sắc bén.
“Pi!”
Gà con đang ngồi canh Bạch Hiểu lập tức phát hiện ra chỗ không đúng, lông tơ nó dựng đứng, kêu một tiếng bén nhọn về phía Lục Vinh.
Cầu Đậu cũng cảm thấy không ổn, hai cánh tay máy móc lùi về phía cổng phi hành, sau đó lấy ra hai khẩu súng laser cực nhỏ.
Còn có loại trang bị này?
Lục Vinh nhướng mày, cũng không cho rằng bản thân bị mạo phạm.
Lục Vinh nâng tay phải lên, ngón cái xoay xoay nhẫn kim loại trên ngón trỏ, sau đó vươn ngón trỏ về phía gà con và Cầu Đậu trên không trung.
Một ma pháp trận vàng kim từ đầu ngón tay Lục Vinh phát ra, trong nháy mắt khuếch trương thành một viên tròn, đối diện với gà con và Cầu Đậu.
Ma pháp trận chậm rãi chuyển động, thời gian của gà con và Cầu Đậu như đình trệ, giống hệt bị tách ra một không gian khác.
Lục Vinh thu hồi cánh tay, tiếp tục động tác vừa rồi.
Cánh tay máy móc nhắm chuẩn vào “Hồng tâm” trên đỉnh đầu Bạch Hiểu. Sau đó chọc vào.
Dù dễ dàng đâm sâu một centimet, nhưng lúc kim châm sắc bén chọc vào làn da Bạch Hiểu, kim loại cứng rắn lại đột nhiên mềm như bọt biển, một vết đỏ cũng không có để lại trên người Bạch Hiểu.
Lục Vinh: “……”
Nếu nhớ không lầm, chủ nhân của bộ Hạch Giáp duy nhất có thể cản trở châm long cốt, chính là điện hạ của bọn họ.
Lục Vinh cảm thấy bản thân cần phải bình tĩnh một chút.
Cuối cùng loài người này là chuyện như thế nào vậy!
Rõ ràng là con người, tại sao lại có Hạch Giáp cấp hội trưởng!
Hơn nữa Hạch Giáp còn cứng như vậy!
Thật muốn mổ ra nhìn thử.
Lục Vinh vuốt ve ngón tay bản thân, nhưng cuối cùng vẫn không thực thi hành động —— tuy rằng chưa bị Tang Phong đánh, nhưng anh đã từng thấy hắn đánh người, từ nhỏ đến lớn, đánh Hùng Liệt đến không biết mệt, nhưng thật ra lại làm cho Lục Vinh có bóng ma tâm lý.
Trong đầu Lục Vinh hiện ra khuôn mặt muôn tía nghìn hồng của Hùng Liệt, sau đó thành công điều chỉnh tâm tình trở về trạng thái bình tĩnh.
Được sống thật tốt.
Lục Vinh không tiếp tục làm chuyện này với Bạch Hiểu, nhưng nếu phải làm, thì cũng phải báo với Tang Phong trước rồi mới làm.
Anh cứ như vậy cho đến khi Bạch Hiểu tỉnh lại.
Mà một giây trước đó, Lục Vinh đã giải trừ ma pháp trận với bọn gà con.
Vì thế Bạch Hiểu vừa mở mắt ra, liền thấy được hình ảnh gà con nhà mình quạt quạt đôi cánh nhỏ, hung hăng lao về phía Lục Vinh.
Bạch Hiểu: “!!!”
Trong nháy mắt, máu Bạch Hiểu chạy lên như điên, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Cậu vội vàng mở cửa khoang trị liệu nhảy xuống, luống cuống tay chân nhào qua ôm lấy gà con.
“Pi! Pi pi pi!”
Mama, y là người xấu, y lấy kim chọc vào người!
Gà con giãy giụa, cáo trạng với Bạch Hiểu.
Lần đầu tiên Bạch Hiểu phát hiện, trấn an một quả cầu nhỏ, cũng là một chuyện khó khăn.
“Không phải, đó là tiêm, là chữa bệnh, ba bị say chiến hạm, Lục chuẩn tướng chỉ muốn giúp ba. Lòng Đỏ Trứng ngoan, đừng nháo nữa.”
Bạch Hiểu vừa nói, vừa ý đồ muốn khóa chặt gà con.
Cuối cùng, não Bạch Hiểu cũng nảy được số, một tay bắt được hai móng vuốt của gà con, sau đó ôm được nó vào lòng.
Gà con cũng ngưng lại, dường như đã tiếp nhận cách nói này của Bạch Hiểu.
Lúc này cậu mới có thời gian rảnh nhìn về phía Lục chuẩn tướng, trước tiên mở miệng xin lỗi: “Thật có lỗi quá, Lục chuẩn tướng, anh không sao chứ?”
Phải biết rằng gà con nhìn mềm mềm ngốc ngốc dễ bắt nạt như thế, nhưng bàn về sức chiến đấu, nó vẫn có thể trực tiếp phá tan hàng rào hợp kim. Bộ móng vuốt kia dù là da hay tường cũng đều có thể cào rách.
Lục Vinh đứng đó, lông tóc không tổn hao gì, thậm chí quần áo cũng không bị nhăn một vết. Giờ phút này anh đang trầm tư nhìn về phía Bạch Hiểu và gà con, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Nghe được Bạch Hiểu hỏi chuyện, Lục Vinh mới lấy lại tinh thần, sau đó từ ái mỉm cười, nói: “Tôi không sao, nó rất hoạt bát.”
Bạch Hiểu; “……”
Gà con: “……”
Bạch Hiểu nhìn ánh mắt ngây ra như phỗng của gà con, cảm thấy tiểu gia hỏa này thân là hung thú, lòng tự trọng đã bị đả kích.
“Cậu thấy tốt hơn chưa?” Lục Vinh đi qua dọn dẹp khoang trị liệu, thái độ hiền hoà nói chuyện với Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu nhớ lại cảnh trước kia mình gặp phải, một loạt các hình ảnh như lướt qua trong đầu.
Bạch Hiểu quyết định quên nó đi, nhất định là ảo giác rồi.
Bạch Hiểu: “Rất tốt, không còn cảm giác say chiến hạm nữa.”
Lục Vinh gật đầu, sau đó làm như vô tình mà nhắc tới: “Đúng rồi, vừa rồi lúc cậu té xỉu, tôi đã đặt cậu vào khoang trị liệu, trong quá trình kiểm tra, đã phát hiện một ít số liệu dị thường.”
Bạch Hiểu sửng sốt, có hơi khẩn trương: “Cái gì không bình thường?”
Lục Vinh nhìn khoang trị liệu đã hoàn hảo, rồi đi đến trước mặt Bạch Hiểu, động tác tự nhiên duỗi tay đặt lên đỉnh đầu cậu, lòng bàn tay dừng lại ngay vị trí Hạch Giáp.
Lục Vinh: “Nơi này, có một thứ kỳ quái.”
Đồng tử Bạch Hiểu co rút, thân nhanh hơn não phản ứng lại, đầu cậu lệch về một bên, né tránh bàn tay của Lục Vinh.
Hai mắt Lục Vinh khẽ động, lại không có chút thay đổi biểu cảm nào, anh thu hồi cánh tay rồi nhìn về phía Bạch Hiểu, giống như không phát hiện cậu bất thường, tiếp tục giải thích: “Làn da ở đó rất cứng, nhưng kiểm tra không ra chứng bệnh gì, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày. Cậu có cần làm kiểm tra tổng quát không?”
Lục Vinh nói xong, liền thấy biểu tình Bạch Hiểu rõ ràng đã buông lỏng xuống.
Sau đó hắn nghe được Bạch Hiểu nói: “Không cần, có thể là khi còn nhỏ bị đụng đầu nhiều quá hoặc là đã từng bị thương gì đó. Không cần thiết đâu.”
Lục Vinh gật đầu: “Vậy được rồi. Tốc độ chiến hạm đã vững vàng, tôi kêu Cẩu Câu tới đón, thuận tiện dẫn cậu tham quan làm quen. Dù sao chuyến hành trình này cũng phải hơn mười ngày nửa tháng.”
Bạch Hiểu kinh ngạc: “Xa như vậy sao?”
Lục Vinh cười: “Khoảng cách chỉ là một phương diện, một phần còn do thân thể loài người các cậu quá yếu ớt, ổn định một chút vẫn tốt hơn, hơn nữa trên đường cũng có thể cho các cậu chút thời gian giảm xóc, tìm biết một ít thường thức linh tinh về Kester.”
Bạch Hiểu bừng tỉnh: “Thì ra là như thế.”
Lục Vinh đã liên hệ Cẩu Câu, hai người hàn huyên vài lời, cậu ta đã liền chạy tới.
Nhìn Bạch Hiểu sinh long hoạt hổ, Cẩu Câu vui vẻ cực kỳ, rồi lập tức ôm cậu một cái.
Đại khái là bởi vì rất vui vẻ nên không thể khống chế sức lực, Cẩu Câu trực tiếp ôm Bạch Hiểu đến chân không chạm đất.
Bạch Hiểu: “……”
Được rồi, không phải ảo giác.
___________________________^_^
14/11/2023