Khóc nức xong Thẩm Viên Hân lại nhìn anh rồi nở nụ cười nhạt nhẽo.
- Có phải chủ tịch cũng đang thương hại tôi có phải như vậy không? Bộ dạng thảm thương này của tôi lại để chủ tịch nhìn thấy rồi...
Dứt lời cô lại tiếp tục uống lon tiếp theo nhưng đột nhiên bị Lục Sở Uyên can ngăn lại rồi lạnh lùng lên tiếng.
- Cô say rồi tôi đưa cô trở về phòng ngủ
Nhưng cô cứ kiên quyết muốn uống vẫn cho rằng bản thân chưa say gì hết, bây giờ cô thật sự rất đau và đau đớn này xé ruột xé gan cô vậy, ba năm quen nhau anh ta chưa từng làm gì có lỗi với cô cứ nghĩ rằng bản thân đã chọn đúng người còn có ý định sẽ cùng anh ta xây mái ấm nghĩ lại cô lại thật đáng buồn cười, đùng một cái chứng kiến người mình yêu thương lại đi ngoại tình với thư ký làm sao cô không thể không kích động không đau đớn chứ.
- Tôi vẫn còn muốn uống...hựccc chủ tịch hãy uống cùng tôi đi
Lục Sở Uyên nhíu chặt hàng lông mày không nói không rằng bế bồng cô lên mặc kệ cô có vùng vẫy ra sao thì anh vẫn muốn đưa cô trở về phòng ngủ, đặt cô xuống giường bỗng đột nhiên cô kéo tay anh lại dương đôi mắt kiên định mà nhìn anh.
- Chủ tịch...anh có thể ngủ với tôi một đêm không? Anh ta dám ngoại tình thì tôi cũng dám ngoại tình, chỉ là bóc bánh trả tiền thôi...
Cơ thể Lục Sở Uyên chợt đông cứng đôi đồng tử cấp tốc co rút, lời vừa rồi của Thẩm Viên Hân như sét đánh ngang tai anh vậy được rồi anh thừa nhận anh có tình ý của cô nên làm mọi cách để có được cô nhưng ngày hôm nay khi chứng kiến cô khóc đến nghẹn thở thì trong lòng anh không hề vui cũng không dễ chịu mấy, còn nữa khi lời đó của cô anh cũng chưa từng có ý định đó bao giờ.
Lục Sở Uyên trấn tĩnh tâm tình lại khuôn mặt lạnh lùng mà nhìn cô.
- Thẩm Viên Hân, cô có biết bản thân đang nói cái gì không vậy?
Thế nhưng cô lại nhìn anh với đôi mắt gần như sưng vì khóc quá nhiều một cách nghiêm khắc cô thừa biết bản thân mình đang nói cái và làm cái gì.
- Tôi biết
Anh nheo đôi đồng tử u ám lại nhưng giây lát không để cho anh nói gì thì cô đã bổ nhào kéo anh nằm xuống giường khiến cho anh không ngờ đến cũng không trở tay kịp, thế là cô leo lên người anh gương mặt vẫn không một chút gợn sóng nào đến khi anh không biết phải làm như thế nào thì cô đã cởi từng nút áo sơ mi của anh, hành động này của cô khiến cho anh thấy hoảng.
- Không lẽ cô muốn làm thật?
Thẩm Viên Hân khẽ dừng động tác lại vẫn là gương mặt xinh đẹp thuần khiết ấy nhìn vào anh sau đó lại tiếp tục.
- Tôi không giỡn với chủ tịch
Chỉ trong giây phút cô đã cởi hết nút áo của anh còn bản thân cô tự tay cởi sạch quần áo trên người trước mặt Lục Sở Uyên, được nhìn thấy thân thể trắng nõn nà ấy phơi trước mặt thì đột nhiên hơi thở của anh trở nên nặng nề một lần nữa đôi đồng tử thật to tràn ngập vẻ kinh hoàng, gương mặt lạnh lùng ngày nào giờ đây đang ửng đỏ vì cô.
Đang ngẩn người thì Thẩm Viên Hân từ lúc nào đã cởi hẳn chiếc quần của anh và kéo luôn quần lót của anh rồi tự mình đưa cô bé ửng hồng cho vào thằng nhỏ của anh, cô lập tức nhăn nhó than đau.
- Ư đau quá...
Lục Sở Uyên càng hoảng hốt hơn khẽ nhìn mặt xuống nơi giao hợp của hai người thì thấy máu chảy xuống anh có bần thần lại vội kéo cô nằm xuống còn bản thân anh thì nằm trên không dám nhúc nhích gì chỉ sợ cô đau thêm, ánh mắt của hai người va nhau chỉ thấy cô vẫn kiên quyết muốn làm đến cùng.
Cô nở một nụ cười gượng gạo quay mặt đi nhưng nước mắt đang lặng lẽ rơi xuống.
- Anh cứ tiếp tục đi tôi không sao đâu, cái đau này làm sao có thể đau bằng cái thứ ở trong ngực trái của tôi
Nhưng cũng chính vào lúc này anh càng không muốn để cô phải đau thêm nữa càng không muốn bị hiểu nhầm trong lúc này mà phải lợi dụng cô, anh muốn rút thứ đó ra nhưng lại bị hai chân cô kẹp lại gương mặt ương ngạnh mà nhìn anh.
- Ngày cả chính anh cũng cảm thấy tôi là một trò hề hay sao anh cũng muốn đối xử với tôi như tên khốn Dương Nghị đó sao?
- À quên mất...tôi với chủ tịch không là gì kia mà chắc là tôi say thật rồi nên mới nói tầm bậy tầm bạ mong chủ tịch đừng để ý...
Nhưng mà tôi thấy chủ tịch còn tốt hơn cả anh ta gấp trăm ngàn lần, dù có chuyện gì xảy ra với tôi người chạy đến bên tôi lại là chủ tịch chứ không phải tên khốn khiếp Dương Nghị đó.
Thẩm Viên Hân khóc đến khô cạn nước mắt nhưng giọng nói vẫn luôn nghẹn ngào nói hết từ tận đáy lòng mình ra cứ thoải mái xem Lục Sở Uyên như một thứ gì đó để lắng nghe cô nói.
- Tôi...bây giờ cảm thấy rất buồn nôn khi nghĩ những lời ngon tiếng ngọt của anh ta, hoá ra điều là giả dối hết thế mà tôi vẫn ngu ngốc tin đó là sự thật