• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

           


Đi làm so không được với đi học, khi nào nên tan học nên nghỉ ngơi còn đánh cho mọi người cái chuông, còn đi làm hoàn toàn là do mọi người xem đồng hồ mà tan tầm, tự giác tự nguyện.


Ôn Ngải ngồi ở bàn công tác nhỏ bên cạnh, lại trộm nhìn thời gian, đã 12 giờ 15 phút, nhưng vị ngồi trước bàn công tác kia một chút ý muốn nghỉ trưa cũng không có, hết sức chăm chú gõ bàn phím, hoàn toàn đắm chìm trong công tác.


Lãnh đạo không lên tiếng, Ôn Ngải nào dám tự tiện đi ăn cơm, chỉ có thể đói bụng bồi hắn cùng nhau thủ vững cương vị.


Qua một hồi lâu, thanh âm đánh bàn phím cuối cùng cũng ngừng, trong lòng Ôn Ngải hoan hô, cho rằng rốt cuộc có thể đi ăn trưa, kết quả Hứa Trường Châu lại lấy một tập văn kiện từ xấp văn kiện ra, một bên xem một bên viết, nhìn không giống có thể xong việc trong chốc lát.


Cao hứng Ôn Ngải vừa cố lấy được tức khắc liền biến mất, bụng trống rỗng cũng không chịu nổi rì rầm vài tiếng.


Động tác Hứa Trường Châu dừng lại, vén tay áo nhìn đồng hồ, mày nhăn lại: "Nghỉ trưa đã được hơn nửa tiếng, sao em không nhắc anh?"


Ôn Ngải xoa bụng, cảm thấy bản thân rất ủy khuất: "Tôi nghĩ cậu biết thời gian mà, tới giờ cơm chẳng lẽ cậu không có cảm giác sao?"


"Lần sau anh sẽ chú ý." Hứa Trường Châu vuốt mũi, cầm lấy tây trang vắt ở ghế, "Đi thôi, ăn cơm."


Ôn Ngải không muốn đi cùng hắn, nhảy xuống ghế chạy nhanh như chớp: "Buổi chiều gặp lại!"


Hứa Trường Châu thấy cậu chạy giống tư thế máy bay cất cánh, tức khắc dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ nếu như hắn đi theo, bữa cơm này cậu liền ăn không ngon.


Đồ ăn công ty cung cấp theo kiểu buffet, Ôn Ngải tới muộn, rất nhiều đồ ăn đã hết, chỉ còn một cái lò vi sóng trống rỗng ở đó, dưới đáy còn có chút cặn.


Ôn Ngải chọn mấy thứ thuận mắt trang (trang trí) mâm, ngồi vào một bên bắt đầu điền bụng, điền đến một nửa thoáng nhìn thấy Kelly, vì thế bưng mâm của mình đến ngồi đối diện cô.


Kelly thấy cậu đi một mình có vẻ có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền khôi phục tươi cười, cùng cậu tán gẫu chút chuyện thường ngày.


Ôn Ngải nói bóng nói gió hỏi cô có biết giáo sư của cậu lấy được danh nghạch thực tập thế nào không, Kelly xin lỗi nhún vai, tỏ vẻ bản thân cũng không rõ lắm, sau đó nhanh chóng ăn xong salad rau củ gần như không có sốt salad rồi chào tạm biệt Ôn Ngải.


Trừ bỏ Kelly, Ôn Ngải không biết những nhân viên khác, chỉ có thể dừng tâm tư lại ngoan ngoãn ăn cơm.


Người Mỹ không có thói quen ngủ trưa, bọn họ càng thích dùng cà phê để giải quyết vấn đề, Ôn Ngải lại không thể, cậu ăn cơm xong liền mệt rã rời, ngày thường ở ký túc xá còn có thể nằm trên giường ngủ một giấc, hiện tại hoàn toàn không tìm thấy chỗ ngồi nghỉ ngơi.


Văn phòng khẳng định không thể quay lại, ngủ dưới mí mắt Hứa Trường Châu giống như ngủ bên mép núi, tùy thời tùy chỗ thần kinh đều căng thẳng, có thể an ổn ngủ mới là lạ.


Ôn Ngải tìm một chỗ râm trên sân thượng để chờ, hiện tại cậu đang đứng đối diện tầng 35 của cao ốc thì một dãy số xa lạ gọi vào di động của cậu.


Ôn Ngải nhìn màn hình một chút: "Alo, ai đấy?"


Bên kia trầm mặc trong chốc lát: "Em không có số của anh?Anh nhớ là mình đã đưa danh thiếp cho em."


Ôn Ngải nghe thấy thanh âm Hứa Trường Châu có chút sững sờ: "Tôi... quên mất."


"Tí nữa cúp máy nhớ lưu vào." Hứa Trường Châu nói tiếp, "Cơm nước xong chưa? Hiện tại đang ở đâu?"


Ôn Ngải thành thành thật thật trả lời: "Ăn xong rồi, đang ở sân thượng."


Hứa Trường Châu: "Em muốn phơi mình thành thịt khô à? Trở về đi."


Ôn Ngải lau sạch mồ hôi trên trán: "Không cần, mặt trời cũng không gắt lắm."


Ngữ khí Hứa Trường Châu trầm xuống: "Ba phút, em không quay lại thì ngày mai cũng đừng tới."


Ôn Ngải: "Đừng đừng đừng —— này? Này?!"


Cư nhiên cúp máy!


Ôn Ngải buồn bực cất điện thoại vào trong túi, nếu hủy buổi thực tập này, giáo sư nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình mà bắt chẹt phần học của cậu, haiz, trở về nào.


Ôn Ngải nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa, đèn trong văn phòng đã tắt hoàn toàn, rèm cửa dày nặng cũng được kéo vào, cảnh tượng tối tăm không rõ.


Ôn Ngải không dám đóng cửa, bàn tay đặt trên núm vặn, khẩn trương giống như con thỏ sẽ tùy thời tháo chạy ra ngoài, sợ hãi đối diện với bóng tối phía trước hô một tiếng: "Hứa tổng?"


Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Hứa Trường Châu: "Ừ."


Ôn Ngải không ngờ Hứa Trường Châu cách cậu gần như vậy, sợ tới mức run run, lui về phía ngược lại vài bước.


Hứa Trường Châu thấp giọng cười hai tiếng: "Sợ à?"


Ôn Ngải dán người lên tường, liên tục lắc đầu: "Không có không có."


Hứa Trường Châu mở ứng dụng đèn pin trong di động ra, chiếu sáng con đường trước mặt Ôn Ngải: "Anh đưa em tới phòng nghỉ ngủ một lát."


Ôn Ngải càng dán chặt lên tường, hận không thể dùng keo 502 dán mình lên: "Không cần, tôi không mệt."


"Buổi chiều còn rất nhiều chuyện phải làm." Hứa Trường Châu đi đến trước mặt cậu, không khỏi phân trần, kéo cổ tay cậu: "Đi thôi."


Phòng nghỉ là một phòng đơn khá nhỏ, ở giữa có một chiếc giường, Hứa Trường Châu đưa Ôn Ngải tới giường, buông tay cậu ra: "Ngủ đi."


Ôn Ngải được tự do lập tức nhảy về phía cửa: "Không cần, tôi thật sự không muốn ngủ."


Trong phòng nghỉ cũng không bật đèn, một mảnh đen như mực, Ôn Ngải không biết phương hướng, không biết thế nào mà đâm phải đuôi giường, Hứa Trường Châu duỗi tay kéo cậu lại, kết quả là cùng cậu ngã xuống giường, chất lượng nệm không tồi, hai người sau khi ngã xuống còn nảy lên hai cái.


Ôn Ngải nhỏ người, lại bị thân hình cao lớn của Hứa Trường Châu áp trên giường như vậy, cảm giác phổi đều bị ép bẹp, thở thôi cũng khó khăn, liền giương cái miệng nhỏ hô hấp vừa nhanh vừa vội, khí âm ngọt nị một hơi tiếp một hơi khiến hô hấp Hứa Trường Châu cũng dần trở nên dồn dập, nhịn không được đè chặt cậu lên nệm một chút.


Ôn Ngải không chịu đựng được trọng lượng như vậy, bị ép cúi đầu kêu một tiếng, yếu ớt đẩy hắn: "Đừng như vậy... Khó chịu..."


Hứa Trường Châu càng đè chặt hơn, thanh âm khàn khàn: "Loại nào?"


"Ô----" Ôn Ngải chảy ra một ít nước mắt, mang theo giọng mũi mềm mại lên án hắn, "Cậu cố ý, cậu cố ý! Cậu đúng là không có ý tốt!"


Hai mắt Hứa Trường Châu đỏ lên, duỗi tay che miệng cậu lại: "Đừng nói nữa."


Ôn Ngải liên tục lắc đầu tránh khỏi tay hắn: "Dựa vào cái gì cậu không cho tôi nói? Nếu còn ghi hận chuyện lúc trước kia cậu cứ việc nói thẳng, muốn đánh muốn chửi tùy cậu, sai sử tôi khiến tôi bực tức thú vị lắm sao? Như vậy là cậu có thể lấy lại mặt mũi đúng không?"


Khóe miệng Ôn Ngải kéo xuống, thủy quang trong mắt tràn ra, hơn nữa đuôi mắt hơi rũ xuống, thoạt nhìn muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, bị ủy khuất cực lớn cũng không khiến cậu trông đáng thương như thế.


Chính cậu không biết, nhưng Hứa Trường Châu trong bóng tối thấy rõ ràng.


Hứa Trường Châu chạm vào khóe mắt ướt nhẹp của cậu, đè nén bản năng đang cuồn cuộn của mình: "Đừng náo loạn, không ngủ buổi chiều sẽ mệt lắm."


Trọng lượng trên người đã giảm bớt, Ôn Ngải thở phì phò đẩy Hứa Trường Châu ra: "Tôi mặc kệ! Không được qua môn thì thôi!"


Ôn Ngải nhảy xuống giường đẩy cửa rời đi, Hứa Trường Châu nhìn nhìn đũng quần đã phồng lên một bọc lớn của mình, chỉ có thể lấy di động ra phân phó bảo tiêu âm thầm hộ tống Ôn Ngải trở về. Sau khi nói chuyện xong, hắn ngồi ở mép giường một bên thư giải, một bên nhìn bản đồ GPS, sau khi xác định Ôn Ngải không vì tức giận mới chạy tới địa phương vớ vẩn gì mà trở lại ký túc xá trường học mới ngã xuống giường, nhắm mắt lại che đi cảm xúc nơi đáy mắt.


Ôn Ngải ở ký túc xá một buổi trưa, thẳng đến gần giờ cơm mới định ra cửa hàng ăn cơm. Cậu chuẩn bị đi tới cửa hàng cơm hộp kia ăn cơm để hóa giải tâm tình bị Hứa Trường Châu làm cho hỏng bét.


Ôn Ngải lên mạng tìm địa chỉ, nhưng lại hoàn toàn không thấy bảng hiệu của cửa tiệm này, chẳng lẽ là cửa hàng không có thật?


Không đúng, cô gái Việt Nam kia mỗi lần đến đưa cơm đều mặc đồng phục của cửa hàng, hơn nữa trên trang chủ của bọn họ còn có bản đồ tới cửa hàng.


Ôn Ngải ở nơi đó đi đi lại lại, cuối cùng chui vào hẻm nhỏ nhìn một cái, kết quả sau khi quẹo vào đi vài bước lại là đường cùng.


Ôn Ngải buồn bực, vỗ vỗ trên người giống như phủi bụi.


Tránh ra tránh ra, cái đám bụi bặm khiến người chán ghét này!


Sau khi phủi bụi xong, Ôn Ngải chuẩn bị quay lại đường cũ, vừa mới quay người lại đã bị một cái bao tải chụp từ đỉnh đầu xuống. Bao tải có một mùi hương rất kì quái, Ôn Ngải ngửi thấy liền hôn mê, trước khi mất đi ý thức còn nghĩ, ngày này rốt cuộc đã tới.


Ôn Ngải bị sặc nước mà tỉnh, tuy đôi mắt bị bịt kín bằng vải đen, nhưng cậu có thể cảm nhận được mình đang ở trong một cái bồn tắm, có người cầm vòi sen đang xả nước lên người cậu.


Tay cậu cũng bị trói lại, nhưng miệng được tự do, vì thế cậu liên mồm hỏi một dãy vấn đề linh tinh như các người là ai, tôi đang ở đâu, các người muốn làm gì.


Người cầm vòi sen không thèm để ý tới cậu, giơ vòi nước lên mặt cậu, Ôn Ngải mím miệng không nói.


Sau khi tắm rửa xong, người nọ mở miệng nói bằng tiếng Anh không được lưu loát lắm đậm chất Tây Ban Nha: "Tôi cởi trói cho cậu, chính cậu lau, chính cậu mặc, bằng không, tôi tới giúp cậu mặc, sức tôi rất lớn."


Ôn Ngải không có lựa chọn khác, chỉ có thể gật đầu. Sau khi dây thừng bị cởi bỏ, cậu lập tức tháo bịt mắt xuống, thấy đứng trước mặt mình là một bác gái người Tây Ban Nha, dáng người cực to lớn.


Bác gái ném cho cậu một cái khăn cùng một tấm vải, đóng cửa lại đi ra ngoài.


Lúc Ôn Ngải vừa mới tỉnh lại cảm thấy cả người không có sức lực, lúc đầu còn tưởng là do bị trói lại xả nước, hiện tại được cởi trói mới phát hiện, cậu là bị hạ thuốc tán khí lực. Cũng may quần áo lúc trước vẫn còn ở trên người, chính là ướt át dính lên người cũng rất khó chịu.


Ôn Ngải cúi đầu nhìn miếng vải bác gái cho cậu, tròng mắt thiếu hút nữa thì lồi ra, vung tay ném cái quần lót Lace biến thái đến không chịu được lên mặt đất.


Đây rốt cuộc là chỗ nào? Chẳng lẽ người bắt cóc cậu không phải Hứa Trường Châu? Mà là cửa hàng Ngưu Lang? (giống kiểu nam quán ế :v)


Ôn Ngải ngồi trên bồn cầu, một bên miễn cưỡng nâng tay dùng khăn tắm lau người, một bên gọi hệ thống: "Tình huống hiện tại là như thế nào? Tôi hoàn toàn không hiểu."


Hệ thống: "Tôi cũng không thấy hiểu!"


Ôn Ngải: "Cậu nhìn xem ngoại trừ bác gái còn có người khác không?"


Hệ thống: "Không có, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, chỉ sợ hiện tại cậu có đủ sức lực tung tăng nhảy nhót cũng chẳng đánh lại được bác gái cơ bắp mọc tràn lan kia."


Ôn Ngải đau đớn: "Tôi biết mà."


Sau khi ngồi trên bồn cầu tự hỏi nhân sinh, Ôn Ngải vẫn nhặt quần lót Lace trên mặt đất lên, kì kèo mè nheo mà thay, sau đó bọc khăn tắm ra khỏi WC.


Bác gái thấy cậu rất phối hợp lẩm bẩm một câu tiếng Tây Ban Nha, đột nhiên dùng khăn tay có mùi lạ lên bịt mồm mũi cậu lại, Ôn Ngải giãy dụa vài cái, rất nhanh liền hôn mê.


Lúc tỉnh lại, trước mắt Ôn Ngải lại bịt vải đen, tay cũng bị cột ra sau lưng. Cậu thử giật giật, phát hiện bản thân đang quỳ ghé vào một cái giường, hai đầu gối ở trên giường, vai cùng đầu đều dán lên drap giường, tư thế phi thường hổ thẹn.


Cậu hỏng mất mà cầu cứu hệ thống, hệ thống cũng vội, nhưng nó có thể làm sao bây giờ, nó cũng thực tuyệt vọng nha!


Tan tầm, Hứa Trường Châu trở lại chung cư của mình, vừa mở cửa liền phát hiện có người tiến vào. Hắn lấy ra một khẩu súng từ chỗ tủ giày, thả nhẹ bước chân, vào từng gian phòng tìm kiếm.


Cuối cùng, Hứa Trường Châu đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, hình ảnh hương diễm trên giường ùa vào đáy mắt, nháy mắt cố định hắn tại chỗ.


----------


Note: Hình ảnh quần lót Lace thì các cậu tự tìm trên gg thôi nhé =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK