Nằm cách Trường An hai mươi dặm về hướng Đông, tọa lạc trên một khu đất với phong thủy tựa một bức tranh thủy mặc. Bao bọc quanh Đổng phủ là một con kênh với những hàng liễu soi mình xuống dòng nước trong vắt tựa như một tấm gương. Ngay cả những tầng mây bềnh bồng trôi trên trời cũng được dòng kênh in bóng.
Một khung cảnh thật thơ mộng và hữu tình.
Bốn chiếc cầu kiệu, với những trụ đá khắc họa văn tinh tế được qua con kênh theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Qua con kênh là một khu trang viên với những hòn non bộ khổng lồ nối tiếp, cùng với những khóm hoa bạt ngàn.
Tòa dịch lầu nguy nga tráng lệ được dựng ngay bên ngoài "Đổng phủ". Để vào trong Đổng phủ còn phải đi qua một vòng tường cực kỳ kiên cố, nếu không phải là người của Đổng gia thì chẳng ai được vào. Người vào được "Đổng phủ" nhất định phải là người của Đổng gia, hoặc là những thượng môn khách thân tín của "Đổng gia".
Trong tòa dịch lầu của "Đổng gia", Ngạn Kim Tiêu đứng bên cửa sổ chắp tay sau lưng, ngắm cảnh trí bên ngoài.
Chàng nhủ thầm trong đầu :
- "Cơ nghiệp của "Đổng gia" đồ sộ thế này, hỏi sao người thiên hạ lại không muốn trở thành môn khách của Đổng gia. Được làm môn khách của Đổng gia đã là vinh dự lắm rồi. Thảo nào mà Đổng Ngọc Lan không kiêu kỳ, tự mãn với bản thân mình. Ngọc Lan xem ra cũng tốt phúc hơn người".
Một cánh bướm với sắc màu sắc sở đậu trên một cánh hoa hồng. Ngạn Kim Tiêu ngắm nhìn cánh bướm, thỉnh thoảng nó lại đập cánh. Chàng bất giác cười thành tiếng bởi ý niệm mông lung, vừa chảy qua tâm tưởng. Tiếng tằng hắng cất lên.
Nghe tiếng tằng hắng, Ngạn Kim Tiêu quay lại. Đứng ngay ngưỡng cửa dịch lầu là một lão nhân chạc ngoài ngũ tuần, vận phục trang quản gia. Lão bước đến trước mặt Ngạn Kim Tiêu.
- Ngạn công tử muốn làm môn khách của Đổng gia?
Kim Tiêu ôm quyền.
Chàng điểm nụ cười cầu tình rồi giả lã nói :
- Nếu nói vãn sinh muốn làm môn khách của "Đổng gia" thì quá thất lễ với Đổng gia. Bởi vãn sinh chỉ là một người vô danh tiểu tốt, không có danh phận gì. Càng không có được những báu vật, hay thi tứ, hoặc bất cứ thứ gì để tỏ lòng muốn làm môn khách với Đổng gia. Còn nói vãn sinh không muốn cũng không được. Ai cũng muốn trở thành môn khách của Đổng gia.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Kim Tiêu lại rất gần với Đổng gia.
- Rất gần với Đổng gia?
Kim Tiểu gật đầu.
- Điều đó thì Đồng Ngọc Lan tiểu thư biết à. Vãn sinh là bằng hữu của Đổng Ngọc Lan tiểu thư. Vậy có được xem là môn khách của Đổng gia không?
- Công tử là bằng hữu của tiểu thư ư?
Lão tổng quản Đổng gia vừa nói vừa nhìn Ngạn Kim Tiêu bằng ánh mắt lạ lẫm pha trộn những nét hoài nghi.
Kim Tiêu nhận ra ánh mắt của lão.
Chàng giã la nói :
- Tiền bối hoài nghi vãn bối à?
- Lão Tử Quảng nào dám hoài nghi công tử.
Kim Tiêu bặm môi nhướng mày :
- Hây... vãn bối nhìn thấy sự hoài nghi trong ánh mắt lẫn lời nói của Từ tiền bối.
Lão Từ Quảng vuốt râu :
- Lão phu phải nói với công tử rằng chưa bao giờ lão phu nghe tiểu thư Ngọc Lan nói về Ngạn công tử. Phàm những mối quan hệ của Ngọc Lan, lão phu đều biết. Bất cứ chuyện gì Ngọc Lan tiểu thư cũng đều tâm sự với lão phu.
Kim Tiêu vuốt cằm, mỉm cười nhìn lão Từ Quảng :
- Vậy vãn bối hỏi tiền bối, có bao giờ Ngọc Lan tiểu thư thế lộ với tiền bối về những chuyện thầm kín của tiểu thư không?
Lão Từ Quảng nhìn Kim Tiêu. Lão ngập ngừng một lúc rồi nói :
- Ý công tử nói chuyện thầm kín là gì?
- Thí dụ như nàng yêu ai đó.
- Ơ... chuyện này thì lão phu không tiện hỏi tiểu thư Ngọc Lan.
Kim Tiêu nhún vai.
- Từ tiền bối hiểu ra rồi đó. Đối với nữ nhân không phải chuyện gì người ta cũng thổ lộ với mình. Có những chuyện thầm kín mà nữ nhân không bao giờ thể lộ ra. Ví như chuyện của vãn bối và Ngọc Lan tiểu thư vậy.
Lão Từ Quảng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt bán tín bán ngờ.
Kim Tiêu chắp tay sau lưng.
- Chỉ cần tiền bối hỏi Ngọc Lan tiểu thư sẽ biết ngay vãn bối là ai. Nhưng có điều này, vãn bối không hề có ý làm phiền Đổng gia, hay trở thành môn khách gánh nặng cho Đổng gia. Vãn bối chỉ lưu lại "Đổng gia" một thời gian ngắn. để thăm thú tiêu khiển ở Trường An.
Khi nào vãn bối không còn hứng thú gì ở Trường An sẽ rời khỏi đây ngay.
- Ngạn công tử... "Đổng gia" không tiếc gì với Ngạn công tử, nhưng để được trở thành môn khách của Đổng gia không phải người nào cũng có thể là môn khách của Đổng gia.
Kim Tiêu nhăn mặt :
- Vãn bối có muốn trở thành môn khách của Đổng gia đâu.
Kim Tiêu mỉm cười nói tiếp :
- Danh tiếng của Đổng gia lẫy lừng khắp Trung Thổ, chẳng lẽ không có một chỗ cho vãn bối trú ngụ sao. Nếu như vãn bối rời khỏi đây, đi ra ngoài nói với mọi người, ngay cả một chỗ dừng chân, Đổng gia cũng không lo được cho vãn bối. E rằng điều đó sẽ khiến uy danh của Đổng gia suy giảm phần nào đó.
Lão Từ Quảng nhìn chàng.
Kim Tiêu giả lả cười nói tiếp :
- Từ tiền bối hẳn không muốn danh tiếng tăm của Đổng gia bị suy giảm chứ?
- Ơ.. thôi được rồi... lão phu sẽ sắp xếp cho Ngạn công tử một chỗ trong dịch quán này. Nhưng công tử đừng bao giờ mạo nhận mình là bằng hữu của tiểu thư Ngọc Lan.
Kim Tiêu nhướng này :
- Tại sao vậy.
Lão Từ nhìn chàng, miễn cưỡng nói :
- Thân phận của Ngạn công tử không rõ ràng, nếu công tử cho mình là bằng hữu của tiểu thư Ngọc Lan, chẳng khác nào mạo phạm đến tiểu thư.
Kim Tiêu gật đầu :
- Ý của tiền bối cũng rất hay. Được rồi... Ngọc Lan tiểu thư là trang anh thư lá ngọc cành vàng, đâu phải ai cũng có thể nhận làm bằng hữu được.
Kim Tiêu ôm quyền :
- Vãn bối sẽ nghe theo chỉ huấn của tiền bối.
Lão Từ Quảng gật. đầu :
- Mời Ngạn công tử theo lão phu.
- Tại hạ không lưu bước trong tòa dịch lầu này à?
Lão Từ vuốt râu :
- Tòa dịch lầu này chỉ để dùng tiếp những môn khách của Đổng gia. Công tử chưa phải là môn khách của Đổng gia sao lưu lại đây được.
- Thế thì vãn bối ở đâu?
- Mời công tử theo lão phu.
Kim Tiêu gật đầu.
Lão Từ Quảng đưa chàng đến ngôi mộc xá tọa lạc tận sau hậu viên của Đổng phủ.
Lão Từ Quảng nói :
- Ngạn công tử sẽ lưu lại đây trong những ngày lưu bước tại Trường An.
- Xem ra không có danh phận gì cũng khiến người ta xem thường, nhưng khó cáo từ.
Kim Tiêu ôm quyền thủ lễ :
- Đa tạ Từ tiền bối đã cho vãn bối lưu ngụ trong mộc xá này. Nếu như vãn bối muốn rời khôi đổng gia thì nói với ai?
Lão Từ quảng nhìn chàng ôn nhu nói :
- Gian mộc xá này dùng để dành cho những kẻ không chỗ nương thân: Khi nào Ngạn công tử không thích thì cứ bỏ đi, không cần thiết phản báo với ai cả.
- Vãn bối đã hiểu rồi.
Lão Từ Quảng vuốt râu cười khẩy :
- Công tử, lão phu cáo từ.
- Kẻ vô danh tiểu tốt không chốn nương thân, không dám giữ chân tiền bối. Nếu như tiền bối có gặp tiểu thư Ngọc Lan thì nói với tiểu thư rằng bằng hữu của tiểu thư không được người của Đổng gia coi trọng lắm.
Lão Từ Quảng sa sẫm mặt nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời Kim Tiêu :
- Được rồi, có cơ hội, lão phu sẽ nói với Ngọc Lan tiểu thư, cáo từ.
Lão Từ Quảng bước thẳng ra khỏi cửa mộc xá.
Lão Từ Quảng đi rồi, Ngạn Kim Tiêu đi quẩn quanh gian mộc xá. Mặc dù chỉ là gian mộc xá dành cho những kẻ thất cơ lỡ vận nhưng cũng không thiếu bất cứ thứ gì, trên kệ vẫn có những vò rượu đầy ắp dành cho những con sâu rượu.
Kim Tiêu nhíu mày dừng bước khi nghe tiếng ngáy ò ò từ dưới sàn giường phát ra.
Chàng nhủ thầm :
- "Không ngờ có một người chung nhà với ta".
Chàng vỗ tay xuống giường.
Bốp... bốp... bốp...
Mặc dù Ngạn Kim Tiêu vỗ ba cái, nhưng người nằm dưới sàn vẫn cứ ngáy đều không đáp lời chàng.
Kim Tiêu tàng hắng, tiếng ngáy của người nằm dưới sàn giường vẫn không có biểu hiện gì khác thường.
Kim Tiêu cúi xuống, nhưng nhăn mặt nhỏm hẳn người lên bởi mùi xú khí nồng nồng phát ra từ dưới gần giường.
Kim Tiêu quay lại bàn, chàng nghĩ thầm :
- "Người của Đổng gia coi khinh Ngạn Kim Tiêu này quá. Lão Từ đã xếp ta vào ngủ chung với một lão Cái Bang mà hình như trăm năm nay chưa hề tắm gội, nên mới bốc mùi xú uế như thế này".
Kim Tiêu lấy vò rượu, mở nắp chực chuốc ra chén thì nghe giọng nói nhừa nhựa.
- Tiểu tử... Rượu của ta sao ngươi uống?
Kim Tiêu quay lại. Đập vào mắt chàng là một lão Cái Bang, đầu tóc rối bời, mà đúng là một đôi hài bám bụi lâu ngày, khô cứng.
Kim Tiêu ôm quyền :
- Vãn bối không biết đây là rượu của tiền bối mà cứ ngỡ là rượu của Đổng gia.
- Đổng gia cái con khỉ. Rượu của lão hũ đó.
- Vậy gian mộc xá này là của tiền bối ư?
Lão ăn mày vuốt chòm râu bệu dạt khô cứng. Lão giả lã nói :
- Căn mộc xá này là của Đổng gia.
- Vậy còn rượu.
- Cũng của Đổng gia.
- Vậy cái gì của tiền bối.
- Ơ... lão phu đã ở đây trên năm năm rồi, nên tất cả mọi thú đều là của lão chủ cả đó. Tiểu tử hẳn biết câu sống lâu lên lão làng chứ?
- Câu này thì vãn bối biết rành à.
Nói rồi Kim Tiêu ôm quyền, giả lả nói tiếp :
- Kính gia chủ. Kính gia chủ.
Lão ăn mày vuốt râu nhìn chàng :
- Tốt tốt, biết trước biết sau là tốt, biết kẻ trên người dưới càng tốt hơn.
Lão bước đến bên Ngạn Kim Tiêu. Mặc dù lão đứng cách Kim Tiêu hơn một bộ nhưng chàng vẫn ngửi mùi xú khí từ người lão phả ra xông vào mũi.
Lão ăn mày phủi trang phục mình.
Một lớp bụi tuôn ra từ quần áo lão.
Lão nhìn Ngạn Kim Tiêu giả lả cười :
- Tục danh của tiểu tử là gì?
Kim Tiêu ôm quyền :
- Vãn bối là Ngạn Kim Tiêu, còn tiền bối.
- Lão chẳng có tên họ gì cả, nhưng bọn cái bang thì gọi lão là Ngoan Đồng Nhi.
- Cái tên nghe cũng hay đó.
- Lão hủ cũng thích cái tên này.
Lão Ngoan Đồng Nhi vừa nói vừa chùi hai tay vào quần.
Lão nhìn Kim Tiêu nói :
- Tiểu tử, ngươi cũng muốn làm môn khách của Đổng gia à?
- Ai mà chẳng muốn trở thành môn khách của Đổng gia, nhưng vãn bối thì chỉ quá vãng qua đây mà thôi.
Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt chòm râu bện cứng, nhướng mày nhìn Ngạn Kim Tiêu :
- Hê... ngươi nói thật đó chứ?
- Thật là như. Vậy Vãn bối chỉ quá vãng qua mà thôi.
Lão Ngoan Đồng Nhi khẽ gật đầu :
- Thế thì được. Nếu như tiểu tử có ý muốn trở thành môn khách của "Đổng gia", lão khuyên ngươi bỏ ý niệm đó.
- Tại sao tiền bối lại có ý khuyên vãn bối bỏ ý niệm trở thành môn khách của "Đổng gia". Ai cũng muốn trở thành môn khách của Đổng gia mà.
Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt chòm râu, nhìn Kim Tiêu nói tiếp :
- Tiểu từ nhìn lão phu nè, lão hủ đã ở gian mộc xá này suốt năm năm trời nhưng có người nào của Đổng gia để mắt đến lão đâu.
- Chính vì vậy mà đâu phải ai cũng có thể làm môn khách của Đổng gia.
Lão Ngoan Đồng Nhi bước đến bên bàn, lão bưng vò rượu khui niệm, chuốc ra hai chén. Lão vừa chuốc rượu vừa nói :
- Lão hủ xem phong thái của tiểu tử đâu phải hạng người bần cùng như lão mà lão Từ Quảng lại đưa ngươi vào đây ngụ cùng với lão.
Lão nhìn lại Kim Tiêu :
- Xem chừng lão Từ Quảng có ý muốn đuổi ngươi rồi đó nên mới sắp tiểu tử vào ở chung với lão hủ.
- Vãn bối ở đâu cũng được mà. Nếu tiền bối có thể ở trong gian mộc xá này năm năm, thì Ngạn Kim Tiêu cũng có thể lưu bước năm con trăng, đâu có gì chứ.
Kim Tiêu bưng chén rượu :
- Ma mới mời ma cũ.
Nghe chàng thốt ra câu này Lão Ngoan Đồng Nhi phấn khích phá lên cười sang sảng. Tiếng cười của lão rất đắc ý, và thích thú với lời nói của Kim Tiêu.
Lão bưng chén :
- Ma cũ kính lại ma mới.
Cả hai người cùng cạn chén.
Lão Ngoan Đồng Nhi đặt chén xuống bàn nhìn Kim Tiêu nói :
- ở khu vực mộc xá của lão và tiểu tử mặc dù không sánh bằng với khu dành cho những gã môn khách có danh có phận, nhưng chẳng thiếu gì đâu. Chúng ta đã không thiếu gì ngược lại tránh được những kẻ vờn giỡn khó chịu nữa.
Lão nới rồi bưng vò rượu chuốc ra chén.
- Uống thêm một chén nữa nào.
- Cung kính không bằng tuân lệnh.
Hai người lại cạn chén.
Kim Tiêu uống xong chén rượu, vừa đặt chén xuống bàn, chàng vừa hỏi lão ăn mày Ngoan Đồng nhi :
- Tiền bối lưu ngụ ở "Đổng gia" năm năm trời hẳn biết rành về "Đổng gia" và những vị môn khách của Đổng gia.
Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt chòm râu bện đất cứng ngắt.
- Hê... tiểu tử hỏi ta câu này có ý gì?
- Ngạn Kim Tiêu chỉ tò mò thôi.
- Tò mò thôi ư. Nếu tiểu tử tò mò thì Lão Ngoan Đồng Nhi sẽ nói cho tiểu tử biết.
Mặc dù lão chỉ là kẻ bần hàn được lưu chân trong mộc xá này nhưng với bọn môn khách của "Đổng gia" lão biết rành cả đó.
Lão Ngoan Đồng Nhi xòe bàn tay phải.
- Lão rành như chính chỉ tay của mình vậy. Có thể mới gọi là sống lâu lên lão làng chứ.
Kim Tiêu ôm quyền thủ lễ :
- Lão tiền bối đúng là _ sống lâu lên lão làng. Chí lý, chí lý. Thế vãn bối hỏi tiền bối nhé.
- Tiểu tử hỏi gì?
- Tiền bối sống lâu ở khu vực này, vậy có biết chỗ nào chứa nước không?
- Nước? Ngươi hỏi đến nước để làm gì?
- Hỏi cho biết đó mà.
- Đi theo lão Lão Ngoan Đồng Nhi dẫn Kim Tiêu đến một hồ nước. Lão chỉ xuống nước rồi nói :
- Đấy nước đó. Tiểu tử muốn uống bao nhiêu thì uống.
- Vãn bối không uống, mà chỉ muốn tắm thôi.
Nói rồi Kim Tiêu bất ngờ nắm tay Lão Ngoan Đồng Nhi cùng kéo lão nhảy vào trong hồ.
Lão Ngoan Đồng Nhi giẫy nẩy lên :
- Tiểu tử, ngươi làm cái con khỉ gì vậy?
Kim Tiêu giả lả cười rồi ghì vai Lão Ngoan Đồng Nhi nhấn xuống nước.
Lão Ngoan Đồng Nhi đập chân trồi lên, lão trợn mắt gắt giọng nói :
- Tiểu tử ngươi định sát tử lão ăn mày này à. Ngươi định chiếm mộc xá một mình à.
Ma mới ăn hiếp ma cũ à?
Kim Tiêu chồm mặt tới.
- Vãn bối phải tắm cho tiền bối. Không dễ gì được Ngạn Kim Tiêu tắm rửa đâu.
Vãn bối muốn ở chung với tiền bối trước tiên thì phải dọn dẹp sạch cái mùi xú khí tỏa ra từ người của tiền bối, may ra mới ở được. Còn để cái mùi xú khí nồng nặc này làm sao mà ở.
Lão Ngoan Đồng Nhi giẫy nẩy lên.
Lão vừa giẫy nẩy vừa nói :
- Lão dơ thì mặc xác lão... cớ gì tiểu tử lại bắt ta tắm chứ.
Kim Tiêu nhăn mặt.
- Tiền bối hổng tắm thì sao Ngạn công tử ở chung với tiền bối được. Bộ muốn Ngạn công tử tắm là dễ lắm ư. Đừng có giẫy nấy lên nữa, đứng yên nào, bằng không Kim Tiêu lại trấn nước lão đó.
Lão Ngoan Đồng Nhi rống lên :
- Lão muốn ở dơ mà?
- Nhưng vãn bối thì lại không muốn.
Tắm cho Lão Ngoan Đồng Nhi xong, Kim Tiêu dẫn lão quay về mộc xá.
Lão Ngoan Đồng Nhi xụ mặt nhỏ nhẹ nói :
- Tắm rồi, trang phục lão ướt sủng, lấy gì mà thay.
- Vậy trong mộc xá không có phục trang.
- Rượu thì có, gạo cũng có, nhưng trang phục thì không, mộc xá này dành cho những kẻ cơ hàn như lão và tiểu tử thì ai đoái hoài đến chứ.
- Không sao, không có trang phục thì cởi đồ ra phơi cho khô.
- Vậy trong lúc lão và tiểu tử phơi đồ, lão và ngươi vận cái gì?
- Vận trang phục gì à?
Lão Ngoan Đồng Nhi gật đầu.
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
- Cởi truồng.
Lão tròn mắt nhìn chàng :
- Cởi truồng.
- Đúng... không sai. ở đây chẳng ai để mắt đến kẻ hàn vi bần khổ thì sợ gì chứ.
Bọn môn khách có trang phục bằng gấm, bằng lụa khi cởi ra thì cũng truồng như vãn bối và tiền bối thôi.
Chàng chồm tới trước :
- Nếu như có người tò mò thì tiền bỏi cứ nghĩ như vãn bối.
- Nghì gì?
- Tốt thì khoe, xấu thì che, có gì mà ngại.
Lão Ngoan Đồng Nhi lườm chàng.
Lão bất chợt phá lên cười sang sảng.
- Hảo hảo... tốt khoe xấu che.
Kim Tiêu và Lão Ngoan Đồng Nhi cùng cất tràng tiếu ngạo thích thú với những ý nghĩ của hai người.
* * * * *
Vầng trăng tròn trên cao hắt ánh sáng nhàn nhạt xuống Đổng phủ, kiến tạo nên một không gian thật thơ mộng và hữu tình. Cảnh trí đẹp nhất thơ mộng nhất lại thuộc về khu "Đào Hoa viên".
Cả một khu vườn đào bạt ngàn với những khóm hoa đào, cùng với nhưng quả đào nặng trĩu, bao bọc chung quanh tòa biệt lầu "Nghinh Vân Vọng Nguyệt". Ngoài tòa khu vườn đào xinh tươi bạt ngàn, bao bọc chung quanh tòa biệt lầu Nghinh Vân Vọng nguyệt, còn là những dãy hoa đăng kết thành chùm treo khắp mọi nơi quanh tòa lầu, kiến tạo nên một bức tranh tráng lệ mà chẳng tòa lầu nào trong Đổng phủ sánh bằng.
Chỉ nhìn tòa Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu người ta phải nghĩ đến đây là nơi ngụ của Đổng chủ nhân, hoặc của Đổng Ngọc Lan, nhưng không, tòa Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu lại thuộc về người khác. Đó là một trang mỹ nhân với sắc đẹp khuynh nước khuynh thành mà bất cứ môn khách nào của "Đổng gia" gặp thảy đều mơ mộng, có lẽ nhan sắc siêu phàm bất tuyệt của nàng, nên mới được "Đổng gia" ưu ái cho ở trong tòa biệt lầu này như một thượng môn khách độc nhất vô nhị.
Trong không cảnh đêm trăng huyền hoặc và thơ mộng đó, Ngạn Kim Tiêu từ sau một khóm hoa đào bước ra. Chàng hoàn toàn khác hẳn trong bộ trang phục thư sinh bằng gấm, với vẻ phong lưu của một trang nam tử.
Kim Tiêu chắp tay sau lưng ung dung tiến về phía tòa Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu.
Chàng dừng bước khi nghe tiếng nhạc du dương từ trong tòa lầu đó vọng ra. Những khúc nhạc vừa êm ái, vừa réo rắt, mà Kim Tiêu nghe phải nghĩ đến một khúc nghê thường dành cho những bậc vương hầu thưởng lãm.
Những âm vực réo rắt kia ngưng bặt, Kim Tiêu mới thả bước tiếp về phía tòa Nghinh Vân Vọng nguyệt. Phủi hai ống tay áo, Kim Tiêu mới quyết định bước vào Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu.
Sự hiện diện đột ngột của Ngạn Kim Tiêu khiến tám nàng vũ công đang múa đồng loạt đứng lại hướng mắt nhìn.
Ngay chính diện đại sảnh, chăng ngang một tấm rèm lụa màu hồng nhạt, sau bức rèm đó có người nằm trên tràng kỷ trong tư thế nửa nằm nửa ngồi. Ánh sáng từ hai hàng chân đèn rọi xuyên qua tấm màn lụa. Kim Tiêu thấy lờ lờ một chiếc bóng với những đường cong mỹ nhân. Mặc dù chỉ là một chiếc bóng, những đường cũng kia vẫn toát ra một hấp lực quyến rũ lạ thường.
Kim Tiêu nặn một nụ cười sởi lởi tiếp bước về phía tấm rèm lụa chăng ngang.
Tám ả vũ công người nào cũng có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn nhìn chàng bằng ánh mắt tò mò. Với họ, đây là lần đầu tiên có một người xa lạ bước vào Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu.
Người ngồi sau bức rèm hơi chỏi tay ngồi lên.
Ngạn Kim Tiêu dừng bước trước tấm rèm lụa.
Mỹ nhân ngồi sau tấm rèm cất tiếng nhỏ nhẹ, một giọng nói mà người nghe phải mê hoặc bởi chất giọng nhu nhã đó.
- Công tử là ai?
Kim Tiêu ôm quyền từ tốn nói :
- Tại hạ là ngưỡng mộ quí nương. Một kẻ ngưỡng mộ nhất trong những người ngưỡng mộ quí nương.
- Công tử biết Mộng Di Hoa à?
- Nếu nói tại hại biết cũng không đúng, không biết cũng không đúng. Tại hạ nghe tiếng quí nương, nên mới mạo muội đến viếng quí nương.
- Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu chỉ có người của Đổng gia mới được phép đến thôi, ngay cả những thượng môn khách được Đổng gia ưu ái kia cũng không được đến, chỉ khi nào có sự cho phép của Mộng Di Hoa. Sao công tử lại có thể đến được?
Kim Tiêu ôm quyền từ tốn nói :
- Có những người ngưỡng mộ quí nương, nhưng tại bị ngăn cản bởi những vòng rào nên họ có ngưỡng mộ cũng không được. Sự ngưỡng mộ đó tại hạ cho rằng chưa phải là ngưỡng mộ. Còn với tại hạ, sự ngưỡng mộ mó đã vượt quà hàng rào ngăn cản vô hình, đó mới là sự ngưỡng mộ đích thực của một người biết ngưỡng mộ.
- Công tử nói hay lắm.
Mộng Di Hoa nói dứt câu bật ra tiếng cười nghe như ngọc lưu ly va vào nhau.
Nàng vừa cười vừa nói tiếp :
- Công tử có biết đâu, nếu không có sự cho phép của Mộng Di Hoa, hoặc của "Đổng gia" thì hành vi của công tử là sự mạo phạm, hành vi mạo phạm này có thể khiến cho người của "Đổng gia" phẫn nộ, và cả những môn khách cũng phẫn nộ. Sự phẫn nộ của Đổng gia và những vị môn khách kia sẽ gây ra hậu quả khó lường với công tử đó.
- Tại hạ biết điều đó nhưng vẫn vượt qua hàng rào cản vô hình. Bởi sự ngưỡng mộ của tại hạ là sự ngưỡng mộ duy nhất mà những người kia không có.
Kim Tiêu điểm nụ cười mỉm rồi nói :
- Nếu chỉ được nghe thôi mà đã ngưỡng mộ thì thấy hẳn càng ngưỡng mộ hơn.
Nếu chỉ nghe mà đã biểu thị lòng ngưỡng mộ nhưng lại không dám tìm đến người mình ngưỡng mộ, quí tiểu thư hiểu sự ngưỡng mộ đó rằng có cái gì đó khiếm khuyết và không thật.
- Nghe công tử nói, Mộng Di Hoa cảm thấy cởi mở và cởi cả cõi lòng đó, nhưng Mộng Di Hoa có gì mà công tử ngưỡng mộ?
- Tại hạ chỉ nghe các môn khách nói về quí tiểu thư đã ngưỡng mộ rồi. Nghethì không đủ nên tại hạ mới mạo muộivượt qua những ngăn cách vô hình mà tìm đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu để được tận mục sở thị người mà mình ngưỡng mộ.
- Công tử không sợ hậu quả à?
- Tại hạ thể hiện sự ngưỡng mộ của mình thì có gì mà sợ chứ.
- Mộng Di Họa thích thú với lời nói này của công tử.
Kim Tiêu mỉm cười nhìn vào tấm rèm lụa :
- Phàm hoa đẹp thì muốn cho người chiêm ngưỡng, tại hạ tin quí tiểu thư cũng là đóa hoa đẹp nhất trong nhưng đóa hoa đẹp. Chính vì thế tại hạ phải chiêm ngưỡng. Quí tiểu thư hẳn cũng muốn cho người ta thấy vẻ đẹp kiêu sa của mình, cho Kim Tiêu ngắm nhìn. Quí tiểu thư chắc không để tại hạ thất vọng với lần tao ngộ này.
- Công tử có khi nào nghĩ đến cái chết không?
Kim Tiêu chau mày, lưỡng lự rồi gật đầu :
- Ai cũng nghĩ đến cái chết. Tại hạ không phải là thần thánh, hay kẻ bất tử tất cũng có nghĩ đến cái chết.
- Nếu vậy Mộng Di Hoa nói cho công tử biết có những người gặp mặt MộngDi Hoa thảy đều nhận lấy những cái chết bí ẩn kỳ lạ đó.
- Nhưng vẫn có người muốn diện kiến Mộng Di Hoa, để chiêm ngưỡng dungnhan của Mộng Di Hoa mà không nghĩ đến cái chết. Họ chỉ bị ngăn cản bằng những qui lệ của Đổng gia và tiểu thư.
- Nếu như công tử không muốn chết thì cứ đến "Mỹ Nhân các", nơi đó có những bức tranh họa chân dung của Mộng Di Hoa.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Nếu chỉ ngắm thì cũng là vật là tranh. Nếu tìm một bức tranh mỹ nữ xinh đẹp như hằng nga giáng thế tại hạ có thể ra ngoài chợ Dương Châu tìm, không thiếu. Chiêm ngưỡng một trang mỹ nhân bằng da bằng thịt mới cảm được hết vẻ đẹp của tạo hóa ban cho nhi nữ.
Kim Tiêu ôm quyền :
- Tại hạ cũng nghĩ đến cái chết, nhưng tuyệt nhiên không màng đến nó nếu như mình có được sự may mắn thỏa mãn sự tưởng tượng và lòng ngưỡng mộ của mình.
Mộng Di Hoa bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của nàng khắc tạo thành một thứ âm vực nghe vừa ngọt ngào, vừa khiến người ta phải mơ mộng và hoang tưởng đến một cái gì đó vượt ra ngoài trí tưởng tưởng.
Di Hoa nói :
- Công tử lạ lắm.
Cùng với lời nói đó, ngọc thủ của Mộng Di Hoa thò ra khỏi tấm rèm lụa.
Chỉ với đôi ngọc thủ với những ngón tay thanh mảnh, một làn da trắng mềm mại mà người ta không thề dùng thứ gìcó trên thế gian này so sánh được cho dù đó là bông bưởi, hay gấm nhung.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
- Đôi ngọc thủ của nàng đẹp quá.
- Công tử thấy bao nhiêu đó đủ rồi chứ?
Kim Tiêu nhướng mày :
- Nếu quí tiểu thư chỉ có một bàn tay đẹp, thì chả thế là một trang mỹ nữ vẹn toàn.
Mỹ nữ vẹn toàn tất phải có được tất cả sự ưu ái của tạo hóa ban phát cho mình.
- Công tử tham lam quá.
- Quí tiểu thư miễn thứ cho tại hạ. Đã sinh ra làm một con người thì ai cũngcó lòng tham cả, tại hạ cũng có lòng tham... Nếu như tại hạ đã vượt qua rào cản vô hình.
đến được Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu mà chỉ để ngắm được đôi ngọc thủ của quí tiểu thư thôi, quá thiệt thòi cho tại hạ đó. Có thể tại hạ nhận một sự trừng phạt của Đổng gia, hoặc những môn khách thanh danh trong võ lâm giết chết bởi sự mạo phạm này chỉ vì thấy đôi ngọc thủ của quí tiểu thư.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Tại hạ chắc không đầu thai được quá.
Mộng Di Hoa phá lên cười. Nàng vừa cười vừa nói :
- Những lời phân trần của công tử khiến Mộng Di Hoa phải chạnh lòng đó. Mộng Di Hoa không nỡ để công tử thiệt thòi đâu.
Kim Tiêu thở hắt ra một tiếng rồi ôm quyền :
- Tại hạ được tạo ban phước lành... được tạo ban phước lành.
Chàng nội dứt câu thì Mộng Di Hoa dùng hai bàn tay vén cao tấm rèm lụa màu hồng nguyệt.
Nàng nằm trên tràng kỷ trọng tư thế nửa nằm nửa ngồi, bộ cánh trắng toát được may bằng những đường chỉ tinh tế sắc xảo phối hợp với chiếc vương miện đội trên đầu có đính những hạt dạ minh châu, tô điểm tôn tạo thêm dung diện vốn đã là một mỹ nữ có một không hai trong thế gian này. Kim Tiêu đã từng được biết đến nhan sắc của Tiêu Dao Mẫn, chủ nhân Đại hí viện Dương Châu, nhưng nếu đem so sánh Dao Mẫn với Mộng Di Hoa, chỉ có thề nói rằng Di Hoa là vầng trăng đầy trên cao còn Dao Mẫn chỉ là ánh đom đóm lập lòe.
Xiêm y Mộng Di Hoa được chẻ dọc một đường dài từ dưới lên cao, trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, chân phải nàng phơi ra, kết tinh hoàn hảo của tạo hóa được đúc thành qua chiếc chân đó. Có lẽ nàng sinh ra đã được ưu ái hay đúng hơn là sự phô diễn của tạo hóa qua cái đẹp của nàng.
Ngạn Kim Tiêu ngơ ngẩn cả người khi tận mục sở thị nhân dạng của Mộng Di Hoa.
Nàng như hiểu được ánh mắt của Kim Tiêu mà điểm nụ cười mỉm :
- Công tử thỏa mãn rỗi chứ?
- Tại hạ chỉ có thể nói với quí tiểu thư... đêm nay tại hạ chắc không thể nào ngủ được.
- Tại sao?
- Tại hạ sẽ nằm mộng, và giấc mộng từng đêm không ngoài nhân dạng của Mộng Di Hoa.
Kim Tiêu bước đến bên tràng kỷ.
Mặc dù Ngạn Kim Tiêu bước đến gần bên tràng kỷ, nhưng Mộng Di Hoa vẫn không biểu lộ chút gì ngượng ngùng, và cũng không thay đổi thế nằm của mình.
Một tư thế vừa khêu gợi vừa khinh động nam nhân khi chiêm ngưỡng nàng.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
- Tại hạ mạo phạm vượt qua những rào cản vô hình, thế mà may mắn được diễm phúc kỳ tuyệt này.
- Nếu có chết công tử cũng không hối hận chứ?
- Đã được thỏa mãn thì còn gì hối hận nữa.
Nàng liếc mắt qua Kim Tiêu. Một cái liếc mắt biểu thị tất cả những tơ tình mà nàng muốn ban phát cho Kim Tiêu. Cái liếc mắt của Mộng Di Hoa, tạo ra vẻ phấn khích trên khuôn mặt ngây ngô của Ngạn Kim Tiêu.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Lời nói của công tử khiến Di Hoa hoan hỷ vô cùng.
Mộng Di Hoa vừa nói vừa rút chiếc khăn đặt vào tay Kim Tiêu.
- Di Hoa tặng cho Kim Tiêu đó.
Cầm lấy chiếc khăn của Mộng Di Hoa, Kim Tiêu đưa lên mũi ngửi, mùi xạ hương thoang thoảng phả ra từ chiếc khăn khỏa lấp khứu giác chàng.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
- Đêm nay Ngạn Kim Tiêu sẽ đắp chiếc khăn lên mặt để tương tư về Mộng Di Hoa.
Nàng mỉm cười với câu nói này của chàng.
Nụ cười trên miệng nàng vụt tắt cùng với lời nói :
- Lão Từ Quảng đang đến đó.
Nàng vừa nói dứt câu thì Ngạn Kim Tiêu đã nhảy thót qua người nàng, rồi nấp vào sau lưng Di Hoa.
Di Hoa lên cười khanh khách bởi hành động của Kim Tiêu. Nàng giả lả nói :
- Công tử lợi dụng tình huống này để chung chạ với Mộng Di Hoa à?
Kim Kim nhỏ nhẹ nói :
- Tại hạ nào dám nghi đến điều đó. Tại hạ chỉ buộc phải nhớ đến Mộng Di Hoa tiểu thư thôi. Di Hoa tiểu thư hẳn không muốn một người ngưởng mộ mình bị chết oan uống. Huống chi tại hạ còn chưa qua được một đêm mộng mị với chiếc khăn của tiểu thư.
- Công tử khôn lắm.
Nàng nói rồi cười khẩy một tiếng.
Lão Từ Quảng bước vào Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu, ôm quyền cúi khom người xuống từ tốn nói :
- Quí nương... đại yến đã chuẩn bị xong rồi, mời quí nương thưởng lãm.
Di Hoa khoát tay :
- Hôm nay ta đổi ý, không dụng đại yến. Lão có thể lui ra.
Lão Từ có vẻ ngơ ngác bởi câu nói của Mộng Di Hoa, nhưng rồi lẳng lặng lui ra khỏi Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu.
Di Hoa nhìn lại Kim Tiêu.
- Công tử có thể ra được rồi.
Kim Tiêu rời khỏi chỗ ẩn nấp sau lưng nàng, bước xuống tràng kỷ, chàng ôm quyền :
- Đa tạ tiểu thư đã bao che cho tại hạ, phải cho cái lão Từ Quảng đó ở lâu một chút thì hay biết mấy.
Mộng Di Hoa lại lườm Kim Tiêu.
- Công tử đúng là kẻ tham lam.
- Nếu kẻ khác được như tại hạ có lẽ còn tham lam hơn.
Kim Tiêu nhìn Mộng Di Hoa nhỏ nhẹ :
- Tại hạ vô cùng cảm kích, rất mong được gặp lại nàng, cáo từ.
Kim Tiêu dợm bước ra cửa, Mộng Di Hoa gọi lại :
- Công tử khoan đi.
Kim Tiêu dừng bước.
Di Hoa thả chân xuống tràng kỷ, đi đến trước mặt chàng, một bước đi của Di Hoa, Kim Tiêu ngỡ như gạch trong Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu biến thành những cánh hóa vô tình đỡ lấy hài của nàng.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ hỏi :
- Di Hoa có điều gì muốn nói với tại hạ?
- Công tử ở tòa lầu môn khách nào?
Kim Tiêu vuốt cằm, bối rối, chàng nhìn lại nàng giả lả cười rồi nói :
- Nếu Kim Tiêu nói ra sợ nàng sẽ bất ngờ và ngạc nhiên lắm đó.
- Công tử hắn là thượng môn khách của Đổng gia?
Kim Tiêu nhăn mặt, vuốt cằm :
- Nếu tại hạ được vậy thì chẳng nói làm gì.
- Vậy công tử thuộc môn khách nào.
Kim Tiêu lưỡng lự rồi nói :
- Tại hạ được lão Từ Quảng xếp ở trong một mộc xá, phía sau hoa viên dịch lầu Đổng gia.
Di Hoa trố mắt nhìn chàng :
- Nơi đó...
Kim Tiêu giả lả cười :
- Tại hạ lưu bước ở đâu cũng được. Nếu ở khu mộc xá dành cho kẻ hàn vi mà được diễm phúc như hôm này. Tại hạ nghĩ các thượng môn khách của Đổng gia có nằm mơ cũng không tưởng tượng được.
Mộng Di Hoa mỉm cười. Nụ cười của nàng đẹp như một, đóa hoa hàm tiếu trong ngày đầu xuân, nụ cười mà bấtcứ chứng nghiệm cũng phải say đắm cả cõi lòng.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Một người ở mộc xá mà có thể đến được Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu, chuyện khó tin thật.
- Bởi vì lòng ngưỡng mộ của tại hạ vượt qua những bức tường ngăn cáchngoài kia.
Nếu có dịp tại hạ sẽ quay lại.
Kim Tiêu nói rồi thò tay vào trong ống tay áo thư sinh. Chàng lấy ra một chiếc tráp đặt vào tay Mộng Di Hoa.
- Rất mong tiểu thư nhận món quà mọn này của Ngạn Kim Tiêu.
Nàng liếc mắt qua chàng.
- Di Hoa chỉ mong công tử quay lại thôi.
Kim Tiêu nhìn nàng một lần nữa rồi mới quay bước.
Rời khỏi tòa Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu, trong tâm thức Kim Tiêu vẫn còn đọng nhân dạng của Mộng Di Hoa.
Chàng nghĩ thầm :
- "Mộng Di Hoa không tự thố lộ thân phận của nàng là tài nhân trong nội cung. Nàng đâu biết được, mình tìm đến nàng là có chủ đích. Buổi sơ kiến hôm nay... Kim Tiêu... ngươi đã có hy vọng rồi."
Ý niệm kia còn đọng trong tâm tưởng chàng thì một tiếng chim đêm vút trên không trung. Trong cánh đêm trăng tĩnh lặng của khu Đào Viên, tiếng chim đêm nghe thật lạc lõng, nhưng nó lại kết tạo trong trực giác của Ngạn Kim Tiêu một điểm gì đó rất mơ hồ, nhưng lại cảm nhận rõ cái chết đang khởi nguồn từ đâu đó qua tiếng chim lạ thường đó.
Chàng dừng bước nhìn lên bầu trời.
Trời có vầng trăng đêm đập vào mắt chàng cùng với không gian tĩnh lặng êm đềm.
Kim Tiêu nhìn lại tòa Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu rồi mới lẫn vào khu vườn đào.
Tiếng chiến đêm lại rít lên một lần nữa. Tiếng chim đêm lạ thường đó nghe tựa tiếng kêu ai oán của một oan hồn nào đó. Kim Tiêu dừng bước nấp vào một tán đào khi thấy có người đang vác một người. Dưới ánh trăng sanh, Kim Tiêu nhận ra người đang vác xác chết chính là lão Từ Quảng.
Khác hẳn với tuổi tác của lão Từ, nhưng bước chân của lão bước đi thoăn thoắt mà chẳng gây ra tiếng động nào. Thậm chí những nhánh đào chẳng thể chạm được vào người lão. Chứng tỏ lão Từ là một cao thủ khinh công thượng thừa.
Lão từ vác xác chết đến một gốc đào, bỏ xuống lỗ huyệt đào sẵn rối lắp đất lại. Lão lấp đất rồi lại bỏ đi, như đây là việc làm hàng ngày quá quen với lão.
Lão Từ đi rồi, Kim Tiêu bước đến gốc đào. Đất đã được lão Từ phả lại phẳng lì như cũ, không có dấu tích để gọi là có hố huyệt chôn người. Kim Tiêu suy nghĩ một lúc rồi quyết định bới đất để xem xác chết là ai. Người bị giết là một đạo đồng thuộc Võ Đang phái chỉ trạc ngoài đôi mươi. Trên cổ gã còn dấu trảo công tím bầm.
Kim Tiêu nheo mày.
Chàng nghĩ thầm :
- "Tại sao lão Từ lại giết gã đạo đồng Võ Đang này nhỉ. Chẳng lẽ gã đạo đồng Võ Đang cũng vì ngưỡng mộ Mộng Di Hoa mà phá vỡ những giới hạn mà Đổng gia đặt ra, đến diện kiến Mộng Di Hoa, cuội cùng phải chịu cái chết này".
Ngạn Kim Tiêu lắp đất, phả lại như cũ.
Chàng nhìn qua khu vườn đào.
Chàng nhẩm nói :
- "Nếu gã đạo đồng Võ Đang này bị bón phân cho tán đào này thì những tán đào kia dám cũng có xác người để bón phân."
Chàng lắc đầu nghĩ thầm :
- "Đổng gia nổi tiếng trên Trung Thổ, vang danh kháp nơi, ai ai cũng muốn làm môn khách, chẳng lẽ lại dung túng chỗ một lão quản gia giết người không gớm tay sao?"
Kim Tiêu nheo mày :
- Không biết chuyện này Đổng Ngọc Lan tiểu thư có biết không. Nếu Ngọc Lan biết mà nàng không ngăn tay lão Từ... nàng ta đúng là một tiểu ma ghê tởm. Mình phải gặp Ngọc Lan nói mới được. Nếu nàng ta là một ma nữ thì Đổng gia cũng là một ổ tà nhân bá đạo, Tống Thừa Ân huynh đã lầm Ngọc Lan rồi.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài khi nghĩ đến điều đó.
Chàng còn đang bâng khuâng bồi hồi với những ý niệm trong đầu mình, bất ngờ giọng nói khàn khàn của lão Từ cất lên sau lưng Kim Tiêu.
- Ngươi là ai?
Nghe giọng nói của lão Từ Quảng, Kim Tiêu không quay mặt nhìn lại vì sợ lão sẽ nhận ra mình. Chàng giả lả và sửa giọng the thé :
- Lão không biết ta, nhưng ta thì biết lão.
Chàng nói rồi lắc vai thi triển "Bách Bộ Hư Tướng" lướt đi.
Lão Từ rít giọng nói :
- Ngươi không thoát khỏi tay lão Từ đâu.
Kim Tiêu không màng đến lời nói của lão Từ mà vận công thi triển "Bách Bộ Hư Tướng" lướt đi. Chàng hoàn toàn bất ngờ khi lão Từ vẫn có thể bám theo sau lưng mình, cho dù chàng dã dụng đến tuyệt học sở trường di thân của Giác Chấn đại sư.
Người chạy, kẻ đuổi trong khu vườn đào thế mà tuyệt nhiên lại chẳng tạo ra một tiếng động nào. Cả hai như những bóng ma quỷ dị, lúc hiện lúc mất, mà ngay cả những nhánh đào cũng không chạm được vào trang phục của hai người.
Nhận ra lão Từ Quàng có khinh công cao siêu như vậy, Kim Tiêu không khỏi giật mình, bồn chồn mặc dù lão Từ Quảng không rút ngắn được khoảng cách giữa Kim Tiêu với lão, nhưng với khinh thuật phi thường lão cũng không để cho Ngạn Kim Tiêu đào thoát khỏi sự truy đuổi của mình.
Kim Tiêu băng ra khỏi vườn đào, chàng nghĩ thầm :
- "Ta không thể nào quay về chỗ cũ được. Nếu tìm về mộc xá chẳng khác nào lạy Từ Quảng, Ngạn Kim Tiêu đang ở bụi này".
Một vòng tường chắn ngang trước mặt Kim Tiêu.
Chàng chẳng chút ngần ngại lướt vụt qua bờ tường cao đó.
Trong bờ tường cao đó là một ngôi biệt lầu, không nguy nga như Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu của Mộng Di Hoa, nhưng cũng thật đồ sộ với kiến trúc tinh xảo.
Kim Tiêu liếc nhìn sau lưng, lão Từ Quảng đã băng lên bờ tường và đứng lại trên bờ tường đó như ngần ngại điều gì.
Kim Tiêu lướt nhanh thân ảnh lên mái vòm.
Kim Tiêu chợt nghe lão Từ thét lớn :
- Thích khách...
Tiếng thét của lão như đánh động sự tĩnh lặng của khung cảnh nơi này.
Tiếng thét của lão Từ, buộc Kim Tiêu phải có sự lựa chọn, chàng không còn sự lựa chọn nào khác phải băng vào tòa biệt lầu. Bởi chỉ có tòa biệt lầu kia mới là chỗ ẩn nấp duy nhất còn chung quanh là những thảm cỏ chẳng có lấy một chỗ nào để chàng dụng thuật "Túc Hóa Cốt". Kim Tiêu vừa lướt vào biệt lầu vừa nghĩ thầm :
- "Ông trời không nỡ hại Ngạn Kim Tiêu mà".