"Sau đó?" Hà Biên Thu để Tống Thập Nguyệt không cần thồi phồng không khí, chỉ cần trực tiếp đem mọi chuyện nói rõ là được.
"Sau khi tôi đỡ ông cụ đi qua, ông cụ lại bắt lấy tay tôi, muốn để tôi đưa ông ấy về nhà, ánh mắt còn đặc biệt quỷ dị, sấu kín phát sáng, lúc ấy đèn đường lờ mờ, cũng không có sáng như mắt của ông ấy! Tôi bị dọa sợ tới mức không nói thêm một lời lập tức đem ông ấy bỏ lại rồi chạy nhanh về nhà." Tống Thập Nguyệt nói.
"May cho cô phản ứng thông minh, biết tự bảo vệ mình, nhưng truyện xưa này không thể tặng khen thưởng." Hà Biên Thu vẫn phải kiên trì "Nguyên tắc".
"Không, chuyện này thật ra không tính là gì, so với về sau tôi gặp phải biến thái cuồng phơi bày chỉ là tiểu case mà thôi."
Hà Biên Thu liếc mắt nhìn Tống Thập Nguyệt một cái, trong lòng âm thầm nghĩ đến cùng là cô gặp được bao nhiêu biến thái, còn chỉ là tiểu case nữa.
"Là sau khi tôi về nhà, lúc cởi áo, từ trong quần áo rớt ra một chiếc nhẫn ngọc, hình dáng có chút đặc biệt, có hai dây tạo thành hình dáng chồng lên nhau." Tống Thập Nguyệt dùng bút vẽ ra, " Mẹ tôi cố tình tìm người xem, nói chất lượng khối ngọc này không tồi, rất đáng giá. Mẹ tôi đoán chiếc nhẫn đó có thể là do ông cụ vì cám ơn tôi đưa ông ấy qua đường nên đưa cho tôi. Nhưng tôi không tin, mẹ tôi cũng sợ là do ông cụ trong úc vô tình rơi xuống, cho nên ngày hôm sau mang theo chiếc nhẫn đứng tại chỗ kia đợi một ngày, đợi đến buổi tối khi tôi tan học, cũng không gặp lại ông cụ đến. Sau này tôi mỗi lần tôi đi học thêm buổi tối cũng sẽ lưu ý, nhưng vẫn không chờ được người. Chuyện này vốn tưởng là đã qua đi, kết quả một năm sau khi tôi học cấp ba, hôm đó thi đại học xong, mọi người ở tiệm cơm gần trường học ăn cơm, lúc ăn xong có chút muộn, tôi lại thấy ông cụ kia. Tôi kéo theo bạn học cùng đuổi chạy đi tìm ông ấy, nói chuyện nhẫn ngọc cho ông ấy, để ông ấy theo thôi về nhà lấy."
Tống Thập Nguyệt dừng lại, uống miếng nước, nước đắt như vậy, phải trân quý đem nó uống hết mới được.
Hà Biên Thu bị truyện xưa của Tống Thập Nguyệt hấp dẫn, để cho cô tiếp tục nói tiếp. Hắn mơ hồ có cảm giác, tình huống dị thường của mình có liên quan đến chuyện không tốt mà Tống Thập Nguyệt gặp phải.
"Ông cụ nói không phải đồ của ông ấy, còn nói chúng tôi rất xinh đẹp, tương lai có được nhân duyên tốt, nhớ phải đi miếu Nguyệt Lão bái tạ." Tống Thập Nguyệt chớp mắt mấy cái, hỏi Hà Biên Thu: "Anh nói xem chiếc nhẫn đó không phải của ông cụ thì là của ai chứ? Tối hôm đó tôi tan học trên đường về nhà chỉ gặp qua ông ấy. Chuyện này là chuyện quỷ dị lần thứ hai trong đời tôi gặp phải."
"Đầu tiên? Hà Biên Thu hỏi.
"Chính là chuyện sáng nay, so với sự kiện của ông cụ kia còn quỷ dị hơn gấp 100 lần. Mấy thứ kia của tôi rõ ràng không đặt ở chỗ đó!" Tống Thập Nguyệt nói xong thì cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, rùng mình nói: "Hà tổng, anh có tin trên đời này có quỷ không?"
"Không tin."
"Ồ."
"Trước kia không tin, nhưng sau này trải qua một số việc, có chút tin." Hà Biên Thu bổ sung nói.
"Hả?" Tống Thập Nguyệt càng sợ hãi hơn, cẩn thận nhìn Hà Biên Thu: "Chẳng lẽ Hà tổng gặp qua... quỷ?"
"Chưa thấy qua." Hà Biên Thu nghĩ đến linh hồn mình mỗi đêm xuất khiếu, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Tống Thập Nguyệt vốn còn muốn tiếp tục hỏi vì sao, nhưng nhìn thấy sắc mặt Hà Biên Thu rất lạnh, nên không dám. Hiếu kì hại chết mèo, loại chuyện này cô vẫn là không nên biết quá nhiều mới thỏa đáng.
Tống Thập Nguyệt đợi một chút thấy Hà Biên Thu không nói gì, thì yên lặng gõ chữ, viết chút nhàm chán gì đó mà chính cô cũng không biết. Tóm lại nhân viên trước mặt đại boss nhất định phải cần cù, cô không thể lười biếng để cho đại boss nhìn thấy, nếu không đại boss nhất định nỡ bỏ ra tiền thưởng cho cô.
Hà Biên Thu cẩn thận phân tích tình huống Tống Thập Nguyệt vừa tự thuật, ông cụ kia nói chiếc nhẫn không phải của ông ấy, coi là vậy đi, nhưng cố tình còn bổ sung thêm một câu "tương lai có được nhân duyên tốt, nhớ phải đi miếu Nguyệt Lão bái tạ.", nghĩ thế nào thì lời này cũng không phù hợp Logic, bên trong giống như có gì đó khó hiểu.
Có lẽ chiếc nhẫn có vấn đề.
"Chiếc nhẫn kia vẫn còn giữ chứ? "Hà Biên Thu đột nhiên hỏi.
"Hả? Vẫn còn, mẹ tôi nói ngọc có thể nuôi người, nếu đã có được nhẫn, chứng minh nó có duyên với tôi, cho nên tôi vẫn luôn giữ lại." Tống Thập Nguyệt nói xong còn thấy Hà Biên Thu vẫn đang nhìn cô, cô theo bản năng hỏi: "Hà tổng muốn xem à?"
"Cũng phải có gì làm bằng chứng cho truyện xưa của cô thì mới có thể tin." Hà Biên Thu nói.
Tống Thập Nguyệt gật đầu, đầu năm nay tiền cũng không dễ kiếm mà.
Ngày hôm đó khi tan làm, lúc đầu Tống Thập Nguyệt muốn trực tiếp về nhà, thuận thiện đem chiếc nhẫn kia chuẩn bị kỹ càng bỏ vào trong túi, đỡ phải ngày hôm sau quên mất. Kết quả Chu Diệu Diệu nhất định phải lôi kéo cô đi xem mắt, Tống Thập Nguyệt không muốn đi, Chu Diệu Diệu lại lấy ba nồi lẩu dụ hoặc, cộng thêm hù dọa Tống Thập Nguyệt về nhà một mình sẽ gặp quỷ, nên thành công thuyết phục Tống Thập Nguyệt đi xem mắt cùng cô.
"Là dì nhỏ giới thiệu cho tớ, nói đối phương là thạc sĩ mới du học về,bình thường thích vận động với yêu động vật nhỏ, lương một năm 50 vạn, có nhà có xe, hơn nữa người ta còn cố ý nói, không qua tâm vẻ ngoài của cô gái, chỉ cần nhìn trúng bên trong, xem xem tính cách hai người có hợp nhau không."
"Nghe không tệ." Tống Thập Nguyệt gập đầu.
"Một lát nữa cậu nhớ phải trấn giữ cho tớ." Chu Diêu Diệu lôi kéo Tống Thập Nguyệt vào nhà hàng Tây, phát hiện nhà trai với trong ảnh không khác nhau là mấy, đeo kính, tướng mạo lịch sự, dáng người rất khá, chỉ là chiều cao không hợp với tiêu chuẩn của Chu Diêu Diệu, có lẽ là khoảng 1m75.
Sau khi hai bên khách khí hỏi han vài câu, thì gọi đồ ăn.
Trong bữa cơm, vấn đề Chu Diệu Diệu hỏi đối phương chiếm đa số, nhà trai chỉ hỏi 5 vấn đề, trong đó bốn câu cũng là hỏi Tống Thập Nguyệt, nhìn qua hắn dường như đối với bộ phận thiết kế cảm thấy rất hưng thú. Tống Thập Nguyệt thì trừ những cần trả lời cần thiết ra thì không nói nhiều hơn một câu.
"Một lát cùng nhau ăn cơm chiều rồi đi xem phim chứ?" Nhà trai đề nghị nói.
Tống Thập Nguyệt mắt nhìn Chu Diệu Diệu, "Không ổn a?"
"Đi chứ, gần đây vừa lúc có một bộ phim mới tớ rất muốn xem." Chu Diệu Diệu kéo Tống Thập Nguyệt một chút, để cô tiếp tục đi cùng mình.
Sau khi xem phim xong, đã là mười rưỡi, nhà trai muốn đưa hai người bọn họ về nhà. Lúc đầu nói muốn đưa Chu Diệu Diệu về trước, kết quả khi biết được hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhà trai có chút thất vọng.
Gần tới nơi, Chu Diệu Diệu nói muốn xuống xe trước, muốn tới quán đồ nướng đầu phố mua một phần cánh gà nướng về.
"Còn phải chờ một lát, hai người đi thẳng đến cổng là được, không cần phải để ý đến tớ," Chu Diệu Diệu cười dặn dò xong, liền nháy mắt với Tống Thập Nguyệt rồi xuống xe.
Chờ khi xe chở đến nhà trọ, Tống Thập Nguyệt nói cảm ơn kiền muốn lên lầu.
"Chờ một chút, tôi có thể thêm Wechat của em không?"
Tống Thập Nguyệt không hiểu nhìn đối phương: "Vì sao?"
"Sau khi tôi về nước, ba mẹ ép tôi xem mắt không dưới hai mươi lần, tôi vốn không ôm hi vọng gì, có điều phải giả vờ nghe lời, tránh cho ba mẹ già bớt khổ sở. Nói thật, có đôi khi tối cảm thấy điểm này của ba mẹ rất phiền. Nhưng lần sắp xếp này của ba mẹ, tôi bỗng nhiên may mắn, mới có thể có cơ hội để cho tôi gặp em. Không biết Tống tiểu thư có độc thân hay không, nếu có thể, chúng ta có thể thử kết giao xem thế nào? nếu em đồng ý mà nói, bên phía Chu Diệu Diệu tôi có thể giải thích."
"Không cần, cảm ơn." Tống Thập Nguyệt đối với nhà trai mỉm cười, vẫy vẫy tay, Chu Diệu Diệu lập tức từ đằng sau gốc cậy chạy tới.
Nhìn biểu lộ nhà trai lúng túng không thôi, không có từ ngữ nào có thể hình dung.
"Vị Triệu tiên sinh này, không biết anh hiểu biết bao nhiêu về bạn của tôi? Cô ấy bao nhiêu tuổi? Học nghành nào? Gia đình ra sao? Tính cách thế nào không?" Chu Diệu Diệu thở dài, "Triệu tiên sinh thật lợi hại, không biết những điều này, còn có thể không để ý bề ngoài mà nhìn trúng bạn của tôi."
Chu Diệu Diệu giơ ngón cái về phía hắn, sau đó lôi kéo Tống Thập Nguyệt cười nói vào thang máy.
"Lần sau đừng kéo tớ ra làm bia đỡ đạn." Tống Thập Nguyệt vừa mở cửa vừa nói.
"Cậu chính là đá thử vàng của tớ, chỉ có cửa ải này của cậu mà còn không qua được, tớ làm sao có thể an tâm. Hiện tại loại hoàn cảnh cuộc sống này, khắp nơi đều phải đối mặt với dụ hoặc, cái gì cũng phát triển tốc độ gấp, chỉ cần bốp bốp ba ba gặp mặt ba phút là có thể thuê phòng. Cho nên tình cảm lưu luyến tớ nhất định phải để ý, khảo nhiệm nhiều hơn một chút." Chu Diệu Diệu cảm thấy lý luận của mình vô cùng cừ khôi mà.
"Tình yêu không chịu được khảo nghiệm." Tống Thập Nguyệt biết tâm tính Chu Diệu Diệu đoan chính, không nên học tập Lưu Tử An.
Sau khi Tống Thập Nguyệt, liền lập tức đi tới tủ đầu giường tìm cái nhẫn ngọc kia, sau đó đem nó bỏ vào trong túi.
Vào nửa đêm, Tống Thập Nguyệt mơ hồ nghe thấy có tiếng động nên đánh thức Chu Diệu Diệu. Hai người dùng điện thoại soi sáng rồi cùng nhau lén lút ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy một chiếc giày cao gót màu đỏ tự mình di chuyển trong phòng khách.
"A--"
Hai người kêu thật to, chiếu giày cao gót liền bất động.
Tống Thập Nguyệt đem đèn trong phòng khách mở lên, nhìn về phía giày cao gót, hỏi Chu Diệu Diệu: "Cái tớ vừa nhìn thấy là sự thật à?"
Chu Diệu Diệu sợ tới mức run cầm cập, ôm Tống Thập Nguyệt: "Là sự thật, đương nhiên là thật, tớ cũng nhìn thấy. Thập Nguyệt, trong phòng này của cậu có ma a a a! Đi nhanh đi nhanh!"
Chu Diệu Diệu nói xong liền thay quần áo tử tế, Tống Thập Nguyệt cũng thay, hai người vội vàng chuyển đến ổ nhỏ của Chu Diệu Diệu.
Ngày thứ hai, tin thần Thống Thập Nguyệt không tốt đi tới phòng đại boss, bị Hà Biên Thu nhìn mấy lần.
"Hà tổng, tôi lại có một chuyện ly kỳ có thể nói." Nghĩ đến còn có thể kiến thêm một ngàn khối, tinh thần Tống Thập Nguyệt mới tốt hơn một chút.
"Ừ." Hà Biên Thu nghe Tống Thập Nguyệt giải thích, phản ứng rất lạnh nhạt.
Tống Thập Nguyệt có cảm giác dường như Hà tổng sớm đã đoán được truyện xưa mà cô sẽ nói vậy.
Hà Biên Thu khép lại vặn kiện trên tay mình, đi ra ngoài.
Tống Thập Nguyệt lẻ loi trơ trọi một mình đợi ở trong phòng làm việc của đại boss đến giữa trưa, giữa trưa nửa thất thần cùng Chu Diệu Diệu tụ hợp lại ăn cơm, hai người đều đối với chuyện gặp được tối qua vẫn còn sợ hãi.
"Thập Nguyệt, nếu không cậu chuyển đến nhà của tớ ở đi?"
"Cậu nói có phải là do vật lý tác dụng lực không biết, sinh ra loại hiện tượng kia không?" Tống Thập Nguyệt vẫn thật là không dám tin là nhà mình có quỷ nháo.
"Mặc kệ là cái gì, nhà của cậu tớ không dám ở." Chu Diệu Diệu run rẩy một chút, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hai giờ chiều, Hà Biên Thu về phòng xử lý việc của Hà Biên Thu, cùng bộ phận nghiên cứu phát triển mở cuộc họp nhỏ. Tống Thập Nguyệt ở ngay bên cạnh ghi lại mỗi tiếng nói cử động của Hà Biên Thu.
Bọn họ đi rồi, Hà Biên Thu hỏi chiếc nhẫn, Tống Thập Nguyệt mới nhớ lại, vội lấy ra cho hắn.
Hà Biên Thu nhìn một chút, phát hiện trong chiếc nhẫn có ba chữ, chữ viết giống như là chữ triện một loại văn tự.
"Chữ viết trong nhẫn là gì?"
"Chữ gì? Không có a." Tống Thập Nguyệt tới xác nhận một chút, trong ngoài đều trơn bóng không có chữ.
Hà Biên Thu sửng sốt một chút, dùng điện thoại soi chiếc nhẫn, phát hiện chữ trên mặt nhẫn hắn vừa thấy quả nhiên không thấy nữa.
Hà Biên Thu thừa dịp Tống Thập Nguyệt không chú ý mình, bình tĩnh đem chữ viết xuống, sau đó nhét xuống dưới văn kiện.
Buổi tối Tống Thập Nguyệt vẫn quyết định về nhà, chỗ này là tổ của cô, không thể nói vứt bỏ là vứt được.
Sau khi Tống Thập Nguyệt về nhà, nhìn thấy chiếc giày cao gót của mình vẫn còn ở nguyên tại vị trí, đi tới xách lên bỏ vào tủi giày. Sau đó cô nhìn TV trong phòng khách, nhớ tới chỗ còn có camera. Cô đem tất cả đèn cả phòng mở lên, sau đó đem camera chỉnh ngược lại về tối hôm qua, trong hình ảnh quả nhiên chỉ có một chiếc giày từ trong tủ giày nhảy ra, di chuyển từng chút một về phía chậu hoa.
Tống Thập Nguyệt lại nghĩ tới thìa, sữa tắm và những thứ kia, dựa theo số ngày suy tính chỉnh ngược lại, phát hiện bọn chúng đều là tự mình di chuyển, khi sữa tắm di động, Chu Diệu Diệu đang ở phòng khách xem TV!
Chuyện này quá đáng sợ, cô thật không dám tiếp tục ở chỗ này nữa. Tống Thập Nguyệt tranh thủ thời gian lấy ra cái túi, từ trong tủ móc hết quần áo bên trong ra, vội vàng thu dọn rồi chạy ra khỏi nhà.
Hôm này cô mặc váy dài, chạy gấp gáp, làm chân dẫm lên váy cái một cước, cả người cắm đầu xuống.
Tống Thập Nguyệt "A" kêu to, cũng không kịp bảo vệ mặt mình.
Bụp một cái, cả người ngã trên mặt đất, Tống Thập Nguyệt cảm thấy trên người có chút đau, nhưng vẫn còn tốt, đầu bị đâm vào một nơi rất mền mại vô cùng thoải mái.
Tống Thập Nguyệt đứng dậy xem xét, là cái gối ôm, khi cô vừa mới ngã sấp xuống mặt đất rõ ràng là trống trải, không có cái gối ôm nào.
Tống Thập Nguyệt hoảng hốt một chút, sau đó lại cảm thấy kỳ lạ, Nếu thật là quỷ, muốn tổn thương cô, sẽ không ngay vào lúc này cái gối ôm lại bảo vệ cô.
Có điều mặc kệ, chạy trốn vẫn qua trọng hơn.
Tống Thập Nguyệt ở chỗ của Chu Diêu Diệu an toàn qua một đêm, tối ngày thứ hai còn đụng phải việc lạ. Lúc nửa đêm, chậu hoa trên cửa sổ rơi xuống quẳng cái vỡ nát.
Tống Thập Nguyệt và Chu Diệu Diệu đều bị đánh thức, dù sao hoa cũng nửa chết nửa sống, Chu Diệu Diệu dứt khoát quét hết vào thùng rác.
Buổi sáng Tống Thật Nguyệt thức dậy trước, cô phát hiện hoa vốn bị quét vào trong thùng rác, lại từ trong thùng rác đi ra, đoan đoan chính chính nằm trên ghế sô pha.