" Ưm." Tuyết Tà Băng tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của cô là đau. Đau như bị ô tô cán qua vậy. Lắc lắc đầu, kí ức hôm như thủy triều ào ào ùa về, tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng gầm nhẹ của nam nhân, lại nhìn đến cơ thể đầy dấu hôn ngân này làm mặt cô xoát một cái đỏ bừng. Lại nhớ đến bản mặt đáng ghét của nam nhân đã làm cô như thế này cô lại tức đến muốn giết người nhưng cô lại cố gắng áp chế hỏa khí trong người xuống. Nhất định phải bình tĩnh, dù sao cô cũng tình nguyện mà không phải bị ép buộc.
" Haha..." Tiếng cười trầm thấp gợi cảm vang lên.
Thực ra hắn đã thức dậy từ khi nghe cô rên khẽ rồi nhưng vì muốn nhìn vẻ mặt của cô nên vẫn nhắm mắt vờ ngủ. Nhìn vẻ mặt cô từ lơ ngơ lắc lắc đầu rồi đến tưởng niệm rồi đỏ bừng xấu hổ rồi lại thành tức giận muốn giết người rồi bình tĩnh làm hắn thật buồn cười. Mà đúng là hắn đã cười thật nha.
Tuyết Tà Băng nghe thấy tiếng cười của ai đó thì tâm tình vừa mới bình tĩnh lập tức phát hỏa, không chút thương tiếc đạp người nào đó xuống giường, tức giận quát lớn.
" Đi mua quần áo cho tôi."
" Vợ à, sao em nỡ đối xử với anh như vậy chứ." Tên nào đó ủy khuất nói.
" Ai là vợ anh, cút ngay." Và Tuyết Tà Băng đã sắp phun trào.
Nhìn núi lửa sắp phun trào, Hoàng Lam Thiên vô cùng thức thời và ngoan ngoãn vâng lệnh đi mua đồ.
___________
Mười lăm phút sau.
Hoàng Lâm Thiên ôm đồ về cho cô, Tuyết Tà Băng ôm đồ chạy thật nhanh vào phòng tắm. Hoàng Lam thiên nhìn cô chạy trối chết thì chỉ cười bất đắc dĩ nhưng trong mắt lại tràn đầy dịu dàng cùng sủng nịnh.
Tuyết Tà Băng ôm đồ vào phòng tắm, không hiểu tại sao mặt cô lại nóng ran như lửa. Tạt nước vào mặt để làm giảm đi cái nóng trên mặt, một lúc sau khi nhiệt độ của mặt đã trở lại bình thường cô mới buông tha. Xả nước vào bồn tắm, cô nhanh chóng cọ rửa sạch sẽ cơ thể rồi mặc bộ đồ mà Hoàng Lam Thiên mua vào.
Phải công nhận là hắn chọn đồ rất khá nha, áo dạ cao cổ, cùng máy đến đùi, và tất quần màu đen. Đủ để che hết những dấu vết hôm qua hắn để lại, dù sao sáng sớm ở thủ đô Kara cũng khá lạnh. Nghĩ đến đây, mặt cô lại nóng nên, cố gắng áp chế xấu hổ, Tuyết Tà Băng mở cửa đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa cô liền ngửi thấy tiếng mùi thơm thức ăn " ọc ọc", bụng của ai kia nhanh chóng đánh trống, biểu tình rằng nó rất đói
Vừa ra khỏi cửa cô liền ngửi thấy tiếng mùi thơm thức ăn " ọc ọc", bụng của ai kia nhanh chóng đánh trống, biểu tình rằng nó rất đói. Mặt Tuyết Tà Băng lại đỏ lên, có thể nói cô sống 21 năm, đây là lần đầu tiên cô đỏ mặt nhiều như thế. Hay là do da mặt cô mỏng đi nhỉ? Mỗ nữ bắt đầu nghĩ. (Icy: Quỳ)
" Vợ yêu, lại ăn sáng." Hoàng Lam Thiên sủng nịnh nói.
Mỗ nữ nghe hắn nói thì nhanh chóng lao vào bàn ăn như hổ đói. Còn Hoàng Lam Thiên thì vô cùng hài lòng khi cô không phản đối hắn gọi cô là vợ yêu.
( Icy: con gái, chú ý hình tượng. TTB: Hình tượng là cái gì, ăn có ngon không?
Icy:...)
Cũng đúng thôi, chiều qua cô đâu có ăn gì, mà có ăn thì cũng có mấy ly nước cùng vài gói bimbim thôi, cộng thêm buổi tối 'vận động' kịch liệt nên cô ăn như vậy cũng là bình thường.
Và không đầy mười phút sau, bàn thức ăn đầy đã không còn dù chỉ một chút. Vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, mỗ nữ vô cùng mất hình tượng ợ một cái rõ to. ( Icy: Căn bản làm gì có hình tượng mà mất... TTB: Hửm *liếc mắt* Icy: khụ khụ, ta chưa có nói gì cả.) Hoàng Lam thiên nhìn cô như vậy thì sủng nịnh cười, bắt đầu mang bát đĩa đi rửa. Tuyết Tà Băng đang ngồi xem phim hành động thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
" Love in your eyes
Sitting silent by my side
Going on Holding hand
Walking through the nights
Hold me up Hold me tight
Lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart
Helping me open my mind...." <Proud Of You>
" Alo, ba à? Ba gọi có việc gì không a?''
"..."
" Con có việc ở nhà bạn a."
"...."
" Vâng con về liền ạ"
Cô nhanh chóng chạy xuống chỗ Hoàng lâm thiên báo với hắn là cô phải về ngay có việc. Hoàng Lâm thiên nói đưa cô về nhưng cô từ chối. Nhanh chóng chạy ra ngoài bắt một cái taxi về BT Tuyết Gia. Trời ạ, nếu ba Tuyết không nói thì chắc cô cũng quên béng mất thanh niên Tuyết Tà Thiên - anh trai nguyên chủ rồi nha.
Về đến nơi, cô đi vào nhà. Trong nhà có 5 người, ba mẹ tuyết, Tâm tỷ và hai nam nhân, một lạnh nhạt thanh nhã, một yêu diễm tà mị. Chắc người lạnh nhạt thanh nhã là anh trai nguyên chủ đi, còn tà mị thì là, ừm, hình như là anh họ nguyên chủ và cũng là nam chủ - Tuyết Tử Hàn đi. Đây cũng là người nguyên chủ bỏ cả mạng sống để bảo vệ.
" Con chào ba mẹ, anh hai, Tâm tỷ, anh họ." Tuyết Tà Băng lễ phép chào hỏi mọi người trong nhà.
" Không nên gọi là anh họ." Tuyết Tử Hàn cười yêu mị nói.
" ..." Cô im lặng chờ câu trả lời.
" Phải là chồng mới đúng." Hắn lại nên tiếng ném một quả bom.
" Hả?''
" Từ nhỏ hai đứa đã định hôn ước rồi, vì vậy Tử Hàn đúng là chồng tương lai của con." Ông Tuyết thấy con gái ngây ra liền nên tiếng, thành công làm cô hóa đá.
Cái B**p gì thế này, không phải trong nguyên tác Tuyết Tử Hàn có hôn ước với Tuyết Tà Tâm sao,.....