• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng bề ngoài được dựng nên đẹp đẽ đã không thể chịu được, dần tan vỡ rồi nát vụn, lộ ra tất cả những cảm xúc cùng oán hận kìm nén bên trong, nóng cháy, như muốn thiêu đốt tất cả.

Lục Nghiễm cuối cùng cũng không thể kìm nén nổi sự căm hận của cậu nữa. Cậu cười nhạt, nắm tay siết chặt, đốt ngón tay kêu lên răng rắc.

“ Nếu như là anh, anh có muốn nhớ tên một người đã cưỡng bức anh không? Tôi nói cho anh biết, tôi còn hận không thể đem tất cả những gì dính dáng tới anh đào ra khỏi đầu mình nữa kìa! Sao tôi phải nhớ tới anh, một tên cầm thú đã hủy hoại cả tuổi thanh xuân của tôi chứ?! ”

“Được, nói hay lắm!” Diệp Thiếu Đông bị chọc tức hoàn toàn, hắn đứng dậy khỏi ghế, từ trên cao nhìn xuống Lục Nghiễm. Hắn nheo lại cặp mắt như muốn phun ra lửa: “Lục Nghiễm, em muốn quên, tôi càng muốn em phải nhớ rõ! Không chỉ tên tôi, mà ngay cả những thứ em cho là sỉ nhục không chịu nổi kia, tôi cũng bắt em phải nhớ, dùng thân thể….mà ghi lòng tạc dạ.”

Cuối cùng, cả hai bên đều động thủ. Hai người đều như mất đi lí trí, nháo cho cả phóng khách như bị bão quét qua.

Sau đó, cũng như 3 năm trước, Lục Nghiễm vẫn không phải là đối thủ của Diệp Thiếu Đông, bị kéo vào phòng ngủ. Hắn rất thô bạo, cổ tay cậu như muốn bị hắn bóp cho gãy luôn.

Đem Lục Nghiễm ném lên giường , hắn tiện tay cởi luôn áo ngoài, nhìn Lục Nghiễm như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Lục Nghiễm vừa chạm vào giường liền chống tay đứng dậy. Hắn cũng không ngăn cản, cười cười mà nói ra một chuyện không liên quan gì đến tình huống lúc này:

“Lục Nghiễm, em có biết tại sao sau khi chữa bệnh cho cha em rồi, tôi lại để em phụng bồi cha mẹ lâu như vậy mà không hối thúc em tới đây không? ”

Lục Nghiễm cứng đờ, cậu quay đầu lại hung tợn trừng Diệp Thiếu Đông, như muốn cắn xé hắn ta.

Hắn cởi áo lộ ra thân thể cường tráng, nói ra một cách rất thoải mái: “Đó là bởi vì tôi muốn em đỡ nhớ nhà trong thời gian chúng ta bên nhau. Vả lại, chúng ta sẽ bên nhau rất lâu, 3 năm tôi còn chờ được huống chi là một thời gian ngắn như vậy. Phần khác, là vì muốn cảnh cáo em, tôi đã có cách hữu hiệu hơn để bắt em phải nghe lời rồi, chính là người nhà em.”

Hắn vừa nói vừa ấn Lục Nghiễm lại lên giường, đè lên thân thể cứng ngắc của cậu, cười vô hại bên tai cậu: “…Lục Nghiễm, em có muốn thử một chút không?”

Cậu kìm nén ý muốn đạp Diệp Thiếu Đông xuống khỏi người mình. Cả người cậu căng thẳng đến phát run, nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra: “Anh…anh là đồ súc sinh.”

“Đừng nha.” Hắn cười đến vô tâm vô phế, nắm hai tay Lục Nghiễm giữ chặt trên đỉnh đầu. Hắn nhìn tư thế vô lực của cậu, cười nhạo báng: “Tôi là súc sinh, vậy con mẹ nó em là gì? Hay phải nói , em thích cái danh bị đè dưới thân súc sinh?”

“…Anh vô sỉ!!!”

“Em đừng có dùng đi dùng lại hoài những câu này , phải đổi những câu mới mẻ chút mới tình thú chứ.” Hắn cởi từng nút áo của cậu ra, thân thể cậu thanh niên này so với ba năm trước càng cường tráng dẻo dai hơn. Hắn liếm môi, từ từ cúi người ngậm lấy tai Lục Nghiễm, bên tai cậu mà thấp giọng thì thầm như đang dỗ dành tình nhân: “ ‘Diệp Thiếu Đông’, em phải nhớ cái tên này… lần sau có mắng, em nhớ phải thêm nó vô, như thế sẽ khiến tôi càng có hứng làm em hơn.”

Kaze: Ngắn!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK