• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Quân Lâm là người đưa ra hoạt động khai phá game online 3D《 tứ quý 》, mấy vạn nguyên một cái dinh dưỡng khoang, đối với người bình thường mà nói có lẽ có chút phiền phức, nhưng mà trong công ty hắn dinh dưỡng khoang, mũ giáp trò chơi chưa bao giờ thiếu.

Limousine dài màu đen hướng phía trước chạy đi, Hướng Dịch ngồi ở chỗ ngồi kế bên, cúi đầu ôm y phục mang theo từ nhà của mình. Bên cạnh Tiêu Quân Lâm vừa lái xe, vừa nhìn lén dò xét cậu.

Áo trên thuần trắng phối với quần jean màu lam, một bộ quần áo rất bình thường, mặc ở trên người Hướng Dịch lại đem khí độ cả người đều hiển lộ ra. Sợi tóc màu đen hơi rủ xuống, che khuất gò má sạch sẽ trên gương mặt tuấn lãng.

Cũng không phải tướng mạo thập phần xinh đẹp, nhưng nhìn lâu lại khiến người ta không kìm được nhìn thêm nữa.

Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay mình, Tiêu Quân Lâm bỗng nhiên có một loại cảm giác không thật. Lúc này đây hiếm khi thất thần, lại làm cho hắn hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên ở trong trò chơi gặp gỡ Hướng Dịch.

Khi đó cảnh xuân tươi đẹp, bạch y tóc đen nam tử cầm kiếm đứng bên cạnh cây, thông minh nhưng tính tình lại ít lời, may mà bắt được khẩu vị của cậu. Lúc mắt thấy cậu vì một vạn kim tệ bại lộ thân phận, Tiêu Quân Lâm vốn là dự định lấy thân phận một người qua đường ở bên cạnh xem cuộc vui.

Lúc đó cấp bậc của hắn là đệ nhất toàn server, vận khí tốt, hoàn toàn có năng lực tự cứu mình cùng với cứu người. Lúc đó do dự vài giây hỗ trợ hay không hỗ trợ, trong nháy mắt nào đó bắt gặp ánh mắt tín nhiệm vô tội lại ỷ lại của Hướng Dịch, chẳng biết tại sao, Tiêu Quân Lâm trong lòng bỗng nhiên xúc động.

Mặc dù nghìn vạn người chúng ta vẫn tiến lên, thời niên thiếu Tiêu Quân Lâm vẫn ao ước cái loại phóng túng cùng người đồng sinh cộng tử trong trùng trùng điệp điệp vòng vây này, cùng Hướng Dịch ở chung một khắc kia, trong lúc bất chợt lại có ý nghĩ nhất định phải đưa cậu ấy an toàn thoát đi.

Mũi tên bay loạn, đao kiếm tấn công, hai người giục ngựa đến chốn rừng núi không người. Bên dòng suối nhỏ hắn vì Hướng Dịch nướng mỹ thực, trong núi rừng an tĩnh hai người đều trải qua ấm áp thanh thản.

Một ngày lại một ngày, mỗi ngày không có gì ngoài việc lặt vặt bình thường nhất trong sơn cốc. Tiêu Quân Lâm thích trêu chọc Hướng Dịch, nhìn bộ dáng cậu có đôi khi mặt đỏ, ấp úng rồi lại không muốn nói ra, mỗi lần đều làm cho hắn cả ngày đều cảm giác hết sức sung sướng.

Ở chung càng lâu, càng bộc lộ rõ tình cảm của mình đối với người kia.

Kỳ thực ở trong trò chơi tử vong rồi sống lại, cũng không phải chuyện tổn hại nghiêm trọng gì lớn. Vệ Danh Viễn phái người xuất thủ đối với Hướng Dịch, nháy mắt Hướng Dịch té trên mặt đất, biết rất rõ ràng trong cuộc sống thực tế cậu không có việc gì, Tiêu Quân Lâm lại thấy trong lòng tựa hồ có loại cảm giác khủng hoảng, từng chút từng chút xé tan sự đạm mạc lạnh lùng bình thường của hắn.

Bắt đầu từ khi đó, Tiêu Quân Lâm mới hiểu được sớm chiều chung đụng Hướng Dịch ở trong lòng hắn từ lâu đã chiếm một địa vị rất đặc thù.

Chiếc xe đen có rèm che bình ổn chạy, hai mươi phút sau dừng lại trước một biệt thự ở ngoại ô B thị. Tiêu Quân Lâm thu hồi tâm tư, nhìn Hướng Dịch mở miệng cười: “Chúng ta đến rồi.”

Hướng Dịch mang theo quần áo xuống xe, chờ Tiêu Quân Lâm đỗ xe xong, Hướng Dịch vừa đi vừa quan sát biệt thự hai tầng trước mắt này. Xung quanh tiểu biệt thự dùng các vòng gỗ nâu chạm trổ tinh mỹ, trong vườn hoa trồng không ít cây và hoa cỏ. Buổi sáng ánh nắng cũng không quá mãnh liệt, ánh vàng tản trên cánh hoa nở rộ, sương sớm còn chưa khô càng làm hoa viên thêm vài phần trong suốt ẩm ướt.

Dưới chân là con đường nhỏ trải đá vụn, Tiêu Quân Lâm bỗng nhiên đến gần hai bước kéo tay Hướng Dịch, đối diện với nhãn thần cái hiểu cái không của cậu, ho khan một tiếng, nghiêm trang nói: “Cái kia, trên con đường này có mấy cái bộ phận phức tạp then chốt, ta dắt ngươi đi thì tốt hơn…”

Hướng Dịch liếc hắn một cái, đang muốn rút tay lại, chạm vào lòng bàn tay lạnh như băng của Tiêu Quân Lâm, động tác ngừng lại một chút, lại bị Tiêu Quân Lâm thừa cơ nắm càng chặt hơn.

“Ta dẫn ngươi đến phòng.” Thấy cậu không có bỏ tay mình ra, Tiêu Quân Lâm trong lòng rốt cuộc cảm thấy một loại tâm tình sung sướng tràn đầy tâm trí, khóe môi không tự kìm hãm được cong lên. Hai cái chủ nhật trước còn hoàn toàn không nghĩ đến có thể trong cuộc sống thực thế gặp được Hướng Dịch, ở chung lâu dần dần mới phát hiện, một người như vậy không thể khiến người khác không thích.

Biệt thự tầng thứ nhất tổng cộng ba phòng ngủ một phòng khách, ngày hôm qua Tiêu Quân Lâm gồm cả Mộc Bạch và A Quyền thu dọn thêm một phòng, ngay sát phòng ngủ chính, kéo cửa một cái là có thể thấy lẫn nhau.

Tiêu Quân Lâm thân thủ tiếp nhận túi quần áo trong tay Hướng Dịch, cười xoa xoa đầu của cậu: “Có hài lòng không?”

Hắn luôn luôn hiệu suất cực kỳ cao, trong phòng ngoại trừ giường, bàn máy vi tính, rèm cửa sổ, tủ quần áo, rất sợ Hướng Dịch không thích, ngày kế thay đổi không ít thứ.

Nguyên bản theo xu hướng màu đen xa hoa lạnh như băng, hiện tại chuyển sang lối nhu hòa đèn tường, chụp đèn thủy lam sắc, trong nắng hè chói chang tăng vài phần thanh lương lãng mạn. Đầu giường hai cái gối mềm mại, đèn bàn vàng nhạt… Gia cụ sắc điệu càng làm cho người ta cảm giác sáng sủa dễ chịu.

“Buổi tối ngươi ngủ ở nơi này, ta dẫn ngươi đi xem toilet.” Tiêu Quân Lâm kéo cậu ra phía ngoài, mở cửa phòng tắm, liếc mắt liền thấy trên bồn rửa mặt bày hai bộ cốc đánh răng, hai cái khăn lông, đồ dùng đầy đủ tinh xảo mà lại thanh lịch.

Hướng Dịch ngắm nhìn bốn phía, Tiêu Quân Lâm biểu tình tùy ý, phảng phất như không để tâm, nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết lúc này từ chỗ sâu nhất đáy lòng hắn đang mang theo một tia thấp thỏm.

Bắt đầu từ hôm trước xác định tin tức đưa Hướng Dịch đến cùng hắn ở chung, Tiêu Quân Lâm tốn rất  nhiều tâm tư, ngay cả trước đây lúc mới mua ngôi biệt thự này cũng không dụng tâm lắp đặt thiết bị như thế.

Để tâm, sợ thay đổi cậu không thích.

Tay Hướng Dịch vẫn bị nắm trong bàn tay Tiêu Quân Lâm, mặc dù là ngày hè, tay hắn vẫn hơi có chút lạnh.

Hai người đều không nói gì, trong không khí bắt đầu có một tia ấm áp nhàn nhạt tràn ngập, mê võng làm người ta khó nắm bắt.

Hình như cảm giác được Tiêu Quân Lâm khẩn trương và bất an, Hướng Dịch bỗng nhiên nở nụ cười một chút, khóe môi lặng lẽ cong lên, sợi tóc nơi thái dương khẽ đưa sang cạnh, con ngươi màu đen sáng ngời như một đôi bảo thạch thiên nhiên tinh khiết.

Cậu như cũ không có mở miệng, nhìn ánh mắt của Tiêu Quân Lâm lại mang theo niềm vui mừng không thể che giấu được.

Đương nhiên, nhận thấy tâm tình Hướng Dịch vui vẻ, Tiêu Quân Lâm đồng học trong lòng nghĩ đúng là không uổng phí hắn bố trí lâu như vậy, Hướng Dịch là hài lòng đi, nam tử quanh năm thân ở chức vị cao dùng vẻ mặt tê liệt để che giấu nội tâm kích động, cực kỳ vui mừng!

Sự thực thì… Hướng Dịch sở dĩ cười vui vẻ, là bởi vì cậu không có từ nhà đem theo bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt, thấy trong phòng tắm đầy đủ mọi thứ, không cần dùng tiền ra siêu thị mua mới, cậu tự nhiên là vui vẻ >o<

Cơm trưa, cơm tối hai người là ở nhà giải quyết, trong trò chơi chung sống hơn ba tháng, Tiêu Quân Lâm hiển nhiên biết khẩu vị của Hướng Dịch. Từ trong tủ lạnh cầm ra rau dưa thịt cá ngày hôm qua mua, Tiêu Quân Lâm tự mình xuống bếp, ngắn ngủi hơn một giờ, đủ bốn món ăn, một món canh, màu sắc hương vị câu toàn.

Hai người xới cơm, nhìn món ăn mình thích trên bàn, Hướng Dịch lang thôn hổ yết ăn vui sướng không gì sánh bằng. Hai bát cơm lớn lót bụng, Tiêu Quân Lâm thấy cậu chưa thỏa mãn, yêu thương thêm, hỏi: “Có phải ngày hôm qua chưa ăn no không?”

Tuy rằng trong lòng biết rõ Tử Hiên và Lăng Ti Hữu sẽ không hà khắc Hướng Dịch trên phương diện đồ ăn, nhưng Tiêu Quân Lâm vẫn chưa quá yên tâm, chỉ sợ cậu bị ủy khuất.

Ở trong trò chơi hắn che chở Hướng Dịch, trong hiện thực lại gặp gỡ, vì duyên phận khả ngộ bất khả cầu này, khó có được gặp được người vừa mắt, Tiêu đại thiếu gia đương nhiên quý trọng.

Tám giờ tối, Hướng Dịch dựa vào đệm sô pha mềm mại xem ti vi, Tiêu Quân Lâm vừa mới từ trong phòng tắm tắm rửa xong đi ra, vừa dùng khăn mặt lau tóc ướt rũ xuống, vừa ngồi xuống cạnh Hướng Dịch: “Đi tắm không?”

Hướng Dịch “Ừ” một tiếng, về phòng lấy khăn tắm mang theo, mơ mơ màng màng liền đi tới phòng tắm. Theo thói quen trước dùng nước lạnh dội lên người, bôi lên sữa tắm hương chanh, Hướng Dịch lúc này mới nhớ tới một việc.

Một việc rất trọng yếu!

Cậu không có mang áo ngủ = =

Trước đây ở nhà lúc tắm, áo ngủ có quên mang hay không vẫn luôn không nằm trong phạm vi lo lắng của cậu, lúc nào không mang gõ một chút cửa phòng tắm, hé cửa ra một chút, Lăng Ti Hữu hoặc là Tử Hiên sẽ mang đến cho cậu.

Bất quá bây giờ lại không được, bên ngoài người kia là lần trước ở Tiêu trạch gặp mặt, tuy nói hai người đại nam nhân có thấy “lõa thể” kỳ thực cũng không có gì, Hướng Dịch lại cảm giác hơi không được tự nhiên.

Sau cùng của sau cùng, ở trong phòng tắm quanh co chừng nửa tiếng đồng hồ, Hướng Dịch quyết định quấn khăn tắm đi ra ngoài, khăn tắm thật mỏng chỉ quấn quanh hông một vòng, về phần thân trên —— tự nhiên là không mặc quần áo.

Nghe được tiếng động của cửa phòng tắm, Tiêu Quân Lâm vô thức ngẩng đầu lên, lập tức thấy được một cảnh tượng làm hắn thật lâu sau này mỗi lần nhớ lại đều thú huyết sôi trào.

Nghiêm chỉnh mà nói, Hướng Dịch không được gọi là đặc biệt đặc biệt tuấn mỹ, nhưng vóc người của cậu ấy…

Hai chân thon dài hữu lực, vóc người gầy nhưng khỏe khoắn, Tiêu Quân Lâm nhớ tới cảm giác lúc cầm tay cậu, tinh tế mà lại nhẵn nhụi. Cơ ngực và tám khối cơ bụng góc cạnh phân minh, nổi lên lại không nhô lên quá cao.

Tóc đen ướt nhẹp, giọt nước chảy lướt qua xương quai xanh.

Tiêu Quân Lâm luôn luôn cảm giác da mặt mình rất dầy, rất dầy, trong chớp nhoáng này, chợt cảm giác trên mặt nóng lên…

Cái gì là y niệm mọc thành bụi. (mấy suy nghĩ j j đó bộc phát thì phải)

Cái gì là sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Cái gì là thú huyết sôi trào… Ngày hôm nay hắn rốt cuộc thấy được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK