"Đều đứng lên hết cho ta!" Một lão thái thái tóc bạc mặc áo hoa ngồi ở trên chủ vị chợt vỗ bàn một cái quát lớn. "Hân Nhi với nương của cháu tất cả đểu đứng lên hết cho ta! Không ai được cầu tình thay Thất nha đầu! Cầu xin cũng chẳng có ích lợi gì!"
Sau khi nói xong bà nhìn về phía Kiều Chấn Hiên vẫn mờ mịt có chút không nghĩ ra: "Trước kia ta một mắt nhắm một mắt mở cho qua, nghĩ chờ con về rồi lại xử lý, hôm nay con cũng trở lại, nên xử trí tên nghiệp chướng này như thế nào ngày hôm nay con phải cho ta một kết quá chính xác! Mặt mũi của Kiều Quốc công phủ đã bị nàng làm cho mất hết khi!"
"Mọi người đều đang nói cái gì vậy!" Kiều Chấn Hiên lớn tiếng nói: "Thanh nhi thật vất vả mởi trở về nhà làm sao lại nói là mất mặt?!"
"Phụ thân, người mới trở về chắc là không biết, hôm nay bên ngoài truyền ra lời đồn thật sự rất khó nghe, Thất muội thế nhưng lại ôm hài tử trở về, bây giờ chúng ta cũng không dám bước ra khỏi cửa!" Một thiếu nữ mặc phấn y mở miệng nói, Kiều Thanh tỏ vẻ nàng cũng không biết đây là vị tỷ tỷ thứ mấy.
"Những thứ này ta đều biết!" Kiều Chấn Hiên lớn tiếng nói, "Các ngươi đều đứng lên trở về chỗ cũ ngồi xuống cho ta! Thanh nhi cũng ngồi xuống, nghe lời ta nói cho rõ ràng!"
Kiều Thanh liếc mắt nhìn, Lão phu nhân ngồi ở chủ vị, thiếu nữ mặc bạch y vừa mới cầu tình cho nàng kia trực tiếp ngồi xuống bên cạch lão phu nhân, Kiều Chấn Hiên ngồi xuống một chỗ khác bên cạch người lão phu nhân.
Phu nhân Kiều Quốc công Hạ Uyển Như ngồi ở vị trí bên tay trái, bên phải có ba vị thiếu nữ ngồi thành một hàng, ngồi đầu tiên là một người mặc tử y khuôn mặt trắng nõn êm dịu vẻ mặt lạnh nhạt, ở bên cạch là hai người có khuôn mặt giống nhau đến bảy tám phần, y phục cũng tự nhưng là màu hồng. Kiều Thanh trực tiếp đi tới vị trí ở dưới cùng sau ba vị thiếu nữ kia ngồi xuống.
Kiều Chấn Hiên uống một hớp trà nói: "Đều là người một nhà, vậy ta cũng nói thẳng vào vấn đề chính. Thanh nhi bị thương mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ được. Còn hài tử kia, hiện tại đã sắp một tuổi, căn bản không thể nào là do Thanh nhi sinh, những lời đồn bên ngoài kia đều là giả, hôm nay phần lớn mọi người đã được nghe nói sự thật."
"Phụ thân, dù sao Thất Muội cũng lưu lạc ở bên ngoài một năm, cho dù hài tử kia không phải do muội ấy sinh, thế nhưng con sợ có vài người vẫn sẽ hoài nghi Thất Muội..." Trên mặt thiếu nữ mặc bạch y đều là lo âu nhìn Kiều Chấn Hiên nói. Mặc dù nàng vẫn chưa nói xong, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.
"Thanh nhi, thủ cung sa vẫn còn ở đó không?" Vẻ mặt của Kiều Chấn Hiên nghiêm túc nhìn Kiều Thanh hỏi.
Kiều Thanh thở dài một hơi trong lòng, quả nhiên vẫn là phải như vậy... Nàng bất đắc dĩ vén tay áo lên, lộ ra một chấm chu sa ở trên cánh tay trái.
Kiều Chấn Hiên lộ ra một nụ cười vui mừng nói: "Thanh nhi chính xác vẫn còn trong sạch không thể nghi ngờ! Mặc kệ đám người bên ngoài nói như thế nào, thì các con phải nhớ các con là chị em ruột, không nên nghe lời người ngoài. Thất muội của các còn vì đi cầu phúc cho tổ mẫu mới gặp phải kiếp nạn lớn này, hôm nay cũng đã trở về bình an, sau này các con phải sống chung hòa thuận với nhau biết chưa."
"Vâng, thưa phụ thân." Bốn vị tỷ tỷ đồng thanh lên tiếng trả lời.
"Thanh nhi, đây là tam tỷ Hân Nghiên của con ." Kiều Chấn Hiên chỉ vào thiếu nữ mặc tử y kia nói với Kiều Thanh.
"Tam tỷ." Kiều Thanh kêu một tiếng, Kiều Hân Nghiên nhàn nhạt gật đầu nói: "Thất muội."
"Đây là tứ tỷ Hân Nhiên của con." Kiều Chấn Hiên chỉ vào thiếu nữ mặc bạch y thân mật ngồi bên cạnh Lão phu nhân nói.
"Thất Muội, trước kia không có một chút tin tức gì về muội, tỷ tỷ thực sự rất lo lắng, bây giờ muội có thể trở về thật tốt." Vẻ mặt của thiếu nữ mặc bạch y chân thành nói, nếu như không phải sự dò xét trong mắt quá nhiều, thì có lẽ Kiều Thanh sẽ cảm thấy nàng càng thêm tình chân ý thiết (*).
(*) tình chân ý thiết: thiết tha, thật lòng.
"Tứ tỷ." Kiều Thanh nhàn nhạt kêu một tiếng.
"Đây là ngũ tỷ Hân Vinh cùng lục tỷ Hân Du của con." Kiều Chấn Hiên lại chỉ vào cặp hoa tỷ muội có dung mạo gần giống nhau ngồi bên cạch Kiều Thanh giới thiệu. Người lên tiếng trước là người kêu là ngủ tỷ Hân Vinh.
"Ngũ tỷ, Lục tỷ." Kiều Thanh gọi hai tiếng.
Kiều Quốc công phủ có một cặp song sinh hoa tỷ muội, là do Triệu di nương người bồi giá (*) của Hạ Uyển Như (**) sinh ra, sau khi Triệu di nương sinh xong hai đứa bé rồi chết, hoa tỷ muội vẫn được nuôi dưỡng dưới gối của Hạ Uyển Như .
(*) Bồi giá: theo gả, theo tập tục xưa thì nha hoàn theo gả của tân nương sẽ được chú rể sủng hạnh và được cất nhắc làm di nương.
(**) Tên của phu nhân quốc công phủ là Hạ Uyển Như, hôm qua Nguyệt nghi nhầm là Hạ Uyển Nhi.
Thiếu nữ mặc tỷ y ngồi ở phía trước là tam tiểu thư Kiều Hân Nghiên, là do Tống di nương sinh ra, Tống di nương còn sinh cho Kiều Chấn Hiên một đứa con trai, là thứ xuất công tử duy nhất của Kiều Quốc công phủ, nhị công tử Khiều Hoài Mẫn.
Thiếu nữ mặc bạch y có dung mạo xuất sắc nhất là tứ tiểu thư Kiều Hân Nghiên, là nữ nhi ruột thịt của Hạ Uyển Như. Lúc này sở dĩ hai vị công tử không có mặt ở đây vì trong ngày thường bọn họ phải đi đến Quốc Tử Giám đọc sách.
Kiều Thanh rất cảm kích Kiều Hoài Cẩn, chuyện tình của nàng chắc là do Kiều Hoài Cẩn đã sớm thông báo trước cho Kiều Chấn Hiên, nếu như không phải Kiều Chấn Hiên che chở nàng, thì ngày hôm nay mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.
"Phụ thân, còn đứa bé kia..." Kiều Hân Nhiên có chút xin lỗi liếc mắt nhìn Kiều Thanh nói, "Dù sao Thất Muội vẫn chưa lập gia đinh, bây giờ lại mang theo một đứa bé bên người sẽ khó tránh khỏi bị người khác lên án, hơn nữa cũng sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện kết thân."
"Đúng vậy lão gia, hai ngày trước đầu của ta có chút đau, cũng không có nghĩ đến, giờ lão gia đã trở về người hãy nói với Thanh nhi một chút, đứa bé kia không thể để lại !" Hạ Uyển Như rất thành khẩn nói.
"Hừ! Còn có cái gì để nói! Lập tức đưa đứa bé kia đi cho ta!" Lão phu nhân nghiêm nghị nói.
"Nương, hài tử kia cũng không phải do Thanh nhi sinh, Thanh nhi tốt bụng thu nuôi một đứa trẻ mồ côi, đây là cách làm của một người hiền..." tuy Kiều Chấn Hiên cũng hiểu được Kiều Thanh mang theo hài tử có chút không ổn, thế như lần trước Kiều Hoài Cẩn nói riêng với hắn về thái độ của Kiều Thanh, hắn cũng muốn đi tranh thủ một chút cho Kiều Thanh, dù sao hiện tại một đám công tử, tiểu thư của Kiều Quốc công phủ vẫn chưa bắt đầu nghị thân (đinh hôn), chuyện như thế này nên để vài hôm nữa rồi hãy tính .
"Chấn Hiên! Con cũng không thể hồ đồ như vậy! Hài tử không rõ lai lịch kia nhất định phải đưa đi! Thất nha đâu, lời của tổ mẫu ngươi có chịu nghe hay không?!" Kiều lão phu phân nhìn Kiều Thanh lớn tiếng hỏi.
Kiều Thanh lạnh nhạt nói: "Ta sẽ không đưa hài tử đi đâu hết."
"Ngươi muốn làm phản!" Kiều lão phu nhân trực tiếp giơ tay cầm lên một chén trà ở bên người ném về phía Kiều Thanh,vì khoảng cách có chút xa, nên khi chén trà còn chưa kịp đụng đến người Kiều Thanh đã rơi xuống mặt đất vỡ nát, tuy nhiên vẫn có không ít nước trà văng lên trên y phục của nàng."Nếu không đưa hài tử không rõ lại lịch kia đi, thì tên nghiệp chướng là người hay cút ra khỏi Kiều gia cho ta!"
"Tổ mẫu ngài xin bớt giận, " Kiều Hân Nhiên nhanh chóng đi lên một tay đỡ lão phu nhân, một tay vỗ vỗ lên sau lưng lão phu nhân để giúp nàng thuận khí, vừa nhìn về phía Kiều Thanh giọng nói thành khẩn, "Thất Muội, muội còn không mau nhận sai với tổ mẫu, nói cho tổ mẫu biết muội nhất định sẽ đưa đứa bé kia đi."
"Vẫn là Hân Nhi hiểu lòng người nhất, không giống như bọn họ, đứa nào cũng chọc ta tức giận!" Lão phu nhân cầm lấy cánh tay Kiều Hân Nhiên, trong mắt tràn đầy yêu thương.
"Ta sẽ không đưa hài tử đi đâu hết." Kiều Thanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hình ảnh tổ từ tôn hiếu (*) của lão phu nhân với Kiều Hân nhiên nói. Kiều Hân Nhiên, nếu như không phải nàng cố tình nhắc tới, thì mọi chuyện cũng sẽ không phát triển đến mức này, bây giờ còn làm bộ cầu xin thay nàng, thực sự là đủ dối trá...
(*) tổ từ tôn hiếu: bà hiền cháu thảo, ý chỉ hình ảnh bà cháu chung sống hòa thuận.
"Ngươi!" Lão phu nhân chỉ vào Kiều Thanh tức giận đến nói không ra lời.
"Mẫu thân! Xin người bớt giân, Thanh nhi mới trở lại được hai ngày, chuyện này cần phair bàn bạc kỹ hơn mới được." Kiều Chấn Hiên đỡ lấy Lão Phu Nhân nói, "Các ngươi đều đi về nghỉ ngơi đi!" Nói xong dùng ánh mắt mắt ý bảo Kiều Thanh nhanh đi ra ngoài. Thực sự Kiều Thanh không muốn ở nơi này thêm một phút giây nào nữa, Kiều Chấn Hiên vừa nói xong nàng trực tiếp đi ra ngoài.
Không biết Kiều Chấn Hiên khuyên nhủ lão phu nhân như thế nào, nói chung là sau khi Kiều Thanh trở về Thanh Lan viện, cũng không có ai đến đây gây sự bắt nàng phải đưa hài tử đi. Làm cho Kiều Thanh bất ngờ là, qua không được bao lâu sau, có một vi khách nhân đến Thanh Lan viên.
------ Hết chương 14 ------
Mặc dù mình biết mọi người đọc vẫn hiểu nhưng vẫn chú thích một chút về mấy từ ngữ cổ đại trong truyện ví dụ như: bạch y = áo trắng, phấn y = áo hồng, tử y = áo tím. Ngoài ra, nếu các bạn đọc thấy trong chuyện có nhiều từ ngữ khố hiều mà không có chú thích thì cmt bên dưới, mình sẽ chú thích cho các bạn vào đầu chương tiếp theo.