Wattpad: WinnyChan275
Alpha yếu nhất trong lịch sử
Tác giả: Trầm Ái
Chương 14: Kỵ sĩ quỳ gối
======***======
Học tập cả một ngày trời, tối đến, Siren đưa cho Mộ Thanh một bộ quần áo rườm rà, Mộ Thanh ở trong phòng ngủ thay đồ nửa ngày, mồ hôi toát ra đầm đìa, nhưng vẫn không thành công.
Không còn cách nào khác, cậu đành phải gõ gõ vào vách tường, không chắc chắn mà nói: “Siren? Siren, anh có ở đó không? Em không biết mặc bộ này như nào á.” Không lâu sau, Mộ Thanh liền nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng nói “Vào đi.” Tiếng bước chân đều đặn vang lên, Mộ Thanh đang chật vật cài chiếc cúc áo trên ngực, phía sau đã truyền đến một mùi hương lạnh đến thấu xương, bá đạo vây quanh chóp mũi, Mộ Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Ngay lập tức, cậu đã mở to hai mắt trước những gì mình nhìn thấy, Siren mặc một bộ quân phục màu đen, cổ áo, tay áo và cổ tay đều được bao phủ bởi những hoa văn thêu phức tạp và tinh xảo, những sợi bạc sẫm màu lấp ló ở trong, bàn tay với khớp xương rõ ràng được đôi găng tay trắng như tuyết ngoan ngoãn bọc lấy lòng bàn tay.
Như thể một chiếc khóa quân đội làm bằng ngọc bích được tỉ mỉ quấn quanh cổ, hầu kết gợi cảm mơ hồ hiện ra, Mộ Thanh đột nhiên cảm thấy cổ họng mình như bốc cháy, không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy tiếng mình nuốt rất lớn, mặt không khỏi đỏ lên, lại không dám nhìn vào Siren lúc này giống như vật đang phát sáng, nhưng khi cúi đầu xuống, cậu liếc mắt một cái liền thấy được đôi chân cực kỳ thon dài, kéo đến quân ủng trên bắp chân tôn lên trọn vẹn đường cong bắp chân duyên dáng của Siren.
Mặc dù cả người tràn đầy cảm giác lạnh lùng cấm dục, nhưng lại toả ra hoóc môn nồng đậm, Mộ Thanh cảm thấy mặt mình nhất định đỏ bừng, trong đầu mơ hồ nghĩ: Đây chính là tương phản của sự dễ thương.
Siren bị phản ứng ngây thơ của bé con làm cho bật cười, lại lộ ra một chút đắc ý: Không uổng công hắn suy nghĩ cả buổi trưa mới nghĩ ra được bộ quận áo này, từ lúc gặp bé con, hắn đã để ý thấy bé con có vẻ rất thích bộ dáng khi hắn mặc quân phục, hắn thích cảm giác Mộ Thanh say mê chính mình, cảm giác này thật tuyệt!
Siren nham hiểm cong cong môi, nhẹ nhàng nâng cằm bé con lên, đôi mắt bạc tràn đầy dịu dàng, Mộ Thanh cảm thấy như mình bị nhấn chìm trong lốc xoáy màu bạc ấy, sự cám dỗ của bộ quân phục này thật sự là quá kích thích, nhan sắc của Siren hôm nay có phải là buff không?
“Hửm, có cần anh giúp em mặc không? Bé con đáng yêu?” Một giọng nói trầm thấp vang lên, Mộ Thanh theo bản năng gật đầu, lúc này cậu đã không còn khả năng phân biệt, bị sự rù quến của Siren làm mất hết lý trí.
Siren hài lòng nhìn ánh mắt mê mẩn của bé con, bàn tay không ngừng lột ra quần áo của Mộ Thanh, ngay lập tức, chiếc bánh bao tròn vo trắng nõn Mộ Thanh đã được ra lò, Siren liếc nhìn thật nhanh, lập tức mặc quần áo mới cho Mộ Thanh, trong lòng có chút tiếc nuối vì thời gian nhìn quá ngắn, nhưng hắn cũng biết mình không thể xem quá lâu, bé con ngây thơ ngượng ngùng, da mặt lại mỏng, xem lâu lỡ thẹn quá thành giận thì mất nhiều hơn được.
Lúc Mộ Thanh phản ứng lại, cậu đã ngồi ở mép giường, Siren đang quỳ một gối buộc dây giảy cho cậu, giày của cậu hơi giống quân ủng của Siren, dây đai khá dài.
Lúc này Siren đang tập trung làm những việc nhỏ nhặt, mái tóc ngắn màu bạc dường như phát ra một vầng sáng mờ nhạt, những điểm yếu trên cổ hoàn toàn lộ ra, tinh xảo yếu ớt, hoàn toàn không giống một Siren kiêu ngạo thường ngày.
Hốc mắt Mộ Thanh không hiểu sao lại nóng lên, trong lòng đột nhiên trở nên đau xót, hai ngày qua, cậu cũng đã chứng kiến Carlos và những người khác rất ngưỡng mộ và sùng bái Siren, bọn họ coi hắn như thần linh, tôn thờ hắn như chủ nhân, Siren mạnh mẽ như vậy, đẹp đẽ như vậy, lẽ ra hắn không nên quỳ, nhưng bây giờ hắn lại sẵn sàng quỳ xuống buộc dây giày cho cậu, Mộ Thanh không khỏi xúc động, hắn chỉ cho một chút, nhưng Siren lại cho rất nhiều.
Mộ Thanh ngăn cản động tác của Siren, thấy tên ngốc này vẫn còn nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, cậu cố gắng hắng giọng, sợ mình mở miệng sẽ không nhịn được mà bật khóc “Chuyện nhỏ này em làm là được rồi ~” nói rồi đứng dậy, cưỡng ép kéo Siren lên, để hắn ngồi ở mép giường, còn mình nửa ngồi xổm buộc dây giày.
Siren nhìn bé con tựa hồ tâm trạng không tốt, tâm tình của hắn cũng không khỏi chìm xuống, cậu đây là có ý gì? Siren cúi đầu nhìn mái tóc đen mềm mại của bé con, không thể không đoán: Chẳng lẽ cậu không muốn đi? Hay hối hận khi trở thành bạn đời của hắn? Siren không hiểu, không khỏi càng bực bội hơn.
Sau khi Mộ Thanh xử lý xong, vuốt phẳng mặt, hai tay đặt lên vai Siren, nghiêm túc nói: “Lần sau không được quỳ nữa, bất kỳ ai đều không được!” Ba chữ cuối cùng đầy vẻ trịnh trọng.
Siren ngơ ngác chớp chớp đôi mắt bạc, “Tại sao?” Mộ Thanh nghe xong giận đến bật cười, cốc vào cái trán trơn bóng của Siren như một hình phạt, rồi lại nhanh chóng dùng lòng bàn tay xoa xoa.
“Đương nhiên là bởi vì em đau lòng rồi.” Trong lời nói tràn đầy thân mật cùng đau xót, Siren đồng tử bạc co rụt lại, không thể tin được nhìn Mộ Thanh, vẻ mặt kỳ quái, lặp đi lặp lại như một đứa trẻ đang tập nói: “Em đau lòng anh sao?”
“Đúng vậy” Mộ Thanh trả lời như thể đó là điều đương nhiên “Dù sao thì, e hèm, ừm, em yêu anh, thế thôi.”
Nói xong Mộ Thanh không khỏi ngượng ngùng, khăn trùm đầu màu đen rơi xuống, Mộ Thanh được Siren ôm vào trong lồng ngực. Cậu chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề cùng trái tim đập dữ dội của Siren.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của Siren vang lên “Không sao đâu.” Dừng một chút lại nói “Chỉ là muốn ôm em.” Siren nghĩ đến chính mình khi còn nhỏ, khi đó, hắn đã quỳ cho bao nhiêu người, hai đầu gối khụy xuống, liều mạng dập đầu, đến mức đầu gối và đầu đều bị bầm tím.
Nhưng tất cả bọn họ đều thờ ơ, khi đó một chút tôn nghiêm cũng không có, hắn cầu xin họ đừng giết hắn, cầu xin bọn họ ban cho hắn một ít thức ăn, tự hạ mình xuống tựa như một con rệp trong bùn, cũng không nhận được bất kỳ lòng tốt nào.
Nhưng vừa rồi, lại có người nói với hắn rằng, hắn quỳ xuống cậu sẽ đau lòng, cậu coi hắn như một con người, có tôn nghiêm có sinh mệnh, hắn dường như trở về hồi con bé, có người nói với hắn, đừng quỳ, ta đau lòng. Cảm giác trân trọng lạ kỳ này, như thể chính mình là một báu vật không thể thay thế.
Nhận thức về việc “Bé con yêu hắn” và “Bé con đau lòng hắn” làm cả người Siren nóng lên, hắn chưa bao giờ ý thức được ‘yêu’ lại thần kỳ đến vậy, tình yêu của cậu dường như khiến hắn được sống lại và được tái sinh một lần nữa, những nỗi đau đó đều bởi vì tình yêu của cậu mà trở nên thật nhỏ bé, nó giống như một tấm khiên to bự ngăn cách mọi thương tổn.
Tất cả những điều này đều xuất phát từ tình yêu của cậu. “Anh cũng yêu em” Siren nhẹ giọng nói, như thể dù cho có là vũ khí mạnh nhất trên thế giới, hắn cũng sẽ tràn ngập tình yêu mà nhìn kẻ thù của mình.
Lỗ tai Mộ Thanh đỏ bừng khi nghe được lời tỏ tình của Siren, trong lòng hò hét, em cũng yêu anh, Siren, nhưng anh có thể buông em ra trước được không, Mộ Thanh vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cậu không xong phát hiện ‘tiểu Mộ Thanh’ như chuẩn bị thức tỉnh, nó muốn ngốc đầu lên, ôi mẹ ơi, Siren sẽ không cho rằng cậu đang đùa bỡn lưu manh đi, oan uổng quá!
- ---------
Đôi lời của SoleilNguyen: Xin chào, còn ai nhớ tôi ko nào ~