• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit + Beta: Cù lão bản

“Ngươi muốn xử lý như thế nào?” Lương Hiểu Tài thấy Hoắc Nghiêm Đông kéo người về đã rồi quăng sang một bên như tiện tay vứt rác, nhỏ giọng hỏi hắn.

“Không bằng thiến?” Hoắc Nghiêm Đông cau mày nói, “Giữ lại cũng chỉ để gieo vạ.”

“Thiến?” Lương Hiểu Tài sửng sốt một chút, xem chừng là không nghĩ tới Hoắc Nghiêm Đông sẽ nói như vậy. Hắn đánh giá Hoắc Nghiêm Đông từ trên xuống dưới một trận.

“Không nghĩ tới ngươi cũng thật xấu xa a. Bất quá thiến xong không phải là chặt đứt nhang khói của người ta sao, làm người không thể không phúc hậu như thế.”

“Vậy theo ý của ngươi là?”

“Thiệu Thất này không phải là con chính thất. Mẫu thân hắn nguyên bản cũng là thiếp. Sau đó sinh hắn thì nước lên thuyền lên, khiến chính thất tức điên.” Đây đều là nghe Lương Đại Phú nói trước đây, vì để cho hắn hiểu đi theo Thiệu Thất sẽ được lợi.

“Ngươi đoán xem nếu chính thất Thiệu gia biết được tên này ở bên ngoài làm loạn…” Bên mép Lương Hiểu Tài câu lên nụ cười xấu xa. Hoắc Nghiêm Đông nhìn nụ cười này cảm thấy da gà nổi lớp lớp, chưa kịp hồi hồn đã thấy Lương Hiểu Tài bắt đầu xé quần áo của Thiệu Thất.

Sau khi lột sạch Lương Hiểu Tài chỉ vào Thiệu Thất, nói với Hoắc Nghiêm Đông: “Ngươi lấy chăn cuốn hắn lại giúp ta.”

Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Lương Hiểu Tài nói: “Đương nhiên là thay lão gia Thiệu gia quản giáo thằng con không bằng heo chó này a. Nhớ, cuốn xong thì lật hắn ngửa ra.”

Hoắc Nghiêm Đông khí lực lớn, dùng chăn bọc người nhẹ nhàng như gói bánh bao. Chỉ hai ba lần đã biến Thiệu Thất thành con nhộng, còn nghe lời Lương Hiểu Tài lật tên kia ngửa lên. Mà lúc này Lương Hiểu Tài thì nhấc một cái ghế tựa lên.

Ghế tựa rất nặng, có thể suy ra đánh người nhất định rất đau. Lương Hiểu Tài thấy Thiệu Thất bị Hoắc Nghiêm Đông bọc xong, vung ghế tựa bắt đầu đập “bịch bịch bịch” lên trên người Thiệu Thất.

Mỗi lần hắn hạ ghế đều rất nặng tay, đặc biệt là khúc giữa của “con nhộng”, ra tay vô cùng ác độc, cho nên mới đánh mấy lần liền nghe thấy tiếng kêu rên truyền ra từ trong chăn. Nhưng ngoại trừ tiếng kêu rên thì không có thanh âm nào khác, vừa nhìn liền biết tên kia chưa tỉnh. Tuy nhiên để đảm bảo an toàn Lương Hiểu Tài vẫn cho Thiệu Thất ngửi Thần Tiên Túy thêm một lần, xong liền lật hắn lại vung ghế đánh tiếp.

Đánh xong rồi hắn thả ghế lại chỗ cũ, thuận tiện nhìn hai người khác đang nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên đất, hất cằm nói với Hoắc Nghiêm Đông: “Giúp ta chuyển hai người kia lên giường.”

Hoắc Nghiêm Đông vô cùng thành thạo làm việc. Lương Hiểu Tài thấy thế một bên xé quần áo hai người này một bên phất tay với Hoắc Nghiêm Đông: “Ngươi có thể đi ra ngoài, miễn cho nhìn xong lại biệt nữu.”

Hoắc Nghiêm Đông nhìn mấy người trên giường sau khi lột sạch y như heo bị cạo lông, nhíu nhíu mày, quyết định không nán lại nữa. Ngược lại y cũng không hứng thú gì lắm với chuyện Lương Hiểu Tài sắp làm.

Lương Hiểu Tài nghĩ, thường thường Thiệu Thất hay trốn trong cái biệt uyển này chơi, vậy hơn phân nửa nơi này phải có chút vật vui đùa. Vì thế hắn lật qua lật lại ngăn kéo và tủ gỗ. Quả nhiên, còn chưa lật hết toàn bộ hắn đã tìm được vài chai chai lọ lọ.

Mỗi một lọ hắn đều mở ra nhìn một chút, nhưng cũng không có ngốc mà đưa lên mũi ngửi. Những thứ đồ này có cái là chất lỏng, có cái là dạng cao. Hắn đem chất lỏng cho Tiểu Đặng và một người khác bị Hoắc Nghiêm Đông kéo lên giường uống, còn cao… Hắn moi Thiệu Thất ra khỏi chăn, sau đó lấy một mảnh quần áo bị xé vừa nãy bọc tay rồi nắm lấy tay Tiểu Đặng, dùng tay của người này quệt một đống cao…

Thời gian trôi qua khoảng chừng đủ để uống cạn một chén trà Lương Hiểu Tài mới đi ra.

Hoắc Nghiêm Đông hỏi hắn: “Xong rồi?”

Lương Hiểu Tài nói: “Ừ.”

Khiến hắn bất ngờ chính là khoảng thời gian này Hoắc Nghiêm Đông cũng rất biết tranh thủ, y thế mà lại đi tìm thư phòng viết gì đó. Tờ giấy kia vừa mở ra, mặt trên toàn là chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn không giống như dùng tay phải viết. Mà việc đáng ăn mừng nhất chính là hắn có thể đọc được một hai. Có rất nhiều văn tự hiện đại là được đơn giản hóa từ văn tự cổ, cho nên hắn có thể xem hiểu đại khái.

Lúc này Hoắc Nghiêm Đông lại hỏi: “Vừa nãy tại sao ngươi muốn cách chăn đánh người? Đánh vậy có thể đau sao?”

Lương Hiểu Tài nói: “Đoán xem?” Hoắc Nghiêm Đông thật sự không đoán ra được, bởi vì y chưa từng thử như vậy, cũng chưa từng gặp ai làm vậy bao giờ.

Lương Hiểu Tài thấy thế nói: “Thôi, vẫn là đừng đoán. Chúng ta mau mau đưa giấy rồi về nhà, miễn cho hai nương sốt ruột. Còn kết quả, chờ qua đêm nay là biết ngay.”

Hoắc Nghiêm Đông cũng không hỏi nữa. Hai người nhìn hết một vòng, xác nhận không có vấn đề gì liền lấy chăn phủ lên ba người nằm trên giường, xong hết liền trèo tường rời đi. Bọn họ đi một chuyến đến nhà chính Thiệu gia, nhét tờ giấy vào phòng đương gia chủ mẫu, lúc này mới yên lặng rời đi.

Một người làm chuyện xấu, một người canh chừng, quả thực hoàn mỹ.

Hai người đến chỗ giấu đồ lấy bát lấy bếp, lúc về đến nhà cũng đã qua giờ Hợi. Thường thì lúc này nhà nhà đều ngủ say, theo lí thì Lý Thuận Liên cùng Quan Thải Y cũng đã ngủ. Thế nhưng hai người không hề ngủ, không chỉ không ngủ ngồi còn chung một phòng trò chuyện.

Ý tứ Lý Thuận Liên rất rõ ràng, bà muốn để Hoắc Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài cùng phòng. Bà cảm thấy tuy rằng thời gian hai vợ chồng son tách ra có chút dài, nhưng dù sao cũng là phu thê, chung giường là thiên kinh địa nghĩa.

Quan Thải Y cũng không nói được cái gì, hơn nữa trong lòng bà biết con mình là nam hài, cho nên không quá để ý, thuận theo Lý Thuận Liên trò chuyện.

Hoắc Nghiêm Đông thấy thế mở lời nói: “Nương, Quan di nương, vừa vặn hai người còn chưa ngủ con có một số việc muốn nói. Không quá hai ngày nữa con phải trở lại quân doanh, con muốn mang hai người đi cùng.”

Lý Thuận Liên sững sờ: “Mang chúng ta… đi cùng?”

Quan Thải Y cũng sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía Lương Hiểu Tài. Lương Hiểu Tài cười cười, ra dấu bảo bà đừng nói. Trên đường về hắn đã thương lượng xong xuôi với Hoắc Nghiêm Đông, trong mấy ngày tới phải nhanh chóng lên đường.

Lúc này Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đúng, cùng đi. Chuyến này con đi… có lẽ là mười năm tám năm, để mọi người ở lại trong lòng con không an tâm.”

Lý Thuận Liên do dự một chút: “Nhưng đi rồi thì biết ở đâu? Còn đất đai thì thế nào?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Nơi ở đã có rồi, nhi tử đã sắp xếp xong xuôi. Nơi này có thể bán thì bán, không bán được thì cứ để vậy, không chừng về sau sẽ có ngày quay trở lại.”

Lý Thuận Liên vừa nghe nói mười năm tám năm liền biết bà nhất định phải đi theo. Bà cũng đã từng tuổi này rồi, còn có thể có thêm bao nhiêu cái mười năm tám năm. Bà cũng không muốn chia ly rồi không có ngày gặp lại. Chỉ là vừa nghĩ tới sắp phải rời khỏi nơi mình sống mấy chục năm trong lòng có chút hoảng loạn. Cuối cùng bà nói: “Kia… Vậy con thương lượng với Tiểu Âm chưa?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đã thương lượng rồi ạ. Nàng cũng đi.”

Lý Thuận Liên gật gật đầu, cầm lấy tay nhi tử nói: “Vậy thì tốt, nương nghe lời con.”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Nương này, hôm nay để con ngủ với nương đi? Con kể cho nương nghe chỗ chúng ta sẽ đến.”

Lý Thuận Liên cười nói: “Tiểu tử ngốc, trên đường đi kể cũng được mà, con không thể lạnh nhạt Tiểu Âm. Chăn trong phòng con đã thay rồi đấy.”

Nguyên lai chăn gối trong phòng đều đã cũ, ngày hôm nay dưới sự giúp đỡ của Quan Thải Y Lý Thuận Liên liền đổi mới gian phòng nhỏ. Đệm giường vẫn là đồ cũ, thế nhưng chăn thì mới, là lúc trước thời điểm Hoắc Nghiêm Đông cưới vợ đã chuẩn bị.

Vì vậy Hoắc Nghiêm Đông cùng Lương Hiểu Tài một trước một sau rửa mặt rửa chân rồi leo lên chung một giường. Chỉ có điều giữa hai người cũng không có gì, một người cầm chăn một người cầm đệm giường, thân ai nấy lo, ngã lưng xong là không nhiều lời. Chủ yếu là cách vách có người, muốn nói gì cũng không tiện lắm.

Ngày kế tiếp sau khi tỉnh lại Lương Hiểu Tài đổi lại nữ trang, mà Hoắc Nghiêm Đông vẫn mặc một thân đen xì y như hôm trước. Người này mặc đồ đen hợp vô cùng, Lương Hiểu Tài chăm chú nhìn, sau lại hất cằm, gọi y ra vườn rau thảo luận: “Hôm nay đi mua gì?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ừm. Cũng không cần quá phiền phức. Chủ yếu là mang theo chút đồ ăn và nước uống. Lúc quay về ta sẽ thuê một chiếc xe ngựa, chúng ta đến trấn Bình Đường trước, ở chỗ đó đổi xe rồi đi Hổ Đầu Quan.”

Lương Hiểu Tài nói: “Vậy ta thu dọn đồ đạc ngươi đi mua đồ thuê xe?”

Hoắc Nghiêm Đông gật gật đầu, lập tức cảm giác có người đang nhìn bọn họ. Y quay đầu liếc mắt nhìn, phát hiện là Quan Thải Y đang đứng ngay lối vào vườn rau, đang không biết có nên vào hay không.

Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi đi đi, ta nói với bà.” Hoắc Nghiêm Đông rời đi, thuận tiện nói với Quan Thải Y rằng Lương Hiểu Tài đang chờ bà.

Quan Thải Y tiến vào vườn rau, nhìn con trai còn đang mặc nữ trang, hơi do dự một chút nói: “Chúng ta thật sự đi cùng?”

Lương Hiểu Tài nói: “Đúng, cùng đi. Nương, hiện tại chúng ta ở đây không nhà không đất, tuy Hoắc Nghiêm Đông có nói nếu hai ta muốn ở lại chỗ này y sẽ đưa phòng ở cho chúng ta. Thế nhưng nương nghĩ xem, nếu con ở lại đây, còn ở trong căn nhà này, vậy đến lúc nào con mới có thể khôi phục thân nam nhi a? Hàng xóm ở đây đều cho rằng con là nữ nhi. Mặt khác nương nghĩ xem, về sau Lương Nhiễu Âm biết được có thể để yên cho chúng ta hay sao?”

Quan Thải Y nói: “Cái này ngược lại cũng đúng. Nhưng chúng ta đi đến chỗ không quen thuộc thì biết sống thế nào? Còn có, ta đi theo thì biết phải giải thích với vị trong phòng kia làm sao?”

Lương Hiểu Tài nói: “Trong lòng con có nắm chắc. Nương yên tâm, nhất định có thể để nương ăn no mặc ấm, cũng sẽ không khiến cho vị trong phòng kia suy nghĩ nhiều.”

Quan Thải Y gật gật đầu. Lương Hiểu Tài liền nói cho bà biết: “Bất quá chuyện con là nam nhi tạm thời nhờ nương tiếp tục giữ kín, đợi đến thời cơ thích hợp tự nhiên con sẽ nói ra.”

Quan Thải Y nói: “Được, nương biết.”

Lương Hiểu Tài nói: “Vậy nương đi thu dọn đồ đạc đi. Không cần mang theo nhiều, một ít quần áo giày dép cùng một chút đồ dùng quan trọng là được.”

Quan Thải Y liền quay trở vào nhà, Lương Hiểu Tài nghĩ nghĩ rồi cũng vào theo. Đồ dùng của hắn cũng không nhiều, nhưng vẫn phải thu thập một chút. Còn có gạo, bột và gia vị hắn cũng định mang theo, lỡ đâu dọc đường cần ăn uống dã ngoại thì sao? Cũng không thể ăn lương khô mãi. Về phần chuyện sau này từ từ rồi nói.

Sau khi Hoắc Nghiêm Đông đến trấn trên lập tức thuê một chiếc xe ngựa, rồi đi một chuyến đến hiệu thuốc. Biên quan kham khổ dược liệu cũng không đủ, dự trữ một chút sẽ không sai. Ai biết vừa vào cửa liền thấy một gã sai vặt đang lôi kéo một lão đầu tóc hoa râm hướng ra ngoài cửa, vừa kéo vừa nói: “Ôi trời ơi ngài có thể nhanh lên có được không, thực sự không được thì ta cõng ngài!”

Lão đầu là đại phu của hiệu thuốc, nghe vậy nói: “Đừng… đừng kéo nữa! Ta đây một bó tuổi rồi a, làm sao nhanh được!” Gã sai vặt kia quýnh lên, đành cúi người cõng lão đầu, nhanh chân bỏ chạy.

Hoắc Nghiêm Đông nhíu mày, hỏi chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, bọn họ sao thế?”

Chưởng quỹ nhỏ giọng nói: “Đến Thiệu gia đó. Cũng không biết Thiệu Thất gia kia làm sao, nói là toàn thân đều đau. Người nhà hắn mới sáng sớm đã phái người lại đây mời thúc phụ của ta, gấp gáp cứ như trời sắp sập tới nơi vậy.”

Hoắc Nghiêm Đông thầm nhủ: Xem ra là tỉnh rồi?

Đúng là Thiệu Thất tỉnh rồi, nhưng lúc này hắn hận không thể tiếp tục bất tỉnh cho xong. Hắn quả thực nghĩ không ra đến cùng là đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Lúc trời chưa sáng hắn bị nóng đến tỉnh. Vừa ngứa vừa nóng, miệng còn khát khô. Lúc đó hắn mơ mơ màng màng, cũng không biết đến cùng là thế nào. Hắn chỉ biết là hắn khó chịu muốn đòi mạng, vừa vặn bên cạnh có người liền bắt đối phương tới để cho hắn tiết hỏa, sau đó cả người hắn bắt đầu đau.

Thiệu Thất cảm thấy hiện tại hắn nằm cũng đau, ngồi cũng đau. Không, hắn căn bản không thể ngồi, càng không thể đứng. Nói chung là chỗ nào cũng đau, là cái loại đau đến mức đại tiện tiểu tiện cũng không dám dùng sức!

Đại phu không thấy có ngoại thương gì, nhưng mà hắn rất đau a. Hơi hơi dùng sức là đau! Đặc biệt chỗ eo và “tiểu huynh đệ”!

Thiệu Thất nằm trên giường vẫn luôn hừ hừ: “Cha, cha đi tìm đại phu nữa đi, ta, ta sắp đau chết rồi…”

Thiệu lão gia vỗ bàn đứng dậy, tức giận rống: “Ngươi còn có mặt mũi kêu đau!”

Ông làm sao nghĩ đến, thật vất vả đến biệt uyển xem con trai, vậy mà nhi tử duy nhất này của ông lại cùng mấy tên hạ nhân lăn giường! Ông không tức chết thực sự là tổ tiên tích đức!

Thiệu Thất nhất thời không dám lên tiếng. Hắn cũng nghĩ không thông, cha hắn mấy tháng không về, sao hắn mới đến biệt uyển được mấy bữa đột nhiên cha lại tới, còn đụng phải cảnh không nên nhìn thấy. Nhưng cho dù hắn có nghĩ đến thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Chuyện duy nhất hắn có thể nhớ chính là lúc sáng sớm hắn cùng Tiểu Đặng…

Nghĩ tới Tiểu Đặng Thiệu Thất liền run run. Sau khi cha hắn đến liền trực tiếp lôi Tiểu Đặng từ trên giường hắn xuống, khẳng định chuyện này không xong rồi.

Hiện tại đã không còn ai có tâm đi mật báo cho Lương Nhiễu Âm. Song cũng không vì Thiệu Thất gia không nhớ đi mật báo mà Lương Nhiễu Âm không nhận được tin tức, bởi có người nhìn thấy Hoắc Nghiêm Đông. Người này chính là chân chạy vặt của Hùng Kim Bình, Lưu lão đầu, lão già có một lỗ tai thiếu mất một nửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK