• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùng năm tháng năm, tết đoan ngọ.

Ăn no ngủ một giấc, Hứa Cẩm kêu Bảo Châu tiến vào hầu hạ nàng mặc quần áo.

“Tiểu Thư, hôm nay mặc bộ nào?” Bảo Châu đứng trước ngăn tủ, quay đầu hỏi.

Hứa Cẩm hưng phấn nói: “Mặc bộ màu xanh Thôi bá mẫu đưa tới đi!”

Hàng năm sinh nhật của nàng, trưởng bối Kỳ gia, Thôi gia đều sẽ đưa lễ vật, bởi vì đoan ngọ không thể mời khách, phụ thân liền định ra buổi tối mùng sáu mời bọn họ tới chơi. Nhà mình là hai bên đều không có dòng họ, cha mẹ Kỳ Cảnh ở xa kinh thành không thể trở về, chỉ có hai cụ cùng một trưởng tôn, mà Thôi gia thì nam chủ nhân thường  ở ngoài… Đoan ngọ qua được khó tránh khỏi có chút vắng vẻ, vì thế ba nhà chiếu cố lẫn nhau, ngược lại là so với thân thích bình thường còn tốt hơn vài phần.

Lần này Thôi phu nhân đem lễ vật tới đầu tiên, là hai bộ váy thêu hoa Hạnh. nghe nói là do tú lầu đệ nhật Tô Châu làm. tơ lụa hảo hạng nhẵn nhụi như nước, cũng không biết bên trong bỏ hương liệu gì, mặc lên người thế nhưng có loại cảm giác thơm mát. Hứa Cẩm chỉ nhìn một cái liền thích, bổ nhào vào lòng Thôi phu nhân ngọt ngào kêu bá mẫu, Giang thị nhìn thấy cũng có chút ghen tị. Trừ đó ra, Thôi phu nhân còn đưa mấy khúc vải chất liệu giống nhau cho mẹ con bọn họ, được Giang thị nhận lấy, đợi sang năm lại làm đồ mới cho con gái. Hứa Cẩm đang tuổi trưởng thành, hiện tại làm hết sợ sẽ lãng phí.

Bảo Châu cẩn thận đem bộ váy xanh kia lấy ra khoát lên trên bình phong, Hứa Cẩm rửa mặt sạch sẽ xong thay, cúi đầu đối với Đại Bạch nói: “Hôm nay không cho mày đụng vào người ta, biết không?” Đây là đồ mới nha, nàng luyến tiếc làm dơ, Đại Bạch cũng không được.

Đại Bạch ngửa đầu lại cúi đầu, mắt đen dọc theo chủ nhân đảo quanh, sau đó quay đầu cắn khúc xương. Đợi Hứa Cẩm thu thập thỏa đáng chuẩn bị đi ra ngoài, nó bỏ lại khúc xương đã không còn thích như lúc đầu, vui vẻ theo sau chủ nhân, trên cái đuôi có buộc một đóa hoa phấn hồng. Đại Bạch kỳ thật không thích mang, nhưng chủ nhân chẳng biết tại sao nhất định buộc lên, Đại Bạch liên tiếp cự tuyệt vô dụng, đành phải nhịn xuống.

“Con như thế nào cho Đại Bạch mang cái kia?” Giang thị cùng Hứa Du đang ở dưới mái hiên nói chuyện, xa xa nhìn thấy tiểu bạch cẩu, không khỏi cười hỏi.

“Hôm nay sinh nhật con nha, Đại Bạch đương nhiên cũng phải trang điểm.” Hứa Cẩm cười hì hì chạy tới, nhìn nhìn cha mẹ, vươn tay đòi lễ vật, “Hai người bảo hôm nay cho con, nhanh cho con xem, không được giống như năm ngoái!”

Thời gian dùng điểm tâm còn có chút, hai vợ chồng nhìn nhau, dẫn con gái đi vào phòng. Hứa Cẩm vừa vào phòng đã nhìn loạn chung quanh, Hứa Du nhìn nàng cười, đi đến trước bàn, đem hai quyển tranh đặt ở trên đưa cho nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Cẩm lập tức banh lên, chu mỏ nói: “Tại sao lại là tranh a, cha không thể đổi quà khác sao?” Hàng năm đều là tranh, nàng biết phụ thân không có tiền, vậy tùy tiện mua một cây lược gỗ châu hoa cũng có thể có chút mới mẻ không phải sao? Nàng cũng sẽ không ghét bỏ nha.

Bất quá, tuy rằng nói như vậy, nàng vẫn mang theo một phần chờ mong tiếp nhận tranh, xoay người ngồi trên giường mở ra xem.

Cùng năm rồi một dạng, trong tranh đều có một gốc cây hạnh, chỉ là lần này, vô luận là cây hạnh hay tiểu cô nương, giống như đã trưởng thành hơn một chút.

Chữ của phụ thân thật đẹp, vẽ càng trông rất sống động, Hứa Cẩm không khỏi xem nhập thần.

Trong bức tranh đầu tiên, nàng mặc một thân xiêm y màu xanh, đang ngửa đầu xem cây hạnh đầy hoa trắng, tiểu cô nương cười đến an tĩnh xinh đẹp, Hứa Cẩm cũng hoài nghi đây mới thật là nàng sao? Trong bức tranh thứ hai quả hạnh vàng óng treo đầy ngọn cây, chỉ là lần này dưới tàng cây không chỉ có mình nàng, mà là cùng cha mẹ ngồi chung một chỗ. Nàng tựa vào lòng phụ thân, mẫu thân ngồi ở bên cạnh cười nhìn bọn họ.

Hứa Cẩm nhìn chằm chằm bức tranh thứ hai, có chút sững sờ, bởi vì đây là lần đầu tiên phụ thân vẽ cả nhà.

Nàng vui vẻ bổ nhào vào lòng phụ thân, “Phụ thân, đây là món quà năm nay con thích nhất.” Kỳ thật dù chỉ có bức đầu tiên, nàng cũng cao hứng. Từ khi nàng sinh ra đến giờ, phụ thân dùng phương pháp này vẽ lại quá trình nàng trưởng thành, làm cho nàng biết khi còn nhỏ nàng bộ dạng thế nào. Phần lễ vật đặc biệt này, tất cả nàng đều đặt cất giữ cẩn thận.

Tâm ý được con gái tán thành, Hứa Du nhịn không được cười, “A Cẩm thích thì tốt, đợi về sau cha có bản lãnh, càng vẽ đẹp hơn cho con.”

Hứa Cẩm không phải rất rõ ràng ý tứ của những lời này, ở trong mắt nàng, phụ thân hiện tại đã rất lợi hại. Phụ thân là cử nhân là thầy giáo trên huyện, dân trong trấn có khi gặp phiền toái, đều sẽ mời phụ thân ra mặt hỗ trợ hoà giải, cả tri huyện đại nhân cũng rất coi trọng phụ thân, mỗi khi mở tiệc chiêu đãi đều sẽ mời một nhà các nàng đi làm khách.

Giang thị thấy con gái lộ vẻ mờ mịt, không muốn vào lúc này nói cho nàng biết tính toán của người lớn, vội đem lễ vật mình chuẩn bị lấy ra, “Cho, kỳ thật con bây giờ căn bản không dùng được cái này, trước cất giữ đi, đợi trưởng thành chút lại đội lên.”

Đó là một cây trâm bạch ngọc, toàn thân bóng loáng oánh nhuận, đầu trâm khắc thành hình hoa hạnh, chính là kiểu dáng nàng thích nhất. Hứa Cẩm cười đến không khép miệng, ôm hai phần lễ vật yêu thích không buông tay. Vừa vặn bên ngoài nha hoàn bẩm báo nói điểm tâm chuẩn bị xong, Hứa Cẩm tạm thời đem lễ vật đặt trong phòng cha mẹ, người một nhà cùng đi đại sảnh dùng cơm.

Sau bữa cơm, Hứa Du theo thường lệ dẫn vợ con đi Đông Hồ ngắm cảnh, Đông Hồ trấn sở dĩ có cái tên như vậy là bởi vì một mảnh ao hồ mênh mông, phong cảnh tú lệ không cần phải nói. Bởi chỉ có mấy ngày nghỉ ngắn ngủi, không thể đi xa, hàng năm ngày này Hứa Du sẽ mang mẹ con Giang thị tới đây giải sầu. Cảnh vật như trước người cũng như cũ, Hứa Du lại biết, lần này tuyệt đối là lần hắn vui vẻ nhất.

Hắn nhìn con gái ngây thơ bên cạnh, lại nhìn thê tử đối diện ôn nhu cười nhẹ, thoả thuê mãn nguyện.

An cư lập nghiệp, nay nhà đã an, hắn cũng nên cố gắng để các nàng sống tốt hơn.

Ngày kế, Hứa gia sớm đã bắt đầu chuẩn bị tiệc tối.

Lúc hoàng hôn, trời dần dần tối, Thôi phu nhân mang theo huynh đệ Thôi Lộc dẫn đầu tới bái phỏng.

Nhóm người lớn nói chuyện, Hứa Cẩm mời huynh muội Thôi gia đến sân mình chơi, dưới tàng cây mang lên kỷ trà ghế tre, nhẹ giọng nói chuyện.

Thôi Lộc mở ra chiếc hộp gỗ lim, từ bên trong lấy một đồ rửa bút màu hình chim khách, cười híp mắt nói: “Đây là nhị ca tặng A Cẩm, dùng mười lượng bạc đó, đợi tới sinh nhật nhị ca A Cẩm nhớ chiếu cái giá này chuẩn bị a, đừng làm cho nhị ca chịu thiệt.”

Hứa Cẩm mới không đem lời của hắn coi như thật, vội vàng đem gì đó đoạt lấy đưa cho Bảo Châu, kêu nàng nhanh giấu vào trong phòng, sau đó đắc ý cười nói: “Muội mặc kệ, dù sao hiện tại đồ rửa bút kia là của muội, lần sau muội chỉ thêu một hà bao cho nhị ca, xem huynh có thể làm gì muội?”

“Một cái hà bao đáng giá mấy đồng tiền? Không được, quá lỗ vốn, muội chờ xem, về sau ta không bao giờ làm loại mua bán thâm hụt tiền này nữa!” Thôi Lộc làm ra vẻ đáng thương, từ trong đĩa lấy quả hạnh nhét vào miệng, phảng phất ăn mấy quả hạnh của Hứa Cẩm có thể kiếm trở về.

Hứa Cẩm cùng Thôi Tiêu bị hắn chọc cho cười thành một đoàn. Qua một lúc, Thôi Tiêu lấy quạt tròn trong tay nha hoàn đưa tới, “Cho, đây là ta thêu, ngươi xem, so với ngươi thế nào?” Từ trước đến giờ tiểu cô nương nhã nhặn lịch sự giờ phút này mắt mang trêu tức, khóe môi nghịch ngợm vễnh lên, thanh linh động lòng người.

Nữ công của Thôi Tiêu là kế thừa từ Thôi phu nhân, đây là gấm Tô Châu chính tông, Vương ma ma tay nghề tuy tốt, so với Thôi phu nhân vẫn không thể bằng, mà Hứa Cẩm ham chơi hiếu động học không chăm chú, tay nghề thêu thùa gì đó của nàng tự nhiên cũng so ra kém Thôi Tiêu.

Giáp mặt bị người trêu ghẹo, Hứa Cẩm nửa điểm mặt đỏ đều không có, cười hì hì đoạt lấy quạt tròn lắc lắc, ngoài miệng nói lời không đứng đắn: “Vẫn là Tiêu Tiêu tặng lễ vật hợp ý ta nhất, trời nóng như vậy, dùng  cây quạt này quạt gió càng mát mẻ chút.”

“Chỉ có ngươi có thể nói như vậy, may mắn ngươi là nữ tử, nếu là nam tử, tương lai khẳng định trở thành một chàng phong lưu.” Thôi Tiêu tức giận sẳng giọng, có chút bất đắc dĩ.

Hứa Cẩm da mặt dày tiếp tục đùa nàng: “Ta còn hi vọng chính mình là nam tử nha, như vậy chờ ta trưởng thành, sẽ cưới ngươi về nhà… A, đừng cấu ta!” Nói chưa xong thấy Thôi Tiêu rời khỏi vị trí muốn đánh nàng, Hứa Cẩm nhanh chóng nhảy dựng lên, chạy vòng quanh gốc cây.

Hai tiểu cô nương ở bên người xoay quanh, mang đến từng trận gió mát, Thôi Lộc âm thầm chiếm tiện nghi, nhìn bọn họ hồ nháo, “Khụ khụ, A Cẩm muốn đuổi bắt Tiêu Tiêu sao? Tiêu Tiêu muốn trốn A Cẩm à? Đến, các ngươi cùng nhị ca nói vài tiếng dễ nghe, ai nói càng hợp ý ta, ta đã giúp người đó.” Nói xong, không đợi hai người đáp lời, trong dư quang thoáng nhìn Kỳ Cảnh từ bên kia đi tới. Thôi Lộc híp mắt, lớn tiếng tiếp đón Kỳ Cảnh: “Ngươi tới thật đúng lúc, nhanh đem lễ vật ngươi chuẩn bị lấy ra cho chúng ta mở rộng tầm mắt!” Hai người này hòa hảo lặng yên không một tiếng động, hắn vụng trộm hỏi vài lần Kỳ Cảnh đều không chịu nói cho hắn biết, Thôi Lộc cũng không hỏi nữa, dù sao đại gia hòa hòa khí khí thì càng tốt.

Nghe được Thôi Lộc hỏi, Kỳ Cảnh mặt lộ vẻ kinh ngạc, vì thế hắn cũng không cần nói cái gì nữa, Thôi Lộc cùng hai cô gái đã dừng lại đều nhìn ra hắn không chuẩn bị lễ vật. Thôi Lộc cười xem Hứa Cẩm chờ nàng nổi giận, nhưng Hứa Cẩm một chút cũng không tức giận, cả loại cảm xúc thất vọng đều không có. Nàng cùng Kỳ Cảnh chung quy vừa mới hòa hảo, hắn không nghĩ tới lễ vật thật bình thường a.

Cố tình Thôi Lộc muốn trêu đùa Kỳ Cảnh, đợi Kỳ Cảnh ngồi xuống, hắn dùng quạt xếp gõ gõ bả vai đối phương, “Ngươi quên hôm qua là sinh nhật A Cẩm sao? Trước kia hai người các ngươi gặp mặt liền rùm beng, không tặng quà không có gì, nay đã hòa hảo, lễ vật sinh nhật cũng không thể thiếu đi nha?”

Sinh nhật?

Đúng rồi, bên này đối với người có quan hệ thân cận với nhau, hình như có phong tục tặng lễ sinh nhật.

Kỳ Cảnh có chút thấp thỏm nhìn về phía Hứa Cẩm. Tiểu cô nương này thích nhất tỏ ra cáu kỉnh, hắn không chuẩn bị lễ vật nàng có tức giận hay không? Nhưng khi hắn thấy tiểu cô nương vụng trộm hướng hắn nháy mắt tỏ vẻ không ngại so với nhìn thấy nàng tức giận thì càng chột dạ.

Hắn quả thật không có chuẩn bị lễ vật, bởi vì hắn không biết hôm qua là sinh nhật nàng. Hai ngày này trừ bỏ bồi nàng chiếu cố Đại Bạch, hắn đều nhàm chán ở trong phòng tự hỏi kế tiếp nên làm như thế nào. Buổi sáng bà nội đề cập buổi tối đến Hứa gia dự tiệc, hắn nhớ tới lần trước Hứa bá phụ nói mùng sáu mời khách, còn tưởng rằng là bởi vì hắn bị thương mà mở tiệc…

Nghĩ nghĩ. Kỳ Cảnh từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội, đứng dậy đi đến bên Hứa Cẩm, “A Cẩm, cho.” Đây là ngọc bội mẹ ruột nguyên thân lưu cho hắn, nếu nguyên thân vô cùng quý trọng đeo bên người, khẳng định là đồ tốt, làm lễ vật hẳn là có thể đi?

Kỳ thật Kỳ Cảnh tuy thừa kế ký ức nguyên thân, nhưng hắn chỉ đơn giản lĩnh ngộ những thứ đó có thể giúp hắn trong khẩn cấp gì đó, tỷ như nói chuyện nhận thức, mặt khác quy tắc lễ nghi cùng người chung đụng lại không có tinh tế lĩnh ngộ, bởi vậy hắn không rõ loại  hành động này có ý nghĩa như thế nào. Nhưng ba người Thôi Lộc đều biết ngọc bội kia là bảo bối của Kỳ Cảnh, nay hắn nhẹ nhàng đưa ra, ánh mắt Thôi Lộc lập tức trở nên ý vị thâm trường. Mẹ ruột lưu lại gì đó a, không đề cập tới bản thân ngọc bội thế nào, chỉ bằng ý nghĩa đặc thù này. Đại khái cũng chỉ có thể đưa cho thê tử tương laiđi? Chẳng lẽ tiểu tử này đối với A Cẩm có tình ý? Không phải đi, tiểu nha đầu mới bây lớn?

Hứa Cẩm ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ cảm thấy ngọc bội kia quá mức quý trọng, bởi vậy không có nhận: “Không cần, Kỳ Cảnh ngươi nhanh cất đi, đây là nương ngươi để lại cho ngươi, không thể dễ dàng tặng người, biết không?” Nếu là trước kia, nàng tự nhiên sẽ không dùng loại ngữ khí chỉ bảo này cùng Kỳ Cảnh nói chuyện, nhưng trải qua hai ngày nay ở chung, Hứa Cẩm phát hiện Kỳ Cảnh có khi giống một người lớn, có khi lại đặc biệt ngốc, ngốc đến cả nàng ngoáy lỗ tai hắn cũng hiếu kỳ xem xem, còn hỏi nàng có đau hay không, quả thực đều không giống hắn.

Nguyên lai là như thế.

Kỳ Cảnh cuối cùng minh bạch vừa rồi ba người vì sao chấn kinh như vậy. Trong lòng hắn ảo não, trên mặt lại không lộ ra cái gì khác thường, mặt không thay đổi cất ngọc bội, xem xem trên người, phát hiện không có gì có thể đưa, đành phải nói: “Ngày mai ta lại đưa cho ngươi.” ở nơi này, cần học quá nhiều, thật là phiền toái.

Hứa Cẩm không quan trọng lắc đầu, thấy nha hoàn bên cạnh mẫu thân đã tới, nàng cười đứng lên, đối với ba người nói: “Được rồi, phía trước hẳn là mở tiệc, chúng ta nhanh đi qua.” Nói xong kéo cánh tay Thôi Tiêu, dẫn đầu đi ra ngoài.

Nàng vừa động, Đại Bạch mới vừa nằm dưới tàng cây ngủ gật liền đuổi theo, vui vẻ theo bên trái nàng, phía sau vòng hoa trên cái đuôi lắc lư, nói không nên lời đáng yêu buồn cười.

“A Cẩm, Đại Bạch là chó đực đi? Nào có người bắt nạt chó như vậy.” Thôi Lộc phun cười, nhịn không được hỏi.

Hứa Cẩm đầu cũng không quay lại, “Ta thích trang điểm nó như vậy, không cần huynh quan tâm!”

“Nha đầu kia, Kỳ Cảnh, ngươi nói nàng có phải hay không hồ nháo…” Thôi Lộc bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu cùng Kỳ Cảnh nói chuyện, lại không hề chuẩn bị chống lại một gương mặt xanh mét, bộ dạng kia âm u, hù doạ hắn không thể phát ra tiếng.

Êm đẹp, như thế nào đột nhiên tức giận?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK