"Tiêu Tiêu." Giọng nói của Phó Hi vang lên.
Lâm Tiêu Tiêu giật mình còn tưởng mình nghe lầm, ngẩn người, quay qua nhìn người trong xe, cố ra vẻ trấn định hỏi: "Anh tới có việc sao?"
"Anh mới biết một cửa hàng bánh kem phô mai rất ngon." Phó Hi mở cửa xe, đi tới, đem một túi giấy hồng nhạt đưa cho cô.
"Xin lỗi, em không thích loại này." Lâm Tiêu Tiêu tự nhủ, mình không thể nào dễ dàng bao dung việc lần trước hắn bạo hành.
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào Phó Hi, đem cái bóng của hắn kéo thật dài ra phía sau. Cái tay đưa túi cứng đờ giữa không trung, mi mắt nửa rũ, lông mi thật dài che đậy tròng mắt xinh đẹp, làm người khác không thấy được cảm xúc giấu dưới đáy mắt.
"Nếu không có chuyện gì khác, em lên nhà đây."
"Tiêu Tiêu." Phó Hi giương mắt nhìn cô, không chớp mắt mà thấp giọng nói, "Thật xin lỗi."
Vì sao khi nghe hắn xin lỗi, cô lại có cảm giác đau lòng? Rõ ràng là hắn làm sai. Lâm Tiêu Tiêu không lý giải được cảm xúc của mình, cơ hồ hốt hoảng mà chạy trốn.
Đèn cảm ứng đèn ở hàng hiên vẫn chưa được sửa, chỉ có ánh trăng u ám xuyên thấu. Khung cảnh tĩnh lặng không tiếng động, một bóng người cao lớn đột nhiên nhảy ra, khiến Lâm Tiêu Tiêu thót tim.
"A!"
"Chị, cuối cùng chị cũng đã về!"
Nhờ ánh trăng, Lâm Tiêu Tiêu mới thấy rõ người đứng trước mặt —— là cậu bé mới chuyển đến cách vách Doãn Xuyên.
"Là em sao, làm chị sợ muốn chết." Lâm Tiêu Tiêu lòng còn sợ hãi mà dựa vào hành lang trên tường, trái tim nhảy bùm bùm không ngừng.
"Cứu em với!"
Ánh sáng yếu ớt tối tăm, cô không rõ biểu tình trên mặt cậu ta, nhưng có thể nghe được tiếng kêu tha thiết. Trái tim chưa kịp buông lỏng đã giật nảy lên. Cô hỏi: "Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra?"
"Điều hoà nhà em hỏng rồi!" Doãn Xuyên tùy tiện mở cổ áo, năn nỉ, "Chị tốt bụng, có thể cho em ở ké một đêm không, thời tiết này mà không có điều hoà thật muốn mạng mà, chị không thể thấy chết mà không cứu chứ!"
Mùa hè không có điều hòa chính là khổ hình! Lâm Tiêu Tiêu hiểu cảm giác đó nên đành mở rộng cửa, đem cậu bé đáng thương về tị nạn. Tuy nói nam nữ hữu biệt, nhưng Doãn Xuyên trong mắt của cô chỉ là học sinh trung học, không tính là loại đàn ông nguy hiểm.
Đi vào phòng khách, dưới ánh đèn sáng ngời, Lâm Tiêu Tiêu mới phát hiện Doãn Xuyên chỉ mặc một áo thun trắng mỏng và quần đùi màu xám. Nói đến cũng kỳ quái, loại trang phục cẩu thả xấu hoắc này, trong trường học bao giờ cũng có một hai người mặc lên thật đẹp, Doãn Xuyên thuộc về kiểu một hai người đó.
"Em có thể dùng bàn trà này không ạ?" Doãn Xuyên hỏi.
"Đương nhiên là được rồi."
Lâm Tiêu Tiêu nhìn hắn về nhà đem qua một cái cặp xách, cho rằng hắn phải làm bài tập, hảo tâm mà cắm tai nghe xem TV, tắt tiếng di động sợ âm thanh quấy rầy đến hắn. Ai ngờ, Doãn Xuyên thế nhưng từ cặp sách lấy ra hai quyển truyện tranh, ngồi dưới đất đặt lên bàn trà đọc.
"Em đang học lớp mấy?" Cô hỏi.
"Lớp 12."
"Lớp 12 không phải làm mãi mà không hết bài tập sao?" Nhớ năm đó, Lâm Tiêu Tiêu không phải chăm chỉ gì cho cam nhưng mỗi ngày phải hơn 12 giờ đêm mới được ngủ.
Doãn Xuyên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trong sáng đắc ý tươi cười: "Thành tích của em rất tốt."
Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên từ bỏ ý niệm pha cho hắn ly cà phê: Học bá gì đó, quá đáng ghét. Cô từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn, ném lên sô pha, rồi trở lại phòng ngủ xem TV.
Dạo này cô đang theo dõi một bộ phim cổ trang, nữ chủ từ khi bắt đầu liền một đường thăng tiến, cốt truyện mưu trong mưu, kế trong kế. Hôm nay, nữ chủ lại tàn nhẫn đấu sập một đối thủ, Lâm Tiêu Tiêu đang say sưa thì điện thoại rung báo tin nhắn liên tục.
Cô tùy tay click mở thấy, nháy mắt đại não "Oanh" mà một tiếng, trống rỗng. Group chat lớp đại học của cô đã lâu không có ai trò chuyện, đột nhiên hot hẳn lên.
A: Phim điện ảnh mới ra của Thẩm Thư Lạc, mọi người đã xem qua chưa? B: Ngày công chiếu đầu tiên, tớ đã đi xem ngay, ôi nhan sắc của Lạc ca đủ để tớ liếm màn hình hết phim!!! C: Còn chưa xem, nghe nói bản ra rạp đã bị cut vài đoạn, có tin đồn phần giường chiếu dài lắm mà đã bị cắt xén đầu đuôi cả rồi.A: Tớ có bản chưa cut đây, mau xem đi. B: Người tốt cả đời bình an! C: Người tốt cả đời bình an! +1D: Người tốt cả đời bình an! +n
Xong đoạn spam cám ơn cho link, mọi người lại tiếp tục bình luận: nghe đồn phân cảnh giường chiếu do thế thân đóng, không phải nữ chủ đâu.
B: Là ai nhỉ, tò mò chết đi được? C: Ôi dáng người này, mông ra mông, ngực ra ngực, nhìn thôi cũng thấy cồn cào rồi.A: Chính là người trong lớp đại học của chúng ta, Lâm Tiêu Tiêu nha. B:!!!! C:??? Cô ấy có ngực lớn như vậy sao? Âu Dương Kiệt, tên nhóc này thật đúng có phúc khí, thân thể nóng bỏng như vậy đã bị hắn ngủ qua. D: Mé, góc quay nửa kín nửa hở này thật hấp dẫn chết mất, cảm xúc sờ vú lớn như vậy như thế nào nhỉ.E: Hai cái vú này mà làm nhũ giao (dùng vếu xxx) thì sướng lên tiên, thật hâm mộ Âu Dương Kiệt nha ~ A: Nghe nói không phải quay kỹ xảo, bọn họ làm thật đó! B:??? Tớ cũng muốn ngủ với Thẩm ca a~!!
Tiếp theo, có vài người chụp lại cảnh đặc sắc gửi lên rồi bàn luận sôi nổi. Một đám người sắc sắc mị mị mà nhận xét ngực cô, mông cô rồi chân rồi đùi......
Lâm Tiêu Tiêu tức giận đến mặt hết trắng rồi đỏ, mắt hồng lên ngập nước, ném thẳng điện thoại di động xuống đất. Khi bắt đầu công việc này, cô cũng đã dự đoán sẽ có một ngày bị người quen phát hiện, nhưng mà khi thật sự chân chính phát sinh, lại không nhịn được ủy khuất khổ sở.
Nghe được âm thanh lạ, Doãn Xuyên tiến vào, thăm dò: "Chị có sao không?"
Lâm Tiêu Tiêu ngồi xếp bằng trên giường, mắt đẫm nước nhưng kiên cường không rơi xuống, đôi tay nhỏ nắm chặt run rẩy.
Di động bị nện trên mặt đất, góc trên bên phải màn hình đã bể, lan ra cả màn hình. Doãn Xuyên do dự một chút, nhặt di động lên, đặt lên giường của cô.
"Xảy ra chuyện gì?" Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, đôi mắt hắc bạch phân minh, trong trẻo nhìn thẳng vào Lâm Tiêu Tiêu.
"Không sao." Cô quay đầu đi, không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của mình, quá mất mặt.
Doãn Xuyên đem bàn tay ấm áp của mình, phủ lên đầu gối của cô, vỗ nhè nhẹ, yên lặng an ủi.
Không khí an tĩnh trong phòng, chợt vang lên tiếng chuông di động, màn hình vỡ vụn hiện lên một chuỗi số xa lạ.
Lâm Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, tận lực dùng giọng bình tĩnh tiếp nhận: "Alo?"
"Tiêu Tiêu a~, lớp đại học của chúng ta có tổ chức một buổi họp lớp, cậu cũng đến nha~." Trong điện thoại truyền đến thanh âm dẻo quẹo của Đường Mật, "Đúng rồi, cậu đã xem group chat chưa, cậu đã trở thành người nổi tiếng rồi đó, thật hâm mộ nha~."
"Sao cô biết số điện thoại của tôi?"
"Bằng bản lĩnh của tớ, chẳng lẽ không thể tìm được một dãy số nho nhỏ sao?" Đường Mật dừng một chút, trâng tráo nói, "Không sợ nói thật cho cậu biết, người làm lộ tin tức cậu diễn giường chiếu là tớ, truyền clip vào group cũng là tớ. Sau nổi tiếng rồi đừng quên ân tình của tớ nha~."
Lâm Tiêu Tiêu đã hoàn toàn bình tĩnh, thấp giọng hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Đương nhiên là muốn cho A Kiệt thấy rõ gương mặt thật của cậu rồi."
"Tôi hiểu rồi." Lâm Tiêu Tiêu gợi lên khóe môi, nổi lên ý cười sắc bén, "Hắn còn đối với tôi nhớ mãi không quên, có phải không?" Vừa dứt lời, đối phương liền đột ngột cúp máy.
"Nếu là chị có yêu cầu gì, em có thể giúp đỡ." Doãn Xuyên không biết tình huống cụ thể như thế nào, trực giác nói cho hắn biết là cô bị người ta khi dễ. Vì thế lòng đầy căm phẫn mà vén vén tay áo, lộ ra bắp tay khoẻ mạnh. Tỏ vẻ chỉ cần Lâm Tiêu Tiêu mở miệng một câu thôi, chắc chắn liền xông lên cắn xé người kia liền.
Lâm Tiêu Tiêu vừa tức giận vừa buồn cười mà trừng mắt nhìn hắn: "Lo mà đọc truyện tranh của em đi, con nít con nôi đừng xen vào chuyện người lớn."
Cô dỗ mãi mới đuổi được Doãn Xuyên ra phòng khách, cũng đóng lại cửa phòng ngủ. Chính Đường Mật cố ý khơi mào chiến tranh, cô tuyệt không bạch bạch chịu khinh. Lâm Tiêu Tiêu đầu tiên là gọi cho Thẩm Thư Lạc, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Đoàn phim《 Giang Sơn Trung 》anh có quen biết ai không ạ? Người mà có quyền thay đổi sắp xếp diễn viên ý ạ?"
Thẩm Thư Lạc trầm ngâm một lát, cái gì cũng không hỏi, trả lời: "Anh cùng Giác đạo diễn có chút quen biết, em muốn đoàn phim đổi ai, nói tên cho anh."
"Đường Mật, "Đường" trong triều đường, "Mật" trong ong mật." Cô đem tin tức mình biết nói thẳng ra, "Lần trước khi em đi phỏng vấn, đụng phải cô ta, hình như là vai nữ số 3."
"Được, anh đi hỏi một chút." Anh không nghĩ ngợi liền đáp ứng hỗ trợ, làm Lâm Tiêu Tiêu rất cảm kích: "Cảm ơn, chờ khi anh có thời gian, em mời anh ăn cơm."
Năm phút đồng hồ sau, Thẩm Thư Lạc gọi lại: "Tiêu Tiêu, xin lỗi, chuyện này khả năng không giúp được em. Người này do phía đầu tư xếp vào, tổ đạo diễn không có quyền thay đổi."
Nói không thất vọng là giả, Lâm Tiêu Tiêu nỗ lực mỉm cười: "Không sao đâu ạ."
"Tuy rằng anh giúp không được gì, nhưng anh biết có người có thể." Thẩm Thư Lạc dừng một chút tựa như đang cân nhắc, trầm giọng, "Còn nhớ lần trước ở bữa tiệc sau khi lễ chiếu đầu phim điện ảnh, cái người giữ chặt em —— Phó Hi." Không biết có phải do cô mẫn cảm hay không mà hình như anh đã nghiến răng mà nói ra cái tên ấy.
"....Hắn là nhà đầu tư lớn nhất của《 Giang Sơn Trung."
"......"
Lâm Tiêu Tiêu không nhớ rõ mình cúp điện thoại như thế nào, chỉ cảm thấy thế giới này quá nhỏ, vòng đi vòng lại không ngờ lại vòng tới người Phó Hi. Mới vừa rồi cô còn nói lời lạnh nhạt mà cự tuyệt hắn, giờ phải tự vả mặt mà quay đầu xin hắn hỗ trợ, cũng không biết hắn có để bụng hay không......
Do dự thật lâu, cuối cùng sự chán ghét với Đường Mật chiến thắng lòng tự trọng. Lâm Tiêu Tiêu tìm tên Phó Hi trong danh bạ, điện thoại mới vang lên một tiếng, nháy mắt đã có người nhận: "Alo?"
"...... Xin chào, em là Tiêu Tiêu. Em, em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp." Cô nhắm mắt nhắm mũi mà nói cho hết.
"Được." Tiếng nói của Phó Hi bật thốt ra.
Hả? Hắn thế nhưng như vậy liền đáp ứng rồi? Lâm Tiêu Tiêu có chút khó có thể tin: "Anh không hỏi xem là chuyện gì sao?"
"Chỉ cần anh có thể làm được, anh đều sẽ đáp ứng em."
"......" cô nắm di động, sững sờ, lòng càng thêm chua xót.
"Tiêu Tiêu, anh vẫn ở dưới lầu."
Lâm Tiêu Tiêu bước nhanh đến cửa sổ, xốc lên bức màn —— chiếc xe màu đen còn đỗ ở đó chưa từng di chuyển, Phó Hi dựa vào trên thân xe hút thuốc, ánh lửa từ điếu thuốc chớp tắt, hiện lên một bộ dáng cô đơn, phảng phất đã đợi thật lâu thật lâu.
Ngực trướng trướng, xen lẫn ấm áp. Tâm trạng phức tạp vừa vui vừa buồn.
Như có thần giao cách cảm, Phó Hi ngẩng đầu lên nhìn về hướng của cô, khoảng cách rất xa, nhưng cô vẫn thấy được nụ cười của anh.