Bàn tay đặt ở trên môi mất tự nhiên ho một tiếng, "Ngươi không phải là muốn có Huyết Hồn kiếm, hãy trở về nhận lấy đi, coi như bản tôn đổi cái linh thạch này của ngươi."
"Chủ tử, ngài muốn đem Huyết Hồn kiếm ban cho thuộc hạ? !" Vân Chiến có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình có nghe nhầm hay không, nên biết rằng Huyết Hồn kiếm chính là bảo kiếm mà thế gian ít có, so với tử linh thạch không biết trân quý hơn gấp bao nhiêu lần nhưng chủ tử lại đem nó thưởng cho hắn!
Trong lòng tuy cảm thấy kích động vạn phần, nhưng vẫn cố nén hưng phấn, nhún nhường nói, "Chủ tử, làm sao có thể như vậy, thuộc hạ..."
"Ngươi đã không muốn, vậy thì bản tôn liền đưa cho Vân Cuồng." Thanh âm mềm mềm lạnh nhạt của Long Lăng Thiên lạnh nhạt cắt đứt lời nói khẩu thị tâm phi (miệng nói 1 đường tâm nghĩ một nẻo) của Vân Chiến.
"Không phải vậy..." Vân Chiến cuống quít đem những lời đang định nói ra khỏ miệng nuốt trở về, ngẩng đầu tươi cười nói, "Thuộc hạ đa tạ chủ tử ban thưởng."
Long Lăng Thiên liếc xéo hắn một cái, không để ý hắn nữa, ngắm nhìn trường tiên trong tay.
Hai người an tĩnh nửa khắc, Vân Chiến dè dặt tiến lên, hỏi ra nghi ngờ trong lòng, "Chủ tử, ngài vì cái gì không trực tiếp đem Phượng Nguyên quận chúa mang trở về Đế Đô."
Chủ tử hiện giờ đang bị trọng thương, lần này vì cứu Lạc Khinh Ca, công lực cơ hồ đã bị đánh mất đến nỗi hầu như không còn, mặc dù đã ăn nội đan của hai móng bạc lân mãng xà, nhưng vẫn cần bế quan tu luyện mới có thể nhanh khỏi hơn, khôi phục lại dung mạo vốn có.
Tại sao chủ tử còn có thể có lòng thanh thản cùng một nữ tử điêu ngoa đi du sơn ngoạn thủy chứ, hắn thật đúng là nghĩ không ra suy nghĩ của chủ tử.
Đôi mắt đẹp của Long Lăng Thiên khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng kéo ra khóe môi, có thâm ý khác nói: "Bản tôn cùng nàng đi chơi, tự nhiên là có lí do của bản tôn."
Trải qua kiếp nạn lần này, Lạc Khinh Ca đã thay đổi, có lẽ có thể từ nàng phát hiện ra cái gì đó.
"Oh." Vân Chiến khẽ lên tiếng, nhưng vẫn là nghĩ không ra.
Lúc này, ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, trong lòng xuất hiện một ý tưởng kinh khủng.
Chủ tử chẳng lẽ là muốn kết hôn cùng với Phượng Nguyên quận chúa? Trời ạ, ngàn vạn lần không cần, nữ nhân này thế nhưng chính là một nữ tử ngang ngược kiêu ngạo nổi danh ở Linh Nguyên quốc.
Nếu là nàng thành chủ mẫu của bọn họ, vậy còn được, nhưng chủ tử như tiên nhân của bọn họ chẳng phải thanh danh cũng sẽ bị bôi xấu sao.
Vân Chiến càng nghĩ thì trong lòng càng run sợ, vội vàng khuyên nhủ: "Chủ tử, mặc dù ngài cùng Phượng Nguyên quận chúa có da thịt thân thiết, nhưng mà đó là do nàng bức bách ngài , ngài ngàn vạn lần không cần chịu trách nhiệm, nàng căn bản là không xứng..."
Hắn nói đến đây lập tức im lặng, bởi vì hắn cảm giác được quanh thân nhiệt độ giảm xuống không ít, lạnh buốt .
Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Long Lăng Thiên, trong lòng thầm kêu không ổn, gãi gãi đầu, "Chủ, chủ tử, thuộc hạ thề, thuộc hạ cái gì cũng không nhìn thấy."
Ai tới cứu hắn đi, thật sự là một cái miệng thúi, thế nhưng nói lộ ra rồi.
Bất quá, quả đúng là hắn nói không sai, hắn thật sự là chưa nhìn thấy gì cả.
Hắn vừa tới bên này được một lúc thì chủ tử đã bị nữ nhân kia kéo xuống nước, bởi vì điều này quá sức tưởng tượng của hắn nên không để ý từ trên cây ngã rơi xuống đất.
Long Lăng Thiên từ từ nheo lại đôi mắt, chốc lát sau, lạnh lùng nói, "Từ hôm nay trở đi, một tháng không được phép dùng mắt nhìn."
"A, không, không thể dùng mắt? !" Vân Chiến nhất thời trợn tròn mắt, cuống quít cầu tình, "Chủ, chủ tử, thuộc hạ trong vòng một tháng nếukhông thể nhìn thấy cái gì thì con mắt nhất định rất khó chịu, kính xin chủ tử khai ân."
Không thể dùng mắt, vậychẳng phải trong vòng một tháng hắn phải đi làm người mù rồi, ngẫm lại một tháng không thể nhìn thấy gì, trong lòng không khỏi sinh ra chút sợ hãi.
"Nếu đã khó chịu, vậy thì móc ra đi." Long Lăng Thiên hời hợt nói một câu, lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy.