Lúc tiếng chuông cửa vang lên, cô vẫn còn đang trong giấc ngủ say, giống như nghe được tiếng vang vọng lại từ nơi rất xa. Dần dần, thanh âm rõ ràng, cô bỗng nhiên bừng mở mắt, a, trưa rồi! Haizz, thật là thoải mái! Lãnh Tử Tình lười biếng di chuyển thân người, vặn vẹo thắt lưng rồi uể oải duỗi tay chân. Đối với Lãnh Tử Tình, duỗi người rất quan trọng, đây là tư thế thả lòng đầu tiên của cô để nghênh đón mỗi ngày mới. Tâm trạng trong lòng cũng theo động tác duỗi người này mà trở nên thư thái hơn.
Đột nhiên, Lãnh Tử Tình giống như nghe được tiếng động của người nào đó ở bên ngoài. Sửng sốt, có trộm? Tim Lãnh Tử Tình bỗng chốc thắt lại. Trời ạ! Khu dân cư cao cấp thế này mà cũng có trộm?
Nhẹ nhàng di chuyển tới sát cửa, cô lắng nghe tiếng động bên ngoài, quả nhiên là có người. Lãnh Tử Tình dựng hết cả tóc gáy! Cô nhìn nhìn xung quanh, căn phòng lớn như vậy thế mà chẳng có thứ gì có thể làm vũ khí. Nhanh trí nghĩ ra, cô thuận tay nắm lấy chiếc bình hoa trên nóc tủ âm tường. Có vũ khí trong tay, Lãnh Tử Tình đứng thẳng người, bộ dáng anh dũng lên rất nhiều. Ngay sau đó, cô gắt gao dán người lên vách tường, theo khe cửa nhìn ra phòng ngoài. Mẹ ơi! Là một người đàn ông rất cao lớn! Hai chân Lãnh Tử Tình lập tức muốn nhũn ra. Cửa nhà phải dùng vân tay mới mở được, thế mà hắn có thể vào được đến đây, vậy chẳng phải rõ ràng là trộm sao?! Trời đất! Đường đường là chủ tịch tập đoàn Kiêu Dương, vậy mà trong nhà cũng để bị trộm, Lôi Tuấn Vũ đúng là quá keo kiệt! Đến tiền thuê bảo vệ mà cũng tiếc?! Chết mất! Lại nhìn thấy tên đàn ông kia đang hướng cầu thang đi lên — ôi trời! Tên trộm này sao lại cường tráng thế không biết?! Xem tướng mạo thì cũng không đến nỗi nào, vậy mà lại đi làm mấy việc bất lương. Cuộc đời này đúng là xô đẩy con người!
Cổ Dương vừa lên lầu vừa tức giận: “Cái gì chứ! Còn nói là trong nhà có người! Đã bấm chuông cửa đến một trăm linh tám lần rồi, ngay cả bóng dáng người cũng chẳng thấy. Lôi Tuấn Vũ, cái tên tiểu tử này có phải muốn đùa giỡn với mình không ?! Nếu không phải lấy tập tài liệu trên kia, mình cũng sẽ không làm mấy việc tổn hại thanh danh này, người không biết lại còn tưởng là…”
Lãnh Tử Tình tim đập liên hồi, cô đột nhiên nghĩ tới Hoàng Kế Quang, Đổng Tồn Thụy, Khâu Thiếu Vân… Phi phi phi! Làm gì mà so với bọn họ, họ đều là anh hùng lừng lẫy cả đấy! Thôi, không cần biết, mặc kệ! Ngay khi người đàn ông cao lớn vượt qua cánh cửa, hướng vào phòng Lôi Tuấn Vũ, nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì nhanh, Lãnh Tử Tình bỗng chốc vọt ra ngoài, vung bình hoa trong tay lên, ném về phía đỉnh đầu của tên trộm.
Cổ Dương hét lên, đột nhiên nhận ra sau lưng mình có tiếng gió xẹt qua, vội quay đầu lại, chợt nghe “bang” một tiếng, bình hoa nện vào bả vai Cổ Dương, lập tức vỡ tan bắn ra bốn phía, cứa cả lên hai gò má Cổ Dương, máu lập tức nhỏ giọt chảy xuống.
“A!!!” Lãnh Tử Tình ngẩng đầu lên liền thấy Cổ Dương quay sang, máu chảy đầm đìa, không thể kìm được cất cao giọng, hét ầm lên.
Cổ Dương nheo lại ánh mắt nguy hiểm, chiếu về phía người phụ nữ đã “thi hành” bạo lực lên người mình. Là cô ta đả thương anh đấy có được không, còn kêu la cái quỷ gì chứ? Ánh mắt hung tợn quét nhìn toàn thân Lãnh Tử Tình, Cổ Dương xác định cô nhất định là người giúp việc nhà Lôi Tuấn Vũ! Bởi vì phụ nữ có thể xuất hiện ở bên người hắn, bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn ba vòng, Lôi Tuấn Vũ là một tên cực kỳ kén chọn!