Không đến một lát những diễn viên khác liên tục đến nơi, ngày đầu tiên quay còn không có người dám khiêu chiến uy tín của đạo diễn Trần.
"Tiểu Mạnh, cậu đã đến sớm như vậy rồi hả?" Tôn Bân nhìn thấy cậu thì hỏi một câu.
"Dạ, thức dậy sớm nên tới đây luôn."
Các diễn viên tập trung đến, phòng hóa trang một hồi đã bắt đầu bận rộn. Các diễn viên và trợ lý tiến vào cũng đứng bên trong càng thêm chen chúc. Mạnh Vi Nghiên đơn giản mặc áo khoác đeo khăn quàng cổ vào đi ra ngoài.
Vừa mới ra nửa cửa thì điện thoại vang lên, Mạnh Vi Nghiên nhìn thấy cái tên quen thuộc kia vội vàng đi đến một góc nhận điện thoại: "Alô, anh xuống may bay chưa?"
"Ừhm, mới vừa xuống, hiện tại em đang ở đoàn phim hả? Anh nghe có chút ầm ĩ."
"Dạ, sắp phải cử hành nghi thức khởi động máy, cho nên tất cả mọi người đang bận rộn. Tối hôm qua anh có nghỉ ngơi không?"
"Có, ngủ một giấc. Em không cần lo lắng, trên máy bay rất thoải mái. Nhưng mà em quan tâm anh như vậy thật sự làm cho anh rất vui vẻ."
Mạnh Vi Nghiên tự nhiên biết Sở Chiêu sẽ không bởi vì máy bay mà ngủ không tốt. Dù sao đó cũng là máy bay tư nhân của hắn, trang hoàng dựa theo yêu cầu cá nhân hắn. Khi cậu tới đoàn phim Sở Chiêu còn tính đưa cậu đi nhưng bị cậu từ chối, cậu chỉ là lo lắng Sở Chiêu lại bận về công việc mà thức đêm.
"Anh cho em số điện thoại của Triệu Nguyên đi, ảnh cho em danh thiếp nhưng em không có giữ."
"Ừhm, chờ lát nữa cho em, sao lại muốn liên lạc với cậy ấy?" Sở Chiêu biết Mạnh Vi Nghiên luôn cố gắng tự mình giải quyết vấn đề, sẽ không dễ dàng yêu cầu người khác trợ giúp. Cho nên nghe cậu muốn liên lạc với Triệu Nguyên trong lòng hắn hơi lo lắng.
"Không có chuyện gì lớn, tại vì em không có kinh nghiệm, sau khi đến đoàn phim mới phát hiện vẫn phải cần một trợ lý ngắn hạn, cho nên muốn hỏi ảnh một chút xem có thể giới thiệu một người cho em hay không."
"Không sai, chờ lát nữa anh thông báo với cậu ấy trước em lại gọi điện thoại cho cậu ấy. Nhưng mà chuyện này cũng là anh sơ sót, em ở đoàn phim có được đối xử thoải mái không?" Sở Chiêu yên lòng cũng có hơi trách cứ mình suy xét không chu toàn.
"Rất tốt, đạo diễn Trần rất giúp đỡ em, những diễn viên và nhân viên công tác khác cũng không khó ở chung. Được rồi, anh cũng đừng lo lắng, bên em phải bắt đầu rồi, anh bận thì cúp máy đi." Mạnh Vi Nghiên nghe được nhân viên công tác kêu cậu thì vội vàng tạm biệt với hắn.
"Ừhm, em cố gắng quay phim nha, chào em."
Sau khi cúp điện thoại Mạnh Vi Nghiên yên lòng lại tràn ngập động lực làm việc.
Dựa theo thói quen truyền thống đơn giản sau khi thờ cúng thì đoàn phim chính thức bắt đầu quay. Vì có môt nhà đầu tư có tiền nên đoàn phim lựa chọn Tôn Bân và một diễn viên khác có thực lực đến quay cảnh thứ nhất. Hai người cũng không phụ sự mong đợi của mọi người một lần đã qua. Mạnh Vi Nghiên ở một bên cẩn thận quan sát hai người diễn bù lại những gì mình không có.
Hôm nay bởi vì cảnh quay là một nơi dân nghèo ở, vì gia tăng hiệu suất cho nên cả ngày hôm nay đều phải ở chỗ này quay những phân đoạn liên quan. Mạnh Vi Nghiên cũng có một cảnh là Tống Khải Hằng và Đông Tiết lần đầu tiên gặp nhau. Mạnh Vi Nghiên đến nay mới chỉ chụp ảnh mấy lần và quay phim tuyên truyền, cho nên trong lòng cũng hoang mang. Nhưng chờ đến khi thay quần áo xong cùng Tôn Bân lần đầu tiên bắt đầu quay thì cậu tập trung vào vai diễn. Mặc dù bởi vì không thích ứng trước cameras nên biểu diễn hành động và cách đi đứng không quen nên NG* 3 lần, nhưng đạo diễn Trần vẫn rất vừa lòng. Mạnh Vi Nghiên cũng nhẹ nhàng thở ra. Khi đối với sự vật không biết sẽ không lại sợ hãi với nó.
(*NG = not good: đó là những cảnh quay hỏng, phải quay lại.)
Rất nhanh phân cảnh buổi sáng kết thúc, đoàn phim đặt cơm hộp cũng mang đến. Lúc Mạnh Vi Nghiên đi lấy cơm hộp thì nhìn thấy trợ lý của Tôn Bân kêu người mang trái cây và canh nóng vào: "Đến đây đến đây, đây là tâm ý của anh Tôn, tất cả mọi người đến lấy canh ăn cho ấm áp, trời rất là lạnh."
"Chao ôi, cám ơn anh Tôn."
"Anh Tôn cũng thật tốt."
Mạnh Vi Nghiên chờ những người khác đều lấy hết mới đi qua lấy một phần: "Anh Tôn, cám ơn thức ăn của anh."
"Không cần, cậu ăn được là tôi vui rồi."
Mạnh Vi Nghiên nhìn thực đơn của anh Tôn có mặn chay, dinh dưỡng phong phú, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, trợ lý ở trong nhân viên công tác lăn lộn đến hô mưa gọi gió cũng biết chỗ tốt có trợ lý xử lý.
Tốc độ hành động của Triệu Nguyên thật sự không chậm, chờ đến buổi tối kết thúc công việc về khách sạn thì Mạnh Vi Nghiên đã gặp được trợ lý và vệ sĩ của mình. Lúc đi vào khách sạn thì hai người đang ở trong đại sảnh chờ, bên cạnh còn để vali của bọn họ.
"Vất vả cho hai người rồi, chạy đến đây gấp như vậy."
"Không sao, không vất vả, còn phải cảm ơn Mạnh tiên sinh cho tôi cơ hội làm việc."
Trợ lý Dương Nhạc Nhạc là trợ lý thực tập của công ty nhà Triệu Nguyên, là một nữ sinh 24 tuổi, để kiểu tóc búp bê, cô có vẻ đặc biệt của học sinh, vừa mới tốp nghiệp đại học truyền thông không lâu cô đã nhận lời mời tiến vào Vương Ngu; chỉ là trong Vương Ngu cạnh tranh cũng rất kịch liệt, Mạnh Vi Nghiên là nghệ sĩ đầu tiên của cô. Chờ Mạnh Vi Nghiên và cô ký hợp đồng thì mới tính thuê cô ngắn hạn. Vệ sĩ Quý Đức còn lại là Sở Chiêu cử đến, người cao như ngựa to, tính tình nghiêm nghị. Lúc trước Mạnh Vi Nghiên đã gặp qua y.
Thời gian cũng đã khuya, hôm nay Mạnh Vi Nghiên bận rộn một ngày, còn hai người cũng ngồi không trong thời gian ngắn trên máy bay nên ba người cũng không có nhiều lời đã tính đi nghỉ ngơi. Bởi vì không tiện lại đi quấy rầy đoàn phim nên Mạnh Vi Nghiên tự mình bỏ tiền thuê phòng cho hai người.
Có hai người quả nhiên khác, sáng sớm hôm sau Nhạc Nhạc đã đến giúp cậu thu dọn đồ đạc phải mang theo. Quý Đức lại không biết từ đâu mang đến một chiếc xe thương vụ bảo mẫu màu đen, y nhận công việc làm tài xế lái xe. Sau một đêm Mạnh Vi Nghiên đã rực rỡ hẳn lên, công việc cũng thuận tay hơn. Những nhân viên công tác nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ tới cậu hành động nhanh như vậy, bất quá lại suy nghĩ gia thế nhân mạch của cậu thì tự giác tìm được lý do.
* * *
Ở trong đoàn phim mấy ngày kỹ thuật biểu diễn của Mạnh Vi Nghiên càng thêm thuần thục, lúc diễn chung với đại đa số diễn viên khác cũng không kém cỏi. Mặc dù vẫn kém hơn diễn viên gạo cội Tôn Bân nhưng đạo diễn và nhân viên công tác đều khen ngợi cậu tiến bộ nhanh chóng, nói cậu trời sinh là ăn chén cơm diễn viên này. Vừa mới vào đoàn phim thầy Điền cũng rất cảm thán, người lúc trước còn cái gì cũng đều không hiểu mà hiện giờ so với phần lớn diễn viên tới đều đã đã không kém, có một số việc quả nhiên vẫn phải nhìn thiên phú.
Trừ chuyện đó ra cậu cũng từ từ thích ứng với đoàn phim thần tốc và tiết tấu công việc thường xuyên điên đảo ngày đêm. Hơn nữa bình thường ở chung hài hòa với nhân viên công tác và những diễn viên, Mạnh Vi Nghiên ở trong đoàn phim cũng như cá gặp nước.
Lại một ngày kết thúc công việc, khi Mạnh Vi Nghiên về khách sạn đã hơi rạng sáng. Sau khi kéo thân thể mệt mỏi tạm biệt mọi người Mạnh Vi Nghiên quét thẻ về phòng mình phòng. Trong phòng tối om, Mạnh Vi Nghiên mở đèn lên, cởi áo khoác và giày đi qua cửa một đoạn đường. Cậu ngay cả rửa mặt cũng không có sức lực, tính nằm lên giường nghỉ ngơi một lái lại nói. Một đoạn thời gian gần đây bắt đầu quay một số động tác biễn diễn thật sự là làm người mệt mỏi.
Nhưng Mạnh Vi Nghiên mới vừa đi qua định nằm xuống chăn thì thấy phình đột nhiên bị dọa đến: "Cái gì vậy? Mình không đi nhầm phòng mà." Mạnh Vi Nghiên kỳ quái vòng đến một bên giường tinh tế nhìn thì ra chính là Sở Chiêu mấy ngày không gặp. Mạnh Vi Nghiên hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nhìn sắc mặt Sở Chiêu không tốt, quầng thâm mắt dày đặc, râu cũng dài ra thì biết gần đây hắn lại bận rộn công việc không có nghỉ ngơi tốt. Mạnh Vi Nghiên cũng không nhẫn tâm quấy rầy hắn, cũng không truy cứu chuyện hắn chưa được cho phép đã chạy đến phòng của mình ngủ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mạnh Vi Nghiên đang định xoay người đi rửa mặt trước thì đột nhiên cảm giác được một luồng mạnh mẽ nắm ở eo cậu đột nhiên ôm lên trên giường. Mạnh Vi Nghiên tập trung nhìn vào thì ra là tên Sở Chiêu này, sức lực cũng thật không nhỏ, một cái đã ôm cậu lên bên kia trên giường. Mạnh Vi Nghiên tránh đi tầm mắt mãnh liệt của Sở Chiêu rồi đẩy đẩy Sở Chiêu ở trên người mình ra. Cả người Sở Chiêu đều dính sát trên người cậu, làm cho cậu cảm thấy có phần co quắp.
"Anh không có ngủ hả?"
"Bảo bối, động tĩnh của em lớn như thế sao anh có thể ngủ được."
"Đó không thể trách em, ai bảo anh không rên một tiếng đã chạy đến phòng em ngủ chứ. Nếu đã thức dậy thì đi ra ngoài đi."
"Nhưng mà anh thích ngủ nơi có hơi thở của em. Đêm nay chúng ta ngủ chung giường nha." Sở Chiêu da mặt dày đưa đầu vào trong cổ của cậu cọ cọ, thật sâu ngửi một cái.
"Em thích ngủ một mình, lại nói hiện tại chúng ta lại không có quan hệ gì." Mạnh Vi Nghiên bị động tác của hắn làm cho càng thêm xấu hổ.
"Anh mặc kệ. Anh mệt mỏi mấy ngày liền vì có thể sớm đến gặp em, em phải khen thưởng anh một chút."
"Lăn sang một bên đi, em cũng mệt mỏi muốn chết, mau tránh ra, em muốn đi rửa mặt."
Sở Chiêu càng không tránh ra, công lực không biết xấu hổ thật là càng thêm thâm hậu: "Hôn anh một cái anh sẽ tha cho em."
Mạnh Vi Nghiên buồn bực đạp một chân lên, Sở Chiêu linh hoạt né tránh.
"Bảo bối, em cũng thật tàn nhẫn, bất quá anh thích." Sở Chiêu cũng sợ thật sự chọc tức cậu chỉ dám mở miệng ba hoa hai câu.
Mạnh Vi Nghiên nhịn không được phá hoại hình tượng trừng mắt nhìn hắn một cái cầm áo ngủ vào phòng vệ sinh. Sở Chiêu một lần nữa nằm lên trên giường hạ quyết tâm đêm nay không đi. Theo đuổi vợ ngoại trừ chính sách dụ dỗ có đôi khi cũng phải kích thích một chút.
Cho nên chờ Mạnh Vi Nghiên tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy một người nào đấy nửa nằm ở trên giường mình tự nhiên tự đắc. Mạnh Vi Nghiên cũng không còn cách nào với hắn, huống chi trong lòng cậu cũng không phải hoàn toàn muốn từ chối.
"Anh có thể ngốc ở đây bao lâu?" Ngay cả Mạnh Vi Nghiên cũng không có phát hiện trong giọng nói của mình có chút chờ mong.
Ngược lại Sở Chiêu vẫn chú ý cậu mẫn cảm phát hiện, trong lòng có phần mừng thầm nhỏ: "Có thể ở bên em một ngày, buổi sáng ngày kia phải đi. Ngày mai mấy giờ em đi quay phim?"
"8 giờ phải đến đoàn phim."
"Vậy thì đi ngủ nhanh lên."
Sở Chiêu đứng dậy tìm ra máy sấy giúp cậy sấy khô tóc. Mạnh Vi Nghiên ngồi ở trước gương nhìn người đàn ông thật sự giúp mình sấy tóc, trong lòng cũng tràn đầy hạnh phúc.
"Anh đi mặc quần áo xong hãy ngủ." Dáng của người này cũng quá gợi cảm, cơ bụng rõ ràng sáu múi và cánh tay khỏe mạnh làm những việc này Mạnh Vi Nghiên rất thẹn thùng.
"Thế nào, không vui hả? Anh chỉ như vậy trước mặt em." Sở Chiêu cúi người từ sau lưng ôm lấy cậu.
"Trên người anh sao nhiều vết sẹo vậy?" Vừa nhìn sát một chút Mạnh Vi Nghiên cũng thấy được chi tiết lúc trước không có chú ý tới, trên người Sở Chiêu rõ ràng có vài chỗ vết thương hoặc nông hoặc sâu.
"Lúc tham gia quân ngũ thì không cẩn thận bị thương, em xem, nơi này chính là nơi lấy ra viên đạn anh đưa cho em."
Mạnh Vi Nghiên cau mày, còn Sở Chiêu ngược lại không cho là đúng, lại vẫn bình tĩnh chỉ vào một vết sẹo chỗ xương bả vai.
"Anh không phải là hải quân sao? Em còn tưởng là bộ đội đặc chủng, sao lại bị thương nhiều như vậy?" Mạnh Vi Nghiên đứng dậy xoay người hắn lại, quả nhiên thấy sau lưng hắn cũng có mấy chỗ có vết thương.
"Phần lớn đều là trong lúc huấn luyện không cẩn thận chà sát cắt qua bị thương, anh cũng trúng đạn một lần."
Mạnh Vi Nghiên nhìn kỹ quả nhiên đều là dấu vết chà sát cắt qua, chỉ là có thể bị thương có vẻ sâu nên bây giờ còn để lại sẹo, cũng chỉ có trên vai có một chỗ là có dấu vết trúng đạn, bởi vậy cậu cũng yên lòng.
Sở Chiêu gắt gao ôm cậu vào trong ngực: "Vi Nghiên, em lo lắng cho anh như vậy à, thật sự là nhóc mạnh miệng."
"Được rồi, làm ra vẻ cái gì, đi ngủ." Mạnh Vi Nghiên vỗ vỗ bả vai hắn, lập tức đi lên trên giường nằm xuống.
Sở Chiêu tắt đèn cũng tung ta tung tăng vội vàng đi theo nằm ở bên cạnh cậu, hắn lén lút cầm tay cậu nắm ở trong lòng bàn tay thỏa mãn ngủ.
Trong bóng đêm khóe miệng Mạnh Vi Nghiên cũng hơi hơi nhếch lên.