Cuộc sống còn khó khăn hơn so với người thường.
Bố tôi không yêu mẹ tôi và tôi, ông ấy có gia đình ở bên ngoài.
Ông cũng muốn trao tài sản của nhà họ Giang cho đứa con ngoài giá thú của mình.
Đó là công sức của cả bố và mẹ tôi, và tôi đáng lẽ cũng nên có một phần.
Đều là con trai sao lại thiên vị như vậy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi hợp tình hợp lý vào công ty con
Thật khó.
Không ai trong công ty lắng nghe tôi.
Tôi biết rằng người con trai khác của bố tôi không bị đối xử như tôi ở công ty con, hắn ta rất thuận buồn xuôi gió.
Những ngày đó thật khó khăn, bố tôi kiêng dè tôi, mọi người trong công ty nghi ngờ năng lực của tôi, nói rằng tôi là sếp nhưng ngay cả một người để dùng cũng không có.
Ôn Nhiễm đến giúp tôi.
Chúng tôi vượt qua khó khăn.
Tôi không thể nhớ mình đã uống bao nhiêu và đã mất bao nhiêu nụ cười.
Rõ ràng cô ấy rất tài năng trong lĩnh vực thiết kế.
Tôi rất đau khổ.
Nhưng cô ấy nói, điều đó không quan trọng, khi hai người ở bên nhau, chỉ cần hỗ trợ nhau là được rồi, không phải sao?
Nhờ nỗ lực của chúng tôi mà công ty đã dần khởi sắc, một số người trong công ty không dám coi thường chúng tôi.
Có lẽ là vì những ngày đen tối đó quá khó khăn.
Tôi bắt đầu nóng lòng để thành công từ khi nào?
Đến nỗi khi biết Sở Việt có ý xấu với Ôn Nhiên thì tôi đã nhập cuộc rồi.
Khi Nhiễm Nhiễm đi vệ sinh anh ta đã hỏi thẳng tôi, nếu tôi đồng ý, hắn ta sẽ giao đất.
Tôi muốn trở mình nhưng cũng không hồ đồ tới mức dùng cô ấy để đánh đổi.
Nếu tương lai của tôi không có cô ấy thì mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa.
Nhưng Sở Việt không phải là người bình thường, anh ta đặt chân vào trong vùng xám*, sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn và không chừa đường lui.
*giữa trắng và đen, kiểu giữa phạm pháp và không phạm pháp ấy.
Nếu hôm nay tôi từ chối hắn ta, tôi sợ hắn sẽ trực tiếp vượt qua tôi và ra tay với Nhiễm Nhiễm.
Giang gia không có ai giúp đỡ tôi, em trai cùng cha khác mẹ hận không thể đạp tôi vào vũng bùn không bao giờ trở mình được.
Mẹ tôi có một số mối quan hệ nhưng bà chưa bao giờ thích Nhiễm Nhiễm.
Thế là để ngăn cản hắn ta tôi nói: “Hẳn Sở tổng cũng biết trước đây tôi từng có một cô bạn gái nhỉ?”
“Nghe rồi.”
Tôi nói một cách bình tĩnh và kiềm chế: “Ôn Nhiễm? Cô ta là người thay thế, thật sự nghĩ mình là ai chứ.”
“Nếu Sở tổng thích thì hôm nào đó tôi tặng cô ta cho anh, anh muốn chơi sao cũng được.”
Sở Việt thực sự đã cắn câu.
Biến cố duy nhất là Nhiễm Nhiễm, cô ấy nghe được.
Tôi không thể giải thích được, cô ấy rất hận tôi, đúng vậy, trước nay cô ấy luôn yêu hận rõ ràng, nên mới quay sang kết hôn với Phó Yến Từ.
Phó Yến Từ là một biến số.
Thân là người đứng đầu tập đoàn Phó gia, với địa vị như vậy, chuyện kết hôn cũng giống như tôi, không thể tự làm chủ được, mấy năm nay tôi cũng không có cách nào giải quyết, sao anh ta có thể kết hôn dễ dàng thế chứ?
Tôi hoảng loạn, thực sự hoảng loạn.
Tôi muốn Ôn Nhiễm ly hôn.
Tôi mất kiểm soát mấy lần, Sở Việt cũng tức giận.
Nói rằng tôi không giữ lời.
Anh ta không dám đụng đến nhà họ Phó, lại cùng với em trai cùng cha khác mẹ của tôi đến gây rắc rối cho tôi.
Những ngày đó tôi bước đi rất gian nan.
Thực ra có nhiều lúc tôi có thể giải thích nhưng sau khi tôi giải thích thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Cô ấy ly hôn với Phó Yến Từ, quay về bên tôi, mọi chuyện lại quay về điểm ban đầu, cô ấy bị Sở Việt uy hiếp sao?
Tôi muốn chờ đợi.
Tôi không ngờ tôi và Phó Yến Từ không hợp nhau nhưng anh ta lại sẵn lòng giúp đỡ tôi trong chuyện Sở Việt.
Anh ta không để lại tên.
Nhưng email và một số thứ liên quan đến Sở Việt không cần nói cũng biết là ai đưa?
Sở Việt vào tù.
Tôi trở mình một cách hoàn hảo.
Buổi tiệc hôm đó, tôi gặp được Nhiễm Nhiễm.
Phó Yến Từ đối xử với cô ấy rất tốt, tôi ghen tị đến phát điên.
Những lời giải thích đã đến bên miệng nhưng tôi đều không thể thốt ra được, thậm chí khi cô ấy hiểu lầm rằng tôi thực sự có quan hệ với bạn gái cũ cũng không có lời giải thích nào.
Mọi người đều nói thiếu gia nhà họ Phó lạnh lùng, không hợp đạo làm người.
Nhưng vị thiếu gia trên cao đó cũng có lúc nhìn xuống thế gian.
Anh ta khác với tôi, anh ta thực sự là thiếu gia bước ra từ gấm vóc lụa là.
Anh ta tự tin và kiêu ngạo.
Anh ta sẽ đưa Nhiễm Nhiễm đến dự tiệc, không hề nao núng thể hiện tính chiếm hữu của mình, để mọi người biết Ôn Nhiễm là vợ anh.
Anh sẽ đi cùng cô trong những chuyến tham quan và đưa cô lên cáp treo mà cô luôn mong muốn được đi.
Cùng cô ấy ngắm mặt trời mọc.
Đây đều là những điều tôi đã hứa nhưng đều thất hẹn.
Tôi không thể thẳng thắn như anh ta, càng không thể nào phách lối để người khác biết Ôn Nhiễm là của tôi.
Ôn Nhiễm ở cạnh anh ta vui hơn rất nhiều khi bên tôi.
Phó Yến Từ là một quý ông đích thực.
Anh ta đã cho tôi một cơ hội để nói chuyện với Ôn Nhiễm.
Anh ta thậm chí còn thẳng thắn hỏi tôi có điều gì muốn nói không.
Là đàn ông, sao tôi có thể không hiểu được?
Anh ta đã cho tôi cơ hội và ám chỉ tôi.
Sau đêm nay, mọi chuyện sẽ khác nhưng tôi không thể nào nói ra được.
Tôi nhớ mẹ tôi đã hào hứng nói rằng bà đã sắp xếp buổi xem mắt cho tôi.
Bà ấy vui mừng khi Ôn Nhiễm không gả cho tôi.
Tôi đã nói gì nhỉ?
Khi tôi khó khăn nhất, một mình cô ấy nắm tay tôi bị quản lý thị trường rượt đuổi ba con phố.
Bố tôi không quan tâm tôi, vì để chu cấp cho tôi bà ấy đã bị rất nhiều bệnh.
Bà ấy cũng từng suy sụp và đe dọa nếu tôi dám cưới Ôn Nhiễm, bà ấy sẽ chế.t.
Bà ấy vừa khóc vừa nói: “A Chấp, vì một người phụ nữ mà còn định bỏ mặc mẹ như bố con sao.”
Bà còn nói: “A Chấp, mẹ biết Tiểu Ôn là cô gái ngoan, nhưng có ích gì? Hoàn cảnh nhà họ Giang nếu cô bé được gả vào sẽ bị ăn đến không còn mẩu xương, khi tình yêu xen lẫn những thứ khác, liệu con có hối hận vì mình đã cưới người không tiền không quyền, liệu cô bé có trách con không bảo vệ nó không?”
“Nhà Lý Tư có quyền thế, nhưng lại bị ép phải chia tay với con rồi ra nước ngoài? Ôn Nhiễm thì sao, không quyền không thể chỉ có mình con, con bảo con bé phải làm sao? Con bảo con bé phải dựa vào ai?”
Dù bây giờ tôi đã thành công nhưng vẫn không lật đổ được Giang gia.
Chúng tôi thật sự chấm dứt ở đây sao?
Tôi không muốn lắm nhưng đành phải buông tay.
Tôi đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất và cả cuộc đời mình.
Chúng tôi gặp lại nhau ở sân bay khi cô ấy đến đón Phó Yến Từ.
Tôi đã thấy dáng vẻ khi yêu của cô ấy, tôi biết, người ấy đã tiến được vào lòng cô ấy.
Anh ta hắn đối xử tốt với cô ấy.
Ôn Nhiễm hiếm khi có vẻ thoải mái thế này khi chúng tôi ở bên nhau.
Cô ấy luôn lo lắng cho tôi, công ty, cho tương lai của chúng tôi và thậm chí còn lo lắng rằng mẹ tôi sẽ không chấp nhận cô ấy.
Cô ấy không nên bị tôi gây khó khăn.
Thật may cô ấy đã buông bỏ được.
Họ ôm nhau.
Họ hôn.
Tôi nghĩ tôi nợ cô ấy một lời xin lỗi.
Nhưng có vẻ cô ấy không còn quan tâm nữa.
Máy bay cất cánh, tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Ôn Nhiễm.
Mưa to như trút nước, tôi đứng đợi ở bến xe buýt, cô ấy lưỡng lự một lúc rồi đưa ô cho tôi: “Cậu cầm đi, tớ sắp lên xe đây.”
Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đã nhét chiếc ô vào tay tôi.
Cô giơ cuốn sách lên đỉnh đầu và nhảy lên xe buýt.
Bóng lưng cô gái mảnh mai lại tràn đầy sức sống.
Một tia sáng chiếu vào thế giới của tôi.