Không nói đâu xa, đến cả các fan ở đây cũng không biết mình là fan của diễn viên tấu nói!
Mãi đến khi ba người lên sân khấu rồi, có người còn chưa kịp phản ứng.
Đạo diễn trường quay vội nói: “Khoan đã, quay lại phản ứng của khán giả đi, vẻ mặt mọi người sao vậy, đừng nói chuyện riêng.”
Bọn họ không cần cả trường quay vỗ tay, thậm chí có nhiều cảnh vỗ tay quay xong ngay từ đầu rồi. Nhưng mà nghệ sĩ lên sân khấu, phía dưới lại ầm ĩ như vậy là sao chứ.
Fans: ….Đây chính là vẻ mặt mê man, không rõ, dại ra!!!
Mấy cô nàng lại ngơ ngác vỗ tay một lần nữa.
…
Ba người Tề Thiệp Giang lên sân khấu, cúi chào, vai phụ họa đi tới đứng ở giữa, hai người còn lại đứng hai bên.
Tăng Văn và Mạnh Tịnh Viễn mặc bộ áo dài đen, Tề Thiệp Giang vẫn mặc bộ áo dài xanh kia, nhưng bên ngoài còn khoác chiếc áo lam đậm, đây sẽ là đạo cụ của tiết mục này.
Tăng Văn công lực thâm hậu, thấy phản ứng ban đầu của khán giả nhưng cũng không hoảng hốt, từ tốn nói: “Sợ mọi người nhận lầm, diễn viên tấu nói trẻ tuổi Tề Thiệp Giang ban nãy giới thiệu không phải tôi đâu, là cái người đứng bên cạnh tôi đây này, tôi là Tăng Văn.”
Ông chỉ vào Tề Thiệp Giang.
Mạnh Tịnh Viễn nhoẻn cười, “Rồi rồi, không ai nhận nhầm đâu!”
Khán giả phá lên cười, lời mở đầu này hiệu quả không tệ.
Một vài khán giả yêu thích khúc nghệ ngồi ở đây đều đã quen thuộc với hai người Tăng Văn, đến khi trông rõ ngoại hình Tề Thiệp Giang ra sao, lại khiến họ có ấn tượng sâu đậm hơn với Tề Thiệp Giang.
Nhưng rốt cuộc cậu trai trẻ tuổi này trình độ ra làm sao? Dám biểu diễn tiết mục “Cởi chiếc áo khoác” như vậy, chắc khả năng không tệ đâu. Nhưng nhìn tướng mạo cậu ta thế kia, lại khiến mọi người thấy hoang mang.
Tăng Văn mỉm cười: “Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là người cộng sự của tôi, Mạnh Tịnh Viễn, chắc mọi người sẽ không nhận lầm đâu. Đó giờ tôi và thầy Mạnh vẫn luôn hợp tác với nhau, bữa nay có thêm cậu diễn viên tấu nói trẻ tuổi này, là người thứ ba giữa hai chúng tôi….”
Khán giả ngầm hiểu ra: “Yoooo~~~~~”
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt Tề Thiệp Giang thoáng trợn to hơn, nhưng không dễ phát hiện ra.
…Anh hiểu rồi! Hóa ra ý của “Yooooo” là như vậy!!
“Khoan đã, sao lại là giữa hai chúng ta, thằng bé nó đứng bên phải mà?” Mạnh Tịnh Viễn cười ha hả, cố ý bắt lỗi câu nói này!
Tăng Văn cũng giả ngốc mà sửa lời, “Ừ ừ, bên phải.”
Mạnh Tịnh Viễn: “Mà khoan, giờ tôi mới để ý, ban nãy ông giới thiệu cậu ấy là diễn viên tấu nói trẻ tuổi à? Có nhầm hay không thế?”
Nhắc tới vụ này luôn sao? Phải đó, đừng nói là ông ấy, toàn bộ fan có mặt ở trường quay đều cảm thấy có gì đó sai sai.
Tăng Văn cười ha hả: “Nhầm là nhầm thế nào, hai người từng biểu diễn với nhau rồi còn gì? Trong đêm hội đó.”
Mạnh Tịnh Viễn xua tay, “Cái đấy để giải trí thôi.”
Tăng Văn lại nói: “Lần này không phải giải trí nữa đâu, Giét-si, cháu nói cho thấy Mạnh nghe đi.”
Bấy giờ Tề Thiệp Giang mới lên tiếng, “À chuyện là thế này, lần trước tấu nói xong, tiếng vang không tệ lắm. Cháu muốn phát triển về mặt này, nên mới tìm tới thầy Tăng, thầy Tăng tốt lắm ạ, thầy bảo ồ được thôi, cháu lên biểu diễn với chú đi.”
“Sao tùy tiện thế?” Mạnh Tịnh Viễn nói với Tăng Văn, “Ông biết năng lực thằng bé thế nào mà mạnh miệng kêu là diễn viên tấu nói trẻ tuổi thế?”
Tăng Văn đắc ý nói: “Ông không biết đấy thôi, thằng bé nó xuất sắc lắm.”
Mạnh Tịnh Viễn nhìn Tề Thiệp Giang: “Thật thế à?”
Tề Thiệp Giang thật thà nói: “Vâng ạ, thầy Tăng nói cháu xuất sắc nhất ở cái mặt này.”
Tăng Văn: “Đúng vậy đúng vậy!”
“Hahahahahaha đúng thật!!”
Cả trường quay rộn tiếng pháo tay khen hay.
Một vài fan thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ giới thiệu cũng là một phần của tiết mục, để phối hợp với nội dung sau đó?
Nếu đã vậy, biểu diễn có vẻ hết sức chân thực, khiến mọi người như được hòa mình vào, hình tượng cũng xuất hiện.
Mọi người nhất thời đặt danh hiệu “diễn viên tấu nói trẻ tuổi xuống”, hòa mình vào tiết mục này.
“Nói vậy mà nghe được à?” Mạnh Tịnh Viễn phỉ nhổ, “Ra là chỉ mê cái mặt.”
“Thằng bé nó cũng có năng lực mà. Lại đây, Giét-si, biểu diễn xem nào.” Tăng Văn nói, “Có tài nghệ gì thì biểu diễn cho thầy Mạnh xem đi cháu.”
Tề Thiệp Giang hết sức tự tin nói: “Thầy Mạnh à, mẹ cháu là ca sĩ, cháu hát được lắm, mấy bài đang nổi gần đây thì khỏi phải bàn.”
Tăng Văn nói: “Thế như thế này đi, Giét-si à, chú với thầy Mạnh chọn bài, cháu hát ba đoạn, nếu cháu mà hát được, hát hay, như vậy có nghĩa cháu có năng lực học xướng, kham được cái danh diễn viên tấu nói trẻ tuổi này!”
Tề Thiệp Giang gật đầu: “Được ạ.”
Mạnh Tịnh Viễn và Tăng Văn cúi đầu lại thảo luận một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, hai người nhìn Tề Thiệp Giang nở nụ cười xấu xa, “Cháu hát “Thời gian yêu” đi xem nào.”
Tề Thiệp Giang nhất thời đần mặt ra, dưới khán đài cũng được một tràng cười vang.
Bài hát này của những người cộng sự trong chương trình kia của anh, họ ra album bài hát mới, đang trong thời kỳ tuyên truyền, đi đâu cũng thấy phát.
Tề Thiệp Giang tỏ vẻ lúng túng, cố ý ngập ngừng một lúc, mới bảo: “Cháu không biết.”
Qua giọng điệu, sự chần chừ và vẻ mặt của anh, vừa nhìn đã rõ không phải anh không biết, mà là không muốn.
Mạnh Tịnh Viễn cười ha hả, “Mới ban nãy còn khoe mình rành mấy ca khúc thịnh hành lắm, bài hát kia dạo này nổi đình nổi đám như vậy, sao cháu lại không biết chứ.”
Tăng Văn cũng gật gù: “Đấy đấy, cháu đấy.. Không phải từng tham gia cùng một chương trình với ban nhạc biểu diễn bài này hay sao, bọn họ không dạy cháu à?”
Ông nói tới đây, một vài khán giả vốn không hiểu rõ ý cũng đã hiểu, họ đang lấy chuyện Tề Thiệp Giang không hợp với nhóm kia ra trêu chọc, mọi người liền bật cười.
Tề Thiệp Giang tỏ vẻ đau lòng khi bị châm chọc, “Không biết là không biết mà, mấy chú đổi bài khác đi.”
Hai người lại bàn bạc với nhau, đổi một bài hát khác, bài hát này Mạnh Tịnh Viễn từng phối giúp bộ phim truyền hình nọ từ xưa, cũng có tính phổ biến.
Tề Thiệp Giang nhìn trần nhà đăm chiêu, rồi dứt khoát nói: “Bài này cháu cũng không biết!”
“Chú phải phê bình cháu mới được, đến bài này mà cũng không biết.” Tăng Văn nghiêm túc nói, “Hay là cháu quay lại làm thần tượng đi.”
Tề Thiệp Giang vội vàng nói: “Khoan đã, thầy Tăng à, còn một cơ hội nữa cơ mà, đã nói là ba đoạn rồi, bài cuối cùng cháu chắc chắn hát được mà!!”
Anh vừa mới dứt lời, Mạnh Tịnh Viễn nghiêng đầu, lập tức trả thù bảo: “Thế cháu hát “Thu thủy” đi.”
Tề Thiệp Giang: “…………”
Lần này lại là bài hát giúp ban nhạc Quan Sơn thành danh, khán giả ở trường quay chủ yếu đều là fan, biết rõ ân oán giữa hai người, phá lên cười, mọi người hưng phấn đồng thời vỗ tay, “Hát đi! Hát đi!”
Theo lý mà nói ở đây có rất nhiều người là fan của Tề Thiệp Giang, nhưng có lẽ bầu không khí tấu nói thực sự rất cuốn hút, khiến họ không nhịn được mà đồng thời sỉ nhục idol…
Tề Thiệp Giang tỏ vẻ hậm hực, “Mọi người đang bắt nạt người ta đúng không! Không tấu tủng gì nữa, cháu mặc kệ, cháu không làm diễn viên tấu nói trẻ tuổi nữa là được chứ gì?”
Anh phất tay, xoay người bỏ đi.
“Hahahahahaha người ta dỗi rồi kia kìa!!”
“Chết cười, lại lôi Trương Ước ra đá đểu!!”
“Trương Ước lại điên lên mất hahahaha!!!”
Không ngờ lại cua sang Trương Ước, nhìn biểu hiện của Tề Thiệp Giang như vậy, các fan cười muốn toác cả cổ, còn không quên nói, “Dỗi gì mà đáng yêu thế!”
“Khoan đã!” Bấy giờ Tăng Văn lao tới, túm lấy Tề Thiệp Giang đang muốn bỏ đi, kéo lấy chiếc áo trên người anh, Tề Thiệp Giang cũng ra tay phản kháng lại, hai người động thủ trên sân khấu, quấn lấy nhau đấu đá, khiến khán giả sục sôi.
Hai người lôi kéo nhau, Tề Thiệp Giang nằm sõng soài ra đất, áo khoác bị kéo ra một nửa.
Bầu không khí ở trường quay mỗi lúc một thêm náo nhiệt, hình ảnh gì mà khiến người ta như mê như say thế này?
Nhìn mái tóc Jesse rối bời, gò má ửng đỏ, sao lại không thể mang điện thoại vào chụp ảnh chứ!!
Tăng Văn và Tề Thiệp Giang đang lôi kéo nhau, lại bị Mạnh Tịnh Viễn ngăn cản.
“Chú nói cho cháu biết, cháu đi cũng được, nhưng mà cởi cái áo khoác trên người ra đã!” Tăng Văn chỉ vào chiếc áo khoác trên người Tề Thiệp Giang, “Cái áo này của chú mà!!”
…
Tiết mục này có tên là “Cởi chiếc áo khoác”, chiếc áo khoác đương nhiên là manh mối quan trọng nhất, trước đó nói nhiều như vậy, cũng là để dẫn dắt vào câu chuyện.
Mới đầu ba người Tề Thiệp Giang định dựa theo sắp xếp, trước tiên để Tề Thiệp Giang học hát vài đoạn ca từ thái bình, rồi từ ca từ thái bình mà làm nền sang.
Thế nhưng vừa thấy hôm nay đông fan như vậy, có thể trong số họ có không ít người chưa từng nghe tấu nói, huống hồ là ca từ thái bình. Sợ ở trường quay xảy ra sự cố không hay, nên họ đổi cách làm nền, hai người thử thách Tề Thiệp Giang hát ca khúc được yêu thích.
Tề Thiệp Giang sẽ không hát, làm vậy để đề phòng xảy ra tình huống cực đoan, ảnh hưởng tới hiệu quả diễn xuất.
Cứ như vậy, trường quay càng ngày càng sôi động.
Khán giả mới thì không nói làm gì, nhưng những khán giả cũ đều âm thầm gật đầu, cậu chàng này đẹp trai là vậy, nhưng biểu diễn không tệ chút nào. Đến thời điểm hiện tại, họ không còn chú tâm tới ngoại hình của Tề Thiệp Giang, hoặc ít nhất cũng không dồn sức tập trung vào ngoại hình của anh nữa.
…
Tề Thiệp Giang tủi thân giải thích cho Mạnh Tịnh Viễn, bởi hôm nay muốn lên hình thật đẹp, nên anh mới tới nhà Tăng Văn mượn áo khoác, “Nhưng cháu cũng không mượn áo khoác này miễn phí đâu. Hôm đó cháu tới nhà thầy Tăng, thầy ấy không ở nhà, chỉ có cô thôi. Cô nói với cháu là, Jesse à…”
“Khoan đã, đây chắc chắn không phải vợ tôi.” Tăng Văn nói chắc như đinh đóng cột, “Vợ tôi không biết nói tiếng nước ngoài!”
“Được rồi, cô ấy bảo, Giét-si à.” Tề Thiệp Giang tỏ vẻ thế đã “dzừa lòng” chú chưa, “Ông Tăng ông ấy hay nói nhăng nói cuội, không suy nghĩ, lại hay mạnh miệng, nhiều lúc nói chuyện khiến người ta cứng họng. Ra ngoài bực bội về nhà lại trút giận với nhà cô. Giờ cháu biểu diễn với ông ấy, nếu lần tới ông ấy lại khiến người ta cứng họng, cháu nói tốt giúp ông ấy một chút. Chú nói xem, cháu có mượn cái áo khoác này miễn phí đâu?”
Mạnh Tịnh Viễn gật đầu: “Kể cũng có lý, mượn đồ còn giúp ông một chút.”
Tăng Văn cười khinh khỉnh, “Giúp tôi một chút á? Tôi mượn thằng bé giúp à? Tôi nói nhăng nói cuội khi nào cơ? Tôi khiến người ta cứng họng khi nào cơ? Là tôi quá giàu văn hóa quá, quá hiểu biết, mấy người kia mù tịt nên mới không hiểu gì, tôi đâu thể so đo với họ chứ, thành ra nhìn vào khiến người ta cứng họng vậy thôi. Để kể chuyện hôm qua đi, tối qua tôi nhìn trời bảo rằng kiểu gì cũng nổi gió, đấy, trời nổi gió thật.”
Mạnh Tịnh Viễn ngẫm nghĩ, “Ừm, có gió thật.”
Tăng Văn lại đường hoàng nói: “Trận gió to thật, thổi suốt cả đêm, trong sân nhà tôi có một cái giếng, gió thổi cả đêm như vậy, giếng bay tít khỏi tường rào.”
Mạnh Tịnh Viễn đương nhiên không thể tin, gió thổi được giếng bay ra chỗ khác á?
“Ông không tin à? Không tin thì hỏi thằng bé xem!” Tăng Văn chỉ vào Tề Thiệp Giang.
Mạnh Tịnh Viễn túm lấy Tề Thiệp Giang mà hỏi anh, “Có chuyện như vậy à? Cái chuyện mà gió to quá thổi giếng bay ra khỏi tường rào ấy.”
Tề Thiệp Giang nhìn ông từ trên xuống dưới một lượt, “Thầy Mạnh này, thầy chưa tỉnh ngủ đã lên sân khấu à? Giếng mà bay ra khỏi tường rào á? Chưa nghe bao giờ luôn!”
Bấy giờ Tăng Văn lại lao tới, lại túm lấy áo Tề Thiệp Giang, khiến các fan một lần nữa hét lên chói tai, chỉ mong lột sạch ra thì hay biết mấy.
“Cái giếng nhà chú bay ra khỏi tường rào như vậy, sao cháu lại chưa từng nghe qua?” Tăng Văn mặt đỏ tía tai nói.
Tề Thiệp Giang choáng váng, ấp úng bảo: “Vâng, nhà chú ạ… à phải phải, cháu nhớ ra rồi, hình như có chuyện như vậy thật!”
Mạnh Tịnh Viễn bật cười, “Cháu từng nghe chuyện này thật á? Thế cháu kể chú nghe, nó bay ra khỏi tường rào thế nào?”
Tề Thiệp Giang dùng tay áo lau mồ hôi lạnh ứa ra, vẻ mặt chột dạ, “Chuyện này.. chắc là… chuyện như vậy…”
Bị Mạnh Tịnh Viễn gặng hỏi liên tục, Tề Thiệp Giang đành phải bịa ra, “…Cái tường rào kia là tường rào giậu, gió thổi nắng chiếu lâu ngày nên cũng cũ nát. Bữa đó gió thổi, rào giậu nhô hẳn ra một vòng, thầy Tăng thấy vậy thì không vui, vừa nhìn đã bảo, sao cái giếng nhà thầy bị thổi tít ra ngoài thế kia!”
…
Nói tới đây đã vào nội dung quan trọng nhất của tiết mục, lấp liếm cho mấy lời chém gió.
Nghe tới đây, những khán giả am hiểu đều gật gù, không khỏi tán thưởng, lúc giới thiệu thì sôi nổi, vào tiết mục lại ổn trọng, không tồi đâu!
Nội dung chính của tiết mục “Cởi chiếc áo khoác” là lấp liếm, toàn bộ câu chuyện là để diễn viên gây cười sắm vai một nhân vật ba hoa khoác lác, có sở trường phóng đại mọi việc.
Phụ diễn thì sắm vai người truy tìm căn nguyên, muốn vạch trần lời nói dối.
Mà vai “nhị phùng” bởi vì mượn chiếc áo khoác mặc lấy le, mà phải vắt não giúp ông ấy lấp liếm, cứ như vậy, ghép những kẽ hở trong lời nói lại.
Mới bắt đầu đã chém gió, sau đó càng chém gió càng to. Cứ hỏi đáp mấy lượt, gió thành bão tới nơi, tiếng cười vang không ngớt, cũng thể hiện được tài năng của họ.
..
“Cháu nói đi, có chuyện này thật sao? Một con dế mà đầu to bằng cả căn nhà, thân dài bằng mười hai toa tàu cao tốc, hai cái râu như hai cái cột điện, mắt thì như cái đèn pha.” Mạnh Tịnh Viễn kéo lấy Tề Thiệp Giang, hỏi về lời nói dối cuối cùng.
Trải qua câu chuyện phía trước, khán giả mới nghe ông hỏi như vậy, đã bật cười thích thú, gió gì mà to dữ thần!!
Tề Thiệp Giang nói chắc như đinh đóng cột: “Hoang đường!!”
Mạnh Tịnh Viễn: “Nhưng thầy Tăng kể như vậy mà.”
Tăng Văn, “Ừ, tôi kể vậy đấy.”
“Thầy ấy chém.”
“Ủa vậy là sao?”
“Cháu không thèm….. mặc cái áo khoác này nữa đâu!!!”
Câu chốt vang lên, ba người đồng thời cúi mình xuống sân khấu.
Dưới khán đài tiếng vỗ tay rung trời, không chỉ có những fan bị cuốn vào câu chuyện, mà ngay cả những khán giả cũ đã quen với các tiết mục tấu nói của hai người Tăng, Mạnh cũng ra sức vỗ tay.
Dù họ đã nghe tấu nói nhiều năm, nhưng năng lực của cậu chàng này tỉ lệ thuận với ngoại hình, cậu có thể làm được công việc này!!
..
Trước đó đã nói, tiết mục “Cởi chiếc áo khoác” có yêu cầu rất cao với nhân vật “nhị phùng”. Bởi vì trong tiết mục này nhân vật “nhị phùng” phải dùng thủ pháp “phốc manh tử”.
Nó có nghĩa là khi nói chuyện nói đăng đông, đá đằng tây, dường như không nói được cái gì chính xác. Một người tài nghệ thành thục, lại đi biểu diễn trạng thái của một người bình thường, còn không khiến khán giả cảm thấy phiền, có chừng có mực, có thể tưởng tượng được yêu cầu trình độ điêu luyện thế nào!
Trong tiết mục này, Tề Thiệp Giang phải biểu diễn trạng thái bất an, anh vắt óc để bao che, bộ dạng quẫn bách khiến khán giả nhìn mà bật cười thích thú. Khán giả hầu như không thể phân biệt được anh khó xử thật hay chỉ đang giả vờ khó xử.
Thậm chí ngay cả đoạn bị người ta lôi Trương Ước ra trêu chọc cũng hầu như không rõ đây có phải phát huy tại hiện trường hay không, nếu không sao lại có vẻ lúng túng như vậy.
Trên thực tế, mỗi câu nói, giọng điệu, thậm chí từng vẻ mặt, biểu cảm cũng đã được lên kế hoạch từ trước.
Dù có để Tề Thiệp Giang biểu diễn lại một lần nữa, anh vẫn có thể diễn được bộ dạng đỏ mặt hoảng hốt, nôn nóng bất an kia!