Thân mình Kỷ Lăng cứng đờ, có một khoảnh khắc, ánh mắt của Carlos khiến cậu cảm thấy tất cả những gì mình che giấu đều trở nên không còn chỗ nấp… nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại.
Ít nhất cho đến lúc này cậu vẫn luôn biểu hiện phù hợp với thiết lập nhân vật của mình, cho dù có một số ít sơ hở khiến Carlos nảy sinh nghi ngờ, nhưng dù sao anh ta cũng không thể nào đoán ra được chân tướng thật sự.
Dù Carlos có lắm mưu nhiều kế tâm cơ sâu nặng đi chăng nữa thì cũng chỉ là người thuộc thế giới này, sao có thể đoán được nơi mình đang ở cũng chỉ như bộ phim “The Truman Show”* thôi chứ?
(*: Nội dung phim kể về người đàn ông 30 tuổi bị biến thành nhân vật chính trong chương trình thực tế về cuộc đời anh mà anh không hề hay biết.)
Con hồ ly gian xảo này chắc cũng chỉ nhạy bén phát giác ra được một xíu cảm xúc do cậu để lộ ra thôi, cứ cắn chặt không chịu thừa nhận là được!
Một lát sau, Kỷ Lăng chớp nhẹ mí mắt, dùng giọng điệu ngây thơ vô hại nói: “Sao có thể chứ?”
Carlos nhìn cậu thật sâu: “Vậy hả?”
Trong mắt Kỷ Lăng tràn đầy ‘chân thành’, dường như còn kèm theo một chút uất ức khi bị hiểu lầm: “Đương nhiên là vậy rồi, sao tôi có thể trốn tránh chú được.”
Khóe môi Carlos hơi nhếch lên thành một độ cong cười như không cười, cậu nhóc đúng thật đang rất cố gắng để che giấu mình, chỉ tiếc là vẫn chưa hoàn hảo lắm, cậu nhất định còn có bí mật muốn che giấu không cho mình biết.
Nhưng chỉ cần bây giờ Kỷ Lăng không nói, anh ta cũng không định truy hỏi tới cùng.
Hơn nữa dáng vẻ ra sức che giấu này của cậu nhóc cũng rất đáng yêu…
Anh ta mong rằng khi ở trước mặt mình, cậu nhóc này có thể càng ngang ngược hơn, càng không kiêng nể gì hơn một chút, chứ không phải giống như những người khác cứ luôn run rẩy lo sợ cẩn thận từng li từng tí khi đối mặt với mình.
May sao anh ta có đủ sự nhẫn nại, có thể khiến cậu nhóc từ từ mở rộng cửa lòng với anh ta.
Ngón tay Carlos nhẹ nhàng lau qua đôi mắt hơi đỏ của Kỷ Lăng, hé môi phát ra một tiếng cười trầm thấp đầy trêu chọc: “Nhưng… nếu hôm nay tôi không kịp thời xuất hiện, thì cậu sẽ nghĩ tới chuyện tìm tôi sao?”
Kỷ Lăng hơi há miệng nhưng không biết đáp lại thế nào.
Carlos nhìn dáng vẻ quẫn bách của cậu, nửa ngày sau anh ta mới bất lực mà thở dài một hơi: “Tôi không có ý trách cậu, tôi chỉ là… lo cho cậu thôi.”
Trong mắt Carlos tràn đầy sầu lo, nói: “Nếu hôm nay tôi không tới kịp thì sao đây? Tôi không muốn sau này cậu lại gặp phải nguy hiểm như hôm nay nữa… cậu hiểu chưa?”
Kỷ Lăng sững sờ nhìn anh ta, tầm mắt rơi vào trong đồng tử màu nâu sẫm của anh ta, trong đôi mắt kia bao hàm sự chân thành ấm áp tới vậy, lại giống như mặt biển vô bờ, tận tình bao dung hết thảy tất cả của cậu.
Cái tốt của cậu, cái xấu của cậu, cái bướng bỉnh của cậu…
Carlos chưa từng quan tâm chuyện cậu làm là đúng hay sai, sẽ gây tổn thương cho người khác hay không, anh ta chỉ luôn không chút do dự mà đứng sau lưng cậu, che mưa chắn gió cho cậu, ngăn cản tất cả mọi thứ.
Trong một thoáng, ánh mắt Kỷ Lăng có hơi mơ hồ.
Tuy rằng đây là một tên phản diện âm hiểm bỉ ổi máu lạnh vô tình tam quan xiên vẹo, nhưng khi anh ta bằng lòng giả vờ cưng chiều một người vô điều kiện, thì thật sự cực kỳ có tính dụ hoặc, rất dễ khiến người ta không hay biết mà trầm mê vào đó…
Chỉ tiếc… Kỷ Lăng là một thanh niên chính trực tam quan thẳng tắp, vả lại lúc này đầu óc của cậu đang cực kỳ tỉnh táo!
Lời của Carlos mà có thể tin thì heo mẹ cũng biết leo cây, vả lại lúc này sao cậu có thể tìm Carlos giúp mình đối phó Ninh Ngọc được chứ? Cậu không muốn làm nhiệm vụ này nữa rồi chắc.
Trong lòng Kỷ Lăng không tán đồng nhưng trên miệng lại ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi, thật ra tôi cũng chỉ nhất thời nảy ra ý định, căn bản không hề nghĩ nhiều như vậy, cũng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải Nguyên soái Brendon…”
“Cậu đó…” Một lúc sau, Carlos đưa tay xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ của Kỷ Lăng, lúc đầu ngón tay xuyên qua từng sợi tóc màu vàng kim mềm mại, trong đôi mắt sâu thẳm kia lại thoáng ngăn lại vẻ phức tạp.
Vì không muốn ép chặt quá nên đã rất nhiều ngày anh ta không xuất hiện trước mặt cậu thiếu niên, nhưng anh ta phát hiện, tách rời không hề làm giảm bớt chút nhớ nhung nào trong lòng anh ta, mà ý muốn khát vọng cấp thiết kia lại càng trở nên nồng nhiệt hơn… khiến anh ta lần đầu tiên được nếm thử cảm giác khi quan tâm một người.
Cũng lần nữa hiểu rõ, nhận ra được tình cảm không bình thường của mình đối với cậu thiếu niên này.
Ngay cả cái tên ích kỷ đê hèn Văn Ngạn kia còn có thể thường xuyên xuất hiện bên cạnh cậu, thời thời khắc khắc ngắm nhìn cậu, trông coi cậu.
Mà mình thì lại không được.
Tất cả những thứ này đều khiến Carlos cảm thấy cực kỳ ghen tị, gần như khiến anh ta không thể đè nén nổi sự kích động trong lòng mình, anh ta muốn cứ thế không màng tất cả mà cầm tù cậu thiếu niên này lại bên cạnh mình, khiến cậu không thể rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một khắc… mà không phải chỉ có thể thông qua sự chuyển lời của người khác mới biết được những lời nói hành động của cậu.
Bàn tay đang nắm lấy tay cậu của Carlos hơi hơi bóp chặt lại.
Kỷ Lăng nhìn đôi mắt đột nhiên trở nên âm u của Carlos, giống như người đàn ông trước mặt mình đây sắp lộ ra hàng răng nanh dữ tợn… trong lòng không khỏi cảm thấy thấp thỏm.
Câu trả lời vừa nãy của mình chắc là không có vấn đề gì nhỉ? Sao thái độ đang tốt đẹp nói thay đổi liền thay đổi liền vậy? Sao phản diện lại vui giận thất thường thế? Anh đã giả vờ lâu như vậy rồi, nhất định phải tiếp tục giả vờ nữa đi nhé!
Kỷ Lăng có hơi căng thẳng, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Chú, chú Carlos…”
Ngay khi Kỷ Lăng đang cực kỳ hoảng loạn, đột nhiên có một chiếc xe bay màu đen dừng lại ngay trước mặt hai người, cửa xe chầm chậm mở ra, người đàn ông tuấn tú có mái tóc màu bạc mặc một bộ trường bào bước xuống, đi từng bước đến trước mặt Kỷ Lăng… cung kính cúi đầu nói: “Thiếu gia, tôi đến đón cậu về nhà.”
Kỷ Lăng tràn đầy kinh ngạc!
Đây lại là chuyện gì nữa?
Lúc, lúc cậu ra ngoài đâu có nói với Văn Ngạn, sao Văn Ngạn lại biết cậu ở đây…
Carlos quay đầu nhìn về phía người đàn ông tóc bạc đang cung kính đứng ở một bên, đôi mắt anh ta hơi híp lại, dần dần phủ lên vẻ lạnh băng… người này, thật đúng là càng ngày càng chướng mắt mà.
Kỷ Lăng bị phản diện Carlos ôm trong lòng, lại hoảng hốt lo sợ liếc phản diện Văn Ngạn đang cung kính đứng ở một bên.
Cuối cùng cậu cũng đau thương mà phát hiện ra, mình có lẽ đã bị theo dõi rồi…
Nếu không hai người này không thể đều trùng hợp mà xuất hiện ở đây được, nhưng Kỷ Lăng thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc thì mình có chỗ nào đáng cho hai vị phản diện này nhọc lòng đến thế chứ? Cậu nhiều nhất cũng chỉ là một pháo hôi ác độc thôi mà!
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ những chuyện này, đôi mắt Kỷ Lăng xoay một vòng, lại lần nữa nói với Carlos: “Chú Carlos, tôi nên về rồi.”
Nói xong cậu còn cực kỳ nghiêm túc mà nhìn Carlos, tỏ rõ quyết tâm muốn về nhà của mình!
Tuy Văn Ngạn đột nhiên xuất hiện cũng đang có ý đồ không rõ, nhưng bây giờ về nhà mới là lựa chọn tốt nhất, như vậy xem ra việc Văn Ngạn đến đây thật đúng là như buồn ngủ mà gặp được chiếu manh…
“Chú Carlos?” Kỷ Lăng thấy Carlos không hề buông lỏng tay liền cố ý dùng ánh mắt mờ mịt tràn đầy nghi hoặc mà nhìn anh ta, lại nhắc nhở thêm lần nữa.
Carlos nhìn đôi mắt màu xanh dương trong suốt mang vẻ mờ mịt của cậu thiếu niên, khiến người ta thương tiếc như vậy…
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta cũng buông lỏng tay ra.
Kỷ Lăng lập tức liền linh hoạt chui ra khỏi lồng ngực Carlos, nhẹ nhàng ngoan ngoãn nói: “Vậy, vậy tôi đi trước đây.”
Carlos chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào cậu.
Kỷ Lăng không dám nhìn Carlos nữa, cậu mau chóng đi đến bên cạnh xe bay, Văn Ngạn lộ ra một nụ cười cung kính với cậu, dắt lấy tay đỡ cậu lên xe, động tác vừa dịu dàng vừa chu đáo.
Ở góc độ mà Kỷ Lăng không thể thấy được, Văn Ngạn hơi nghiêng đầu mình qua, đôi mắt đen của anh ta đối chọi với tầm mắt của Carlos, lộ ra một đôi mắt lạnh nhạt tự nhiên… cho đến khi cửa xe từ từ đóng lại, ngăn cách tầm mắt hai người.
Đồng tử Carlos hơi co lại, sát khí trong mắt trào ra.
Hai người họ từ đầu đến cuối đều không nói một câu, nhưng chỉ dựa vào một ánh mắt xẹt qua nhau thôi mà đã gần như lộ ra tranh đấu gay gắt!
Tốt lắm, xem ra… cậu đã tự đưa ra sự lựa chọn của mình.
Vậy thì cũng nên hiểu rằng, cậu phải trả giá vì điều này.
…
Cho đến khi cửa xe hoàn toàn đóng lại, Kỷ Lăng mới lặng lẽ liếc người đàn ông tóc bạc vẫn luôn cúi đầu rủ mắt bên cạnh, cậu cứ có cảm giác hôm nay mình luôn không ngừng từ hố lửa này nhảy qua hố lửa khác, rồi lại nhảy qua một hố lửa khác nữa…
Có nhảy thế nào cũng không nhảy ra ngoài được.
Kỷ Lăng đau thương dời tầm mắt của mình nhìn ra bên ngoài, trong lòng không ngừng mặc niệm thời gian, cuối cùng cũng về đến nhà.
Vì trong người mỏi mệt, Kỷ Lăng thật sự không có tâm tình đâu mà ứng đối với Văn Ngạn, cũng lười quan tâm xem anh ta có mưu đồ gì, dù sao cũng chẳng phải mưu đồ gì tốt.
Vậy là cậu liền trực tiếp mở miệng nói: “Hôm nay tôi không cần anh hầu hạ, anh về trước đi.”
Nhưng lần này Văn Ngạn lại không hề nghe lời rời đi như thường ngày mà đứng yên ở đó, dùng một loại ánh mắt thâm sâu tràn đầy phức tạp nhìn cậu.
Kỷ Lăng: “…?”
Văn Ngạn nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng anh ta vừa đau lòng lại vừa nghĩ lại mà sợ, nếu như ngay từ đầu mình đã ở bên cạnh cậu thì sẽ không khiến cậu phải một mình đối mặt với Brendon và Carlos… nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ không thể nào tha thứ cho mình.
Trong đôi mắt đen kịt của anh ta hiện lên vẻ tự trách sâu sắc, im lặng một hồi, anh ta nói với Kỷ Lăng: “Tôi muốn thẳng thắn với ngài một chuyện.”
Kỷ Lăng vừa nghe thấy lời này suýt chút nữa đã sợ tới mức dựng đứng hết lông! Đậu má, anh muốn thẳng thắn với tôi chuyện gì, thẳng thắn chuyện anh là một tên vô ơn mặt người dạ thú, thật ra anh vẫn luôn gài bẫy tôi? Đừng thẳng thắn với tôi mà trời ơi! Tôi chả muốn nghe chút nào đâu!
Hãy để chúng ta tiếp tục hòa bình giả dối thế này mãi đi được không!
Ngay khi Kỷ Lăng còn đang hoảng hốt sợ hãi, cậu liền nghe Văn Ngạn nói: “Xin lỗi, tôi chưa có sự cho phép của ngài mà đã tự ý thăm dò hành tung của ngài.”
Kỷ Lăng: “…”
Không phải chứ, tôi nói này người anh em, anh có thể một hơi nói hết tất cả không, ngừng lại lâu quá dễ khiến người ta nghĩ bậy đó, dọa cho tôi còn tưởng rằng anh muốn thẳng thắn chuyện gì cơ…
Chuyện này không nói tôi cũng biết mà!
Trong lòng Kỷ Lăng thầm nói chuyện này thì có gì to tát chứ, chỉ cần không thẳng thắn về bộ mặt thật của anh là được! Cậu yên tâm lại, trên mặt lộ ra vẻ lạnh nhạt, nói: “Đây chính là chuyện anh muốn thẳng thắn à?”
Văn Ngạn mang vẻ áy náy nói: “Đúng vậy, bởi vì tôi thật sự quá quan tâm ngài, lại lo cho sự an nguy của ngài nên mới tự tiện thăm dò hành tung của ngài, mong ngài có thể tha thứ cho việc tự ý hành sự của tôi.”
Thế này mới đúng chứ, đây mới là tác phong giả dối ngày thường của anh! Anh sợ sau chuyện này tôi sẽ tính sổ với anh nên mới chủ động nhắc đến việc này chứ gì, dù sao với đầu óc đơn giản của nguyên chủ thì chuyện này sớm muộn gì cũng có thể nghĩ thông, không thể giấu được.
Tuy trong lòng Kỷ Lăng không hề để tâm đến chuyện này, nhưng vẫn phải giả vờ bất mãn mà hất cằm lên hừ một cái: “Tôi thì có thể gặp phải nguy hiểm gì? Ở Đế Tinh này ai dám động vào tôi? Ai bảo anh lo chuyện bao đồng.”
Văn Ngạn cung kính cúi thấp đầu: “Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện rồi.”
Kỷ Lăng thầm nghĩ nếu đã nói tới mức này rồi thì dứt khoát như ngày thường mà tận tâm tận trách kiếm thêm chút thù hận, vì vậy cậu lại dùng giọng điệu khinh bỉ bổ sung thêm: “Cái tên Ninh Ngọc gì đó thân là một tên dân đen đê hèn vậy mà dám coi thường tôi, hôm nay nếu không phải Nguyên soái Brendon đột nhiên xuất hiện thì tôi nhất định sẽ khiến tên dân đen kia biết được hậu quả khi đắc tội tôi!”
Văn Ngạn nhìn dáng vẻ quật cường cứng miệng không chịu thua kia của cậu thiếu niên, đáy lòng lại dần dần hiện lên cảm xúc dịu dàng thương tiếc.
Anh ta nhớ rõ được kiếp trước cũng từng xảy ra chuyện tương tự như vậy.
Nhưng thật ra cậu thiếu niên căn bản không hề có ác ý gì, cậu chỉ là không nuốt trôi được cục tức này mà thôi, cậu không hề thật sự muốn làm hại Ninh Ngọc, nhưng lần đó Brendon lại đã khiến cậu bị thương.
Cậu thiếu niên vì cứng miệng và quật cường mà phải chịu không ít thiệt thòi, chỉ vì sĩ diện và kiêu ngạo… Sao Văn Ngạn có thể nhẫn tâm khiến cậu thiếu niên mất mặt được, vì vậy anh ta không hề vạch trần mà hiểu ý nói: “Người đắc tội với ngài đương nhiên sẽ phải trả giá, nhưng tôi mong rằng sau này ngài có bất cứ chuyện gì muốn làm thì cứ dặn dò tôi một tiếng là được.”
Kỷ Lăng lập tức lộ ra vẻ không vui: “Anh có ý gì? Anh cảm thấy tôi giải quyết không được, cần phải có sự giúp đỡ của anh mới dạy dỗ được một tên dân đen đó sao?”
Văn Ngạn lập tức quỳ một gối xuống, nâng mắt dùng ánh nhìn dịu dàng sâu thẳm của mình nhìn vào đôi mắt xanh dương của thiếu niên, ngửa đầu chầm chậm nói: “Ý của tôi không phải như vậy.”
Kỷ Lăng không ngờ anh ta nói quỳ liền quỳ, sợ tới mức suýt tí nữa đã lùi về sau một bước, may mà cậu bĩnh tình lại được! Kỷ Lăng nhướng mày nói: “Hửm?”
Ở tận sâu trong đôi con ngươi đen kịt kia của Văn Ngạn là vẻ quyến luyến điên cuồng gần như không thể nào phát hiện ra được, anh ta cực kỳ chân thành nói từng chữ một: “Tôi không phải đang nghi ngờ năng lực của ngài, mà thân là người hầu trung thành của ngài, làm việc cho ngài là nghĩa vụ mà tôi nên làm.
Có một số chuyện nhỏ cứ giao cho tôi làm là được, ngài hoàn toàn không cần phải làm bẩn tay mình.”
Cậu thiếu niên của anh ta cao quý thuần khiết như vậy, sinh ra vốn dĩ nên cao cao tại thượng được người người kính ngưỡng, được người người yêu thương, được người người bảo vệ trong lòng bàn tay.
Bất cứ chuyện bẩn thỉu, hạ tiện, đê hèn nào, cứ để bản thân anh ta làm giúp cậu, bởi vì tay của anh ta vốn đã dơ bẩn sẵn rồi.
Tất cả chuyện và người khiến cậu không vui, tôi đều có thể khiến chúng biến mất.
Bởi vì đối với tôi mà nói, cả thế giới này đều không quan trọng bằng một mình cậu.
Kỷ Lăng ngơ ngác mà nhìn Văn Ngạn dùng tư thế tràn đầy thành kính, trịnh trọng hứa hẹn với cậu…không khỏi khiến cậu phải nhìn bằng con mắt khác.
Cần phải vậy sao? Anh là con diễn hả? Diễn nghiện luôn rồi à?
Tôi còn lâu mới tin anh.
Kỷ Lăng lại nhớ tới chuyện kiếp trước, lúc đó mọi chuyện đã đến gần hồi kết, thấy nhiệm vụ đã sắp hoàn thành rồi, vì muốn khiến cho Ninh Ngọc và Cảnh Tùy cảm thấy khó chịu mà cậu cố ý bảo Văn Ngạn giúp mình đi ám sát Ninh Ngọc, bởi vì cậu biết Văn Ngạn sẽ không thật lòng giúp mình, chuyện này sẽ chỉ càng thúc đẩy cho tình cảm giữa Ninh Ngọc và Cảnh Tùy mà thôi.
Quả nhiên Văn Ngạn cũng không hề phụ sự kỳ vọng của cậu mà chơi ngược lại một vố, anh ta cố ý lên kế hoạch cho một vụ ám sát thất bại, đồng thời còn lưu lại chứng cứ chỉ về phía cậu, khiến cậu phải gánh tội làm hại anh hùng chiến tranh Ninh Ngọc, khiến cho toàn dân lên tiếng tẩy chay.
Đối với quý tộc Đế quốc cao cao tại thượng, bọn họ âm thầm làm không biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn đều không sao, nhưng ít nhất bên ngoài họ phải lo đến cảm xúc của người dân, càng không thể quang minh chính đại làm trái pháp luật của Đế quốc.
Chuyện Kỷ Lăng ra lệnh ám sát Ninh Ngọc, nhờ Văn Ngạn đổ dầu vào lửa mà lần nữa bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, khiến Cảnh Tùy cực kỳ phẫn nộ.
Dư luận không ngừng ầm ĩ, cuối cùng đến mức ba của cậu là Kỷ Đình cũng không chống lại nổi, Kỷ Đình cũng vì chuyện này mà phải trả giá không nhỏ, cuối cùng mới có được sự tha thứ và thỏa hiệp từ phía Cảnh Tùy.
Điều kiện để bảo vệ tính mạng của Kỷ Lăng là tước đi vinh quang quý tộc của cậu, đồng thời đuổi ra khỏi Đế Tinh, vĩnh viễn không được quay lại, dùng chuyện này để bình ổn cơn giận của dân chúng.
Chuyện này tuy đã nằm trong dự liệu của Kỷ Lăng, nhưng cậu cũng càng có hiểu biết sâu hơn về trình độ độc ác tàn nhẫn của Văn Ngạn.
Vì trút giận giúp Ninh Ngọc mà anh ta thật đúng là không hề lưu tình chút nào đối với cậu!
Tuy sau này khi cần Văn Ngạn ‘giúp đỡ’ còn phải đi tìm anh ta, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại, bây giờ mình còn phải tiếp tục ở lại Đế Tinh để gây khó chịu cho Ninh Ngọc thêm nữa! Chỉ khi đầu óc úng nước rồi thì mới dùng vũ khí sát thương lớn nhất là anh ta vào lúc này.
Kỷ Lăng lộ ra vẻ mặt khinh thường, hất cằm lên không kiên nhẫn nói: “Tôi biết rồi.
Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Văn Ngạn nhìn dáng vẻ vừa khinh thường vừa không kiên nhẫn của đối phương, tuy trong miệng nói đã biết nhưng trong lòng Văn Ngạn hiểu rất rõ, cậu thiếu niên này hoàn toàn không thật sự muốn mình giúp cậu làm bất cứ chuyện gì, trong mắt anh ta không khỏi hiện lên vẻ bất lực, đáy lòng cũng dâng lên nỗi hối hận của đau khổ tràn ngập.
Vì kiếp trước cậu thiếu niên cũng là như vậy, tuy nhìn kiêu căng ương bướng, lại không ngừng nói những lời khiến người ta khó chịu, nhưng lại chưa từng thật sự sai sử mình như người hầu, cậu giúp mình… là chưa từng nghĩ đến chuyện báo đáp nhỉ?
Thân là một quý tộc cao cao tại thượng, nhưng lại bằng lòng không cần hồi báo mà giúp đỡ một kẻ hèn mọn là mình.
Lần duy nhất cậu bảo mình làm việc thay cậu là đêm đó, cậu nhìn thấy tin tức Ninh Ngọc và Cảnh Tùy sắp thành hôn, liền dùng khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của mình, lòng như tro tàn mà nhìn mình, ra lệnh cho mình, bảo mình giúp cậu giết chết Ninh Ngọc.
Nhưng mình thì sao?
Lại vào lần duy nhất cậu cầu xin mình, vô tình mà phản bội cậu, khiến cậu gánh lấy tội danh không thể tha thứ, cuối cùng tuyệt vọng… bị người thân thương yêu nhất đuổi ra khỏi Đế Tinh.
Chỉ vì sự ích kỷ và hèn mọn, nội tâm tham lam cũng như không biết thỏa mãn của chính bản thân mình, vì muốn thỏa mãn dục vọng dơ bẩn của bản thân, mà khiến cậu thiếu niên cao cao tại thượng rơi xuống vực sâu, ý đồ muốn dùng cách thức này khiến cậu trở thành của riêng mình.
Văn Ngạn nhớ đến những chuyện này, nỗi đau khổ cùng tự trách cứ như một con dao không ngừng chọc ngoáy vào lồng ngực anh ta.
Mà cho đến sau khi cậu thiếu niên chết đi, cuối cùng anh ta mới hiểu được mình đã sai thái quá tới mức nào.
Sự cao quý chân chính của cậu thiếu niên không nằm ở thân phận quý tộc cao cấp của mình, mà nằm ở nội tâm trong sáng thuần khiết của cậu, đó mới là thứ anh ta vĩnh viễn cũng không chạm vào được, dùng phương thức đê hèn đó, anh ta vĩnh viễn cũng không thể nào chân chính có được người này.
Cho dù có một ngày cậu thiếu niên rời khỏi nơi cao cao tại thượng, thì anh ta cũng chỉ xứng quỳ rập bên chân cậu, hôn lên ngón chân cậu.
Ánh sáng trong mắt Văn Ngạn không ngừng dao động, anh ta đè ép cảm xúc đau đớn trong lòng xuống, khóe môi hơi động đậy, cúi đầu phát ra âm thanh trầm khàn: “Tôi hiểu rồi… nếu khi nào ngài cần đến tôi.”
“Xin hãy nói cho tôi, được không?”
Kiếp này, anh ta thề sẽ hiến dâng lòng trung thành của mình cho cậu, cảm tâm tình nguyện nghe cậu sai khiến.
Vĩnh viễn không phản bội.
… Kỷ Lăng không dễ dàng gì mới tiễn đi được ông phật Văn Ngạn này, cậu ngơ ngác nhào thẳng xuống giường, giờ cuối cùng cũng có thời gian để nhớ kỹ lại hành động tối nay của Brendon, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm… Cái chữ ‘trùng sinh’ kia, lại lần nữa đột ngột xuất hiện trong đầu Kỷ Lăng.
Nếu là Brendon, sau khi trùng sinh có biểu hiện như thế thì dường như cũng rất có khả năng! Vì dù sao Nguyên soái kiên cường như Brendon không giống với đám người Carlos, anh ta là một người có nguyên tắc, nói đơn giản là ân oán rõ ràng.
Kiếp trước mình vì muốn làm theo tình tiết truyện mà theo sự chỉ dẫn của hệ thống đã cứu anh ta một lần, sau đó lại cố ý kiêu căng yêu cầu anh ta báo đáp mình, nhờ vào đó kéo lên sự chán ghét cùng phản cảm của Brendon.
Kỷ Lăng cực kỳ rõ ràng biểu hiện lúc đó của mình ghê tởm thiếu đòn tới mức nào, đối với người có danh xưng ‘chiến thần Đế quốc’ như Brendon, bị loại rác rưởi như mình cứu rồi lại bị dùng chuyện báo ơn uy hiếp ép anh ta đối phó người mình thích, chắc sẽ ghê tởm như nuốt phải ruồi nhỉ… nhưng dù sao cũng là ơn cứu mạng, cuối cùng Brendon vẫn cắn răng chấp nhận.
Lỡ như Brendon thật sự sống lại, vậy anh ta nhìn thấy những chuyện mình làm lúc này, tuy cực kỳ phẫn nộ nhưng lại vì ơn cứu mạng của kiếp trước mà không thể không liều mạng nhẫn nhịn… nghĩ như vậy thì hoàn toàn có thể khớp với vẻ mặt vặn vẹo giãy dụa phức tạp lúc đó của anh ta, vả lại còn rất phù hợp logic nữa!
Nếu… Brendon thật sự là vì trùng sinh mới dẫn đến sự thay đổi trong hành động của anh ta, vậy Văn Ngạn với Carlos thì sao?
Kỷ Lăng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cái suy nghĩ này quá mức đáng sợ nhất định phải ngăn lại!
Kỷ Lăng đột ngột ngồi dậy khỏi giường: “Hệ thống, cậu chắc chắn bọn họ không trùng sinh chứ?”
Hệ thống im lặng một hồi, chậm rãi nói: “Tôi không chắc chắn.”
Kỷ Lăng: “???”
Kỷ Lăng phẫn nộ nói: “Lần trước cậu không nói như vậy mà, lần trước cậu thề thốt nói với tôi cuốn sách này không có nhân tố trùng sinh!”
Hệ thống giải thích: “Đúng thật là cuốn sách này không hề có bất cứ nhân tố trùng sinh nào, nhưng lần thực hiện nhiệm vụ trước đó của cậu thất bại khiến cho thế giới sụp đổ, có tạo ra ảnh hưởng gì đối với nhân vật trong thế giới này không tạm thời còn không thể thăm dò rõ được.
Theo số liệu hệ thống vận hành của tôi, tỉ lệ trùng sinh thật sự nhỏ tới mức không đáng kể, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, theo định luật murphy…”
Kỷ Lăng: “Cậu im miệng.”
Hệ thống suy nghĩ một lát, quyết định tạm thời không so đo với ký chủ đang không có lý trí, vì vậy liền dùng lời lẽ chuyên nghiệp kết thúc đối thoại này: “Đối mặt với tình huống đột phát dị thường, xin ký chủ hãy phát huy trí tuệ và dũng khí của mình, tranh thủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
Vẻ mặt Kỷ Lăng ngớ ra, một lúc lâu sau, chỉ trả lời cho hệ thống hai chữ ‘ha ha’.
Cậu ngã mạnh lên giường một cái, đã hoàn toàn bị chọc cho tức tới mức nói không ra lời, thật hận không thể lôi cái hệ thống rác rưởi này ra đánh cho một trận, nhưng cậu biết chuyện này là không thể nào… vì vậy cậu quyết định chiến tranh lạnh với cái hệ thống này luôn!
Chiến tranh lạnh, nhất định phải chiến tranh lạnh!
…
Kỷ Lăng tức tới mức mơ màng ngủ mất, ngày hôm sau tỉnh dậy với hai quầng thâm mắt đậm đen.
Như ngày thường mà lên tinh võng xem tin tức, cuối cùng cậu cũng hiểu được tại sao mình lại gặp phải Ninh Ngọc ở buổi đấu giá tối qua rồi, nói ra thì thật đúng là trùng hợp.
Ninh Ngọc đang đi chấp hành nhiệm vụ, bộ phận điều tra thuộc quân bộ dưới trướng Brendon đã sớm nắm giữ được một manh mối về chuỗi sản nghiệp đen quy mô lớn, đồng thời còn dây mơ rễ má tới không ít quý tộc, liên quan đến việc buôn bán nô lệ và bán trái phép thuốc tiến hóa gen cùng các loại tội danh khác, ở ngay tối qua, chuỗi sản nghiệp đen này đã bị nhổ cỏ tận gốc.
Trên tin tức không hề nhắc gì tới cậu, điều này khiến Kỷ Lăng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tóm lại, Đế Tinh rộng lớn thế này mà vẫn có thể gặp được, quả nhiên là sự ràng buộc của vận mệnh mà!
Cậu tiếp tục xem tin tức, sau đó cuối cùng cũng như mong muốn mà tìm thấy được tin tức nhỏ cậu muốn xem.
Có fan cuồng của Ninh Ngọc chụp được cảnh tượng Ninh Ngọc ra vào nơi ở của Nguyên soái Brendon.
Kỷ Lăng suýt tí nữa đã cảm động mà rơi nước mắt, cuối cùng cậu cũng xem được tin tức tốt duy nhất từ khi sống lại lần nữa cho tới nay rồi! Đó là Ninh Ngọc vẫn vì mình mà vào ở lại trong nhà Brendon!
Theo tình tiết truyện, Ninh Ngọc sẽ ở lại trong nhà Brendon, Brendon cũng sẽ vì vậy mà lâu ngày sinh tình với Ninh Ngọc, vả lại Ninh Ngọc sẽ còn có cơ hội gặp mặt Cảnh Tùy để phát triển tình cảm.
Cuối cùng tình tiết truyện cũng được cứu vớt lại rồi, sự cố gắng của cậu cuối cùng cũng không uổng phí!
Chuyện này cứ như một liều thuốc an tâm khiến Kỷ Lăng lại khôi phục được một chút động lực.
Thật ra cậu vốn là một người kiên cường bền bỉ, tuy thường gặp phải khó khăn và đả kích, cũng sẽ thất vọng ủ rũ như bao người, nhưng lại chưa lần nào thực sự dễ dàng từ bỏ, cậu sẽ luôn lần nữa đứng dậy tiếp tục cố gắng.
Vì để có thể về nhà, chút thất bại này có là gì đâu!
Kỷ Lăng ở lì trong nhà, bắt đầu không ngừng suy nghĩ phải làm sao để tiến hành tình tiết truyện tiếp theo.
Nói đến chuyện kiếp trước mình bắt cóc Ninh Ngọc sau đó bị đánh cho bị thương, lúc này vốn nên ở nhà dưỡng thương, lần này không có chuyện gì xảy ra hết, ở nhà ăn ăn uống uống hình như cũng không tệ.
Tuy trước đó có chút trắc trở cùng không thuận lợi, nhưng đổi góc độ khác mà nghĩ thì có thể bớt bị đánh một trận cũng rất tốt mà…
Hôm nay Kỷ Lăng ở nhà, vừa suy nghĩ làm sao để thực hiện tình tiết truyện tiếp theo vừa không có chuyện gì mà ngồi chờ thời gian trôi qua thì đột nhiên người hầu Hardy trong nhà lại cầm một bức thư mời tinh xảo đến, cung kính nói với Kỷ Lăng: “Thiếu gia, đây là thư ngài Carlos gửi cho ngài.”
Kỷ Lăng nghi hoặc cầm qua xem, thì ra là Carlos mời mình đến nhà anh ta ở lại một đoạn thời gian.
Loại xã giao qua lại giữa các quý tộc thế này thật ra rất bình thường, trước kia nguyên chủ cũng thường đến nhà bạn ở lại một đoạn thời gian, nhưng chuyện này xảy ra trên người Carlos thì hiển nhiên là rất không bình thường… thân là Đại Công tước quyền thế ngập trời, nói là bận rộn cả ngày cũng không ngoa, không có chuyện gì lại đi mời loại con cháu như mình qua đó ở lại làm gì? Chẳng lẽ anh còn có thể cùng tôi ra ngoài ăn uống vui chơi, cùng tôi tán gái cùng tôi high?
m mưu, nhất định là có âm mưu!
Hệ thống: “Tôi không kiến nghị cậu nhận lời mời.”
Kỷ Lăng kiên quyết không nói chuyện với hệ thống rác rưởi kia nữa, bọn họ còn đang chiến tranh lạnh đó! Vả lại loại hệ thống nhà cậu ngoại trừ nói nhảm ra thì còn có tác dụng gì chứ?
Ngón tay của cậu sờ nhẹ lên đường nét tinh xảo cùng hàng chữ vàng kim trên thiệp mời, ánh mắt thay đổi khôn lường.
Từ tận đáy lòng mà nói, cậu cực kỳ không bằng lòng tiếp cận Carlos.
Nhưng chuyện đã đến nước này… cứ luôn trốn tránh cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Nếu Carlos đã mời cậu thì nhất định là có mưu đồ gì đó, vậy… đây chẳng phải cũng là cơ hội tốt để mình thăm dò anh ta sao? Không vào hang hổ thì làm sao bắt được hổ con?
Kỷ Lăng hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
Hệ thống nhấn mạnh ngữ khí: “Cậu suy nghĩ cho kỹ lại đi.”
Kỷ Lăng gấp thư mời lại đàng hoàng, nâng mi mắt lên, chậm rãi nói với Hardy: “Thay tôi đáp lại chú Carlos, tôi chấp nhận lời mời của chú ấy.”.
Danh Sách Chương: