Mới sáng sớm, cả Vương Phủ đã náo nhiệt, không khí bận rộn ở khắp mọi nơi tất cả mọi người đều chuẩn bị tinh thần để nghênh đón Nhan quý phi đến .
Giờ Tỵ một khắc, Nhan quý phi cùng nhiều cung nô khoan thai đi vào trong phủ.
Nàng một thân mặc trang phục hình chim khổng tước xòe đuôi (lòe loẹt chưa), cao nhã đẹp đẽ, tiếp nhận hành lễ của các gia nhân trong Vương Phủ, cùng lão Vương phi, Lưu Vân Lạc Kỳ chào hỏi qua, cuối cùng bước vào Nhã Hâm Các của Nhan Hâm.
Nhan Hâm hôm nay cũng mặc một bộ đồ mới hoa lệ cẩm tú, cả người tỏa ra hào quang chói sáng, xinh đẹp, cẩn thận đi đến trước mặt tỷ tỷ của mình niềm vui sướng khó kiềm chế thể hiện rõ trên khuôn mặt. Quý phi đại tỷ đến, càng làm cho nàng tăng thêm vinh dự và mát mặt, sau này tại Vương Phủ địa vị tất nhiên sẽ càng vững chắc hơn, nhất định tất cả hạ nhân trong vương phủ sẽ càng tôn trọng cùng kính sợ nàng ta hơn.
Nhìn thấy bộ dạng Nhan Hâm đang đắc chí, Nhan quý phi thì ngược lại có điểm ủ dột, chân mày cau lại, như có điều gì suy nghĩ nhìn chăm chú vào Nhan Hâm, vô thức nói một câu: "Nhị muội, ngươi phải nhọc công rồi!"
Nhan Hâm kinh ngạc, nhìn lại tổng thể xem xét, trong mắt lộ rõ sự nghi hoặc và khó hiểu.
"Ngươi gần đây cùng Sở. . . . . . Cái gì Lăng đó sống chung với nhau như thế nào?" Nhan quý phi hỏi tiếp.
Nhan Hâm hơi giật mình, lập tức trả lời, giọng điệu mơ hồ lộ rõ ra sự đắc ý: "Lần trước sau khi yến hội qua đi, ta dẫn theo vài người tâm phúc có trêu chọc nàng ta một lần, về sau thì không còn để ý đến nàng ấy nữa. Dù sao nàng ấy đối với ta mà nói căn bản không hề có một sự uy hiếp nào hết."
Nhan quý phi bĩu môi một cái, nhắc nhở nàng: "Nhị muội, tự tin là chuyện tốt, nhưng vô cùng tự tin thì..., ta chỉ sợ lại mang đến hiệu quả xấu đó!!"
"Tỷ tỷ chuyện đó thật ra là như thế nào?"Khuôn mặt Nhan Hâm biến sắc ngay.
Quý phi không trả lời ngay, mà hỏi lại, "Ngươi cảm thấy Kỳ Vương gia đối với nàng ta như thế nào?"
"Còn có thể như thế nào nữa, vẫn hờ hững như trước, quả thực y như là nàng ta không hề tồn tại đến vậy." Nhan Hâm khuôn mặt lần nữa không che giấu sự vui mừng.
Nhan quý phi cười nhạo, lắc đầu: "Ta xem ra chưa hẳn đã là vậy đâu! Mấy ngày trước, Kỳ Vương gia có tiến cung cùng hoàng thượng cưỡi ngựa, hai người bọn họ nói chuyện với nhau chủ đề bàn về điều gì, thái giám đều chuyển lời lại hết cho ta nghe."
Nhan quý phi kế tiếp liền đem câu chuyện được thái giám kể lại ngày đó nói hết một lần cho Nhan Hâm nghe.
Nhan Hâm vừa nghe xong, sợ hãi vô cùng, đôi mắt hiện lên vẻ khó có thể tin vào điều vừa mới nghe được: "Không thể có khả năng này, Vương gia làm sao mà có thể vì nàng ta sinh ra ghen tuông, khẳng định là không thể có khả năng đó được, tên thái giám kia nhất định đã nghe nhầm rồi!!"
"Ta cũng hi vọng là được như thế. Biết lý do vì sao hôm nay ta đến đây không? Một là làm cho địa vị của ngươi được nâng lên cao hơn một chút, trong Vương Phủ càng được thêm nhiều người coi trọng, hai là nhân tiện nói chuyện này cho người nghe. Hoàng thượng có ban thưởng một vật cho nàng ta này!" Nhan quý phi vừa dứt lời, hướng cung nữ sai bảo.
Cung nữ nhanh chóng trình lên một cái hộp gấm, bên trong có một khối ngọc trong suốt sáng long lanh màu hổ phách.
Nhan Hâm cầm lấy nhìn cẩn thận nó, sắc mặt càng ngày càng khó coi, căm giận bất bình nói: "Không thể tưởng được hoàng thượng lại tặng cho nàng ta một vật quý báu như vậy, so với ta vật kia có giá trị cao hơn rất nhiều!"
“Ngay ngày yến hội, hoàng thượng đã có chú ý tới nàng ta rồi, còn thừa dịp nghỉ ngơi tại hoa viên đã cùng nàng ta nói chuyện qua với nhau, bởi vậy có thể nhìn thấy được, hoàng thượng đối với nàng ta khẳng định là có tình cảm đặc biệt, chỉ là do trở ngại Kỳ Vương gia nên mới nhịn xuống thôi. Hoàng thượng không e sợ việc gì, chỉ là người rất biết cân nhắc sự tình! Kỳ Vương gia bên này thì rất khó nói, giống như tỷ muội chúng ta xuất thân danh giá, chẳng qua hắn bình thường nhìn không quen mắt với loại người thấp kém, để ý đến loại người hạ đẳng này, mà lại rất có nhan sắc, ta chỉ lo lắng là không bao lâu nữa, Kỳ Vương gia tâm sẽ từ từ hướng tới nàng ta mà thôi."
Sẽ không đâu, làm sao có thể có chuyện đó được! Hắn đã từng nói qua trong tâm chỉ có chính mình, mình mới là thê tử chính thức của hắn!! Sở Tiêu Lăng kia, chỉ nhỏ bé như là một cọng rễ hành!! Trong nội tâm Nhan Hâm không ngừng tự an ủi, trong óc lại không tự chủ được dần hiện ra hình ảnh của ngày hôm đó khi nàng dẫn người đến trêu chọc Sở Tiêu Lăng, nhìn thấy phản ứng của Lưu Vân Lạc Kỳ, hắn đối với Sở Tiêu Lăng tuy là không có cảm tình gì, nhưng cũng không hẳn là có chán ghét.
Nhìn đến Nhan quý phi, tựa hồ như vừa nhớ ra điều gì đó, nàng gấp rút nói: "Cho nên nhị muội à, ngươi ngàn vạn không được phớt lờ hay khinh suất, đừng để cho kế hoạch của chúng ta mấy năm nay bị thất bại trong gang tấc, đừng làm cho ngươi phải hi sinh vô ích!"
Kế hoạch năm đó! Nhan Hâm trong óc lại ngay lập tức hiện lên sự việc của một năm trước đây, không sai, nàng đã hao tâm tổn trí suy nghĩ hết mọi cách để tiếp cận được với hắn, chiếm được cảm tình của hắn, bất luận có như thế nào đi nữa cũng không thể thất bại, phải nắm chắc lấy hắn! Sau khi nghĩ ngợi thông suốt, tâm trạng nặng nề đột nhiên lắng xuống, tự tin trở lại, kiên định nói: "Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ không để cho tiện nhân kia thực hiện được mục đích đâu, như trước đây chúng ta đã từng nói qua, hai tỷ muội chúng ta sẽ trở thành những vương phi cao quý nhất của hoàng triều, làm cho các nữ nhân trong thiên hạ phải hâm mộ và kính trọng!"
"Ừ! Ngươi biết rõ là tốt rồi!"
"Đúng rồi, hoàng thượng ban thưởng ngọc hổ phách cho nàng ta, chúng ta có phải ghé qua tuyên cáo không ."
"Không cần, hoàng thượng việc này đã phó thác hết cho ta, ta tất nhiên sẽ không chối từ, về phần ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, không cần phải bẩm báo qua với chàng, chàng ta chỉ cần biết rằng đã giao cho ta vật gì thì sẽ được trao đến tận tay chủ nhân của nó!"
"Tốt lắm, ngày mai ta sẽ đưa nó cho nàng, nhân tiện đi gặp nàng ta luôn!" Nhan Hâm nhìn ánh sáng mỹ lệ mượt mà màu hổ phách của chiếc vòng, phảng phất hình ảnh Sở Tiêu Lăng dung nhan thanh lệ khi mang nó, không khỏi nghiến răng nghiến lợi đứng dậy!
Nàng ta là ai chứ, chỉ là một tiện nhân bán đậu hũ mà thôi, sao có thể tranh đấu cùng chính mình được! Luận về thân phận, địa vị, danh dự, thủ đoạn đê tiện, mình không có khả năng nào lại bị bại bởi nàng ta, hơn nữa cũng không cho phép chính mình lại bị thất bại bởi nàng ta!!
Sở Tiêu Lăng, ngươi tiện nhân này hãy chờ đó, phàm nhân ai làm trở ngại đến ta, ta sẽ không thương tiếc hay nương tay đâu!!