• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quá mất cảnh giác

Mộ Chẩm Lưu nhìn phong thư dự phòng kia, vừa đưa tay nhận lấy, vừa nói: “Túc Sa công tử đúng là…không ngoài dự đoán.”

Túc Sa Bất Thác rút tay về, bỏ lại thư vào trong ngực áo: “Đây không phải đúng ý ngươi sao?”

Mộ Chẩm Lưu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào lồng ngực hắn.

Túc Sa Bất Thác vỗ ngực nói: “Muốn lấy lại sao?”

Mộ Chẩm Lưu ngước mắt nhìn hắn.

Túc Sa Bất Thác nói: “Nếu lấy lại, há không phải là cô phụ một phen ngươi khổ tâm giới thiệu ta với vị Quảng Phủ huynh kia của ngươi sao?”

Mộ Chẩm Lưu liếc hắn một phát, đi về phía nhà chính.

Túc Sa Bất Thác nhắm mắt theo đuôi đằng sau y: “Ngươi biết ta muốn tiếp cận Cao Mạc cho nên mới giao phong thư này cho ta, để ta có lý do quang minh chính đại đi tìm hắn. Mà ngươi cũng có thể mượn cơ hội tiết lộ tin tức mình đang ở thành Bình Ba cho hắn. Chẳng may Tri phủ gây bất lợi cho ngươi, Cao Mạc liền có thể trở thành cứu viện cho ngươi.”

Mộ Chẩm Lưu thản nhiên nói: “Nếu ta đã thành toàn cho ngươi, sao ngươi không thuận nước đẩy thuyền đi?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Bởi vì tuy ngươi cho ta một bức thư, nhưng lại không hề nhắc đến ta trong thư.”

“Ồ? Lẽ nào ngươi hi vọng ta nhắc tới chuyện ngươi bắt cóc ta?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi không nói một từ nào về ta, Quảng Phủ huynh của ngươi tự nhiên sẽ coi ta như kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nói không chừng đưa thư xong lập tức đuổi ta đi luôn. Thế là ta chạy một chuyến ngàn dặm xa xôi, chả kiếm được lợi lộc gì. Ta nghĩ đi nghĩ lại, đều cảm thấy hoàn toàn không có lời, cho nên chuyến này vẫn là không chạy thì hơn.”

Hắn nói xong, Mộ Chẩm Lưu đã đi đến cửa, dừng lại nhìn hắn.

Túc Sa Bất Thác vỗ vỗ ngực, nói: “Suy cho cùng thì thư cũng coi như món quà đầu tiên ngươi tặng ta, đương nhiên ta nên giữ làm kỷ niệm. Nói không chừng đến ngày nào đó, ta nghĩ thông rồi, vẫn có thể giúp ngươi đưa cho Quảng Phủ huynh của ngươi.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Giúp ta tra thử người nhà của Liêu đại nhân.”

Túc Sa Bất Thác: “...”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu có thể nhân tiện tra thử cục thừa cùng năm vị thất lệnh luôn, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.”

Túc Sa Bất Thác: “...”

Mộ Chẩm Lưu dường như không thấy được sắc mặt hắn âm trầm, tiếp tục nói: “Nếu vẫn còn rảnh rỗi thì lại tra thử cả Tri phủ đi.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi coi ta là ai đấy?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Vậy còn phải xem bao giờ thì ngươi đồng ý nói cho ta, ngươi rốt cuộc là ai.”

Túc Sa Bất Thác hung hăng trừng mắt liếc y một cái, quay đầu bước đi, nhưng chưa đi được hai bước đã quay ngoắt trở về: “Trước khi làm việc, ngươi cũng phải cho ta ăn một bữa no nê đi chứ.”

Cục thừa suy nghĩ cực kỳ chu đáo, ngoài việc tìm cho y một tên gác cổng, còn tìm một nữ đầu bếp. Vốn dĩ còn có một gã sai vặt nữa, nhưng Mộ Chẩm Lưu lấy lý do sinh hoạt thường ngày đều do mình tự xử mà cự tuyệt.

Mộ Chẩm Lưu ăn bữa tối nữ đầu bếp chuẩn bị xong liền về thư phòng làm việc.

Túc Sa Bất Thác thì ra ngoài, không nói đi đâu, Mộ Chẩm Lưu cũng không hỏi, đến nửa đêm, Túc Sa Bất Thác mới mệt mỏi trở về, sau đó để nguyên một thân nhiễm lạnh chui vào trong chăn.

Mộ Chẩm Lưu mơ màng tỉnh lại, còn chưa mở miệng, ngực đã bị một đôi tay lạnh băng nhét vào, khiến y lạnh cóng giật nảy mình, đang định đưa tay đẩy ra, cả người lại bị ôm lấy.

“Túc Sa Bất Thác?” Y hạ thấp giọng nói.

Túc Sa Bất Thác thoải mái kêu than một tiếng: “Ngươi vẫn chưa ngủ à?”

“… Ngủ rồi, cũng tỉnh rồi.” May mà tính tình Mộ Chẩm Lưu không tệ, nửa đêm canh ba bị đánh thức như thế, cũng hơi tức giận.

Túc Sa Bất Thác khép hờ mắt lại, nói: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc đi.”

Mộ Chẩm Lưu muốn thoát ra khỏi cánh tay của hắn, Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi còn động đậy nữa, hai ta ai cũng đừng mong ngủ tiếp.”

Mộ Chẩm Lưu trầm mặc một lúc rồi nói: “Ta tới thư phòng đọc sách.”

“Ngươi là học trò tâm đắc của Thẩm Chính Hòa, đống sách trong thư phòng kia, ngươi sớm đã thuộc nằm lòng rồi chứ?”

“Đọc lại có thể biết được cái mới.”

“Ừm, nếu không ngủ được, ta nói thử cho ngươi nghe chuyện nhà Liêu đại nhân?”

Mộ Chẩm Lưu vểnh tai: “Cũng được.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Trong số thê thiếp của lão, đã có sáu người thừa nhận lão nhận hối lộ, vì tâm tư riêng làm trái pháp luật.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Chỉ thế thôi ư?”

“Có hai người còn nói lão cấu kết với cục thừa. Ba người nói lão cấu kết với thất lệnh.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi thăm dò được sao?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Có tiền có thể xui ma khiến quỷ. Huống hồ, tin tức này ở nha môn Tri phủ căn bản không tính là tin tức lớn, ai mà chẳng biết.” Hắn thấy Mộ Chẩm Lưu thật lâu không lên tiếng, không nhịn được hỏi, “Ngươi đang nghĩ gì?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta không nghĩ cái gì hết.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Lần này Tri phủ muốn nhắm vào Cục Quân Khí.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Chỉ cần không làm việc trái với lương tâm, tự nhiên không sợ quỷ đến gõ cửa.”

“Trước mắt Cục Quân Khí vẫn nằm dưới trướng phủ Thiên Cơ, nhưng phủ Phủ Thiên Cơ không còn màng thế sự nữa, chẳng may đám người cục thừa ngã ngựa, kẻ nắm giữ Cục Quân Khí ngay sau đó chính là… Tri phủ thành Bình Ba.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta vẫn còn đây.” Thân là chưởng cục Cục Quân Khí, chỉ cần y vẫn còn đây, Tri phủ duỗi tay không tới.

Túc Sa Bất Thác nói: “Cho nên, sau khi cục thừa cùng với ngũ thất lệnh ngã xuống, sẽ đến lượt ngươi.”

Mộ Chẩm Lưu cúi thấp đầu xuống, nửa người co lại, nhắm mắt.

Tưởng y bất an, Túc Sa Bất Thác nhẹ nhàng vỗ về sau lưng y.

Thân thể Mộ Chẩm Lưu khẽ chấn động. Sau khi lên năm, không còn ai đối xử như thế với y nữa, dù chỉ là động tác cực kỳ đơn giản, lại khiến người ta cảm nhận được cưng chiều và quan tâm nhè nhẹ.

Túc Sa Bất Thác nói đúng.

Rất nhanh sau đó, chứng cứ Liêu đại nhân tham ô nhận hối lộ đã bị điều tra rõ ràng, trong Cục Quân Khí, từ cục thừa cho tới gác cổng, tất cả đều bị liên luỵ, kẻ duy nhất đứng ngoài rắc rối chỉ có Mộ Chẩm Lưu mới vào Cục Quân Khí chưa tới nửa tháng.

Vốn dĩ đám người cục thừa vẫn một mực chắc chắn bản thân trong sạch, lão chưởng cục nhận hối lộ không liên quan đến họ, lại thể hiện đã sớm bất mãn hành động của lão chưởng cục, khổ nỗi không có chứng cứ nên mới nhẫn nại đến giờ, Tri phủ thẩm tra mãi vẫn không tìm thấy cửa đột phá. Ai ngờ, thẩm tra đến ngày thứ ba, tạp thất lệnh đột nhiên đưa vợ con bỏ trốn, ra khỏi thành chưa đến một dặm đã bị truy đuổi, về cùng gã còn có tám vạn lượng bạc.

Tạp thất lệnh không thể biện bạch được nữa, vạch trần toàn bộ đám người cục thừa, tiếp đó, Cục Quân Khí binh bại như núi đổ.

Mộ Chẩm Lưu làm chưởng cục Cục Quân Khí, bị triệu đến xét hỏi mấy lần, lần nào cũng được khách khí đón vào, nhẹ nhàng tiễn ra. Thứ nhất, thời gian y vào Cục Quân Khí còn ngắn, chưa kịp thông đồng làm bậy với cục thừa. Thứ hai, Tri phủ cực kỳ e ngại mặt mũi Thẩm Chính Hòa, không dám làm khó y.

Rất nhanh sau đó, vụ án lão chưởng cục tự sát đã tuyên bố kết thúc điều tra.

Vì người nhà lão chưởng cục để lộ tài sản giữa đường phố, chuyện tham ô bị người ta biết được, vậy nên để tự vệ, đám người cục thừa đã dùng thủ đoạn uy hiếp, buộc ông ta tự sát tại nhà.

Người dân vô cùng đơn thuần, hận nhất đám tham quan ô lại, sau khi biết được chuyện này, ai cũng vỗ tay khen hay.

Túc Sa Bất Thác thấy Mộ Chẩm Lưu chau mày rầu rĩ, nói: “Ngươi sợ tiếp theo Tri phủ sẽ đối phó ngươi sao?”

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu.

Túc Sa Bất Thác nói: “Dưới đao to búa lớn của Tri phủ, từng con sâu mọt trong Cục Quân Khí lần lượt bị nhổ ra, từ đây bước sang trang mới rực rỡ. Ngươi thân là chưởng cục, được lợi không ít, còn có bất mãn gì nữa?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta muốn gặp cục thừa một lần.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ông ta bị xử lưu vong, ngày kia là đi, ngươi muốn đi tiễn?”

Mộ Chẩm Lưu đột nhiên không thể ngồi im, “Không, ta muốn gặp ông ta bây giờ.”

Bộ dạng cục thừa khi gặp lại so với lần đầu gặp mặt cách biệt rất xa. Đôi mắt một thời khôn khéo sắc bén nay trở nên ảm đạm tối tăm, lúc nhìn thấy Mộ Chẩm Lưu, phải chớp đến mấy lần mới có chút thần thái.

“Mộ đại nhân.” Cục thừa nói yếu ớt.

Mấy vị thất lệnh đều nhìn sang. Bài thất lệnh còn nhiều khí lực nhất, lớn tiếng kêu: “Mộ đại nhân, chúng ta bị oan, ngài mau cứu chúng ta ra ngoài đi!”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Chứng cứ vô cùng xác thực, ta cũng bó tay bất lực.”

Bài thất lệnh thấp giọng làu bàu một câu, đặt mông ngồi xuống, quay lưng về phía Mộ Chẩm Lưu.

Cục thừa cười khổ, nói: “Ngày tháng trong tù không dễ chịu gì, tâm tình gã không tốt, mong Mộ đại nhân khoan dung lượng thứ.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Bất kỳ ai đột nhiên gặp phải biến cố này đều khó tránh nghĩ quẩn trong lòng.”

“Đột nhiên gặp phải biến cố này.” Cục thừa thì thầm một câu, thở dài nói, “Đúng vậy, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta trở tay không kịp.” Khi biết Tri phủ muốn đối phó với mình, ông ta đã bắt tay vào khơi thông quan hệ, không ngờ vẫn chậm một bước. Nghĩ tới đây, ông lại hận không giữ nổi bình tĩnh, nghĩ tới tạp thất lệnh đã khiến bọn họ rơi vào bước thua thảm toàn bộ.

Tri phủ biết tạp thất lệnh đã khiến nhiều người phẫn nộ, cũng không giam người chung chỗ với bọn họ.

Cục thừa đột nhiên hạ giọng, nói: “Bọn ta chưa từng nhận hối lộ.”

Mộ Chẩm Lưu hơi nhíu mày, như thể bất mãn bọn họ đến bước đường này rồi mà vẫn còn nói lời gian dối lừa gạt mình.

Cục thừa nói: “Chúng ta chỉ là ở giữa kiếm lời bỏ túi thôi.”

Mộ Chẩm Lưu khẽ giật mình.

“Những chứng cớ kia của Tri phủ…đều là bịa đặt!” Cục thừa cắn răng. Ông ta không ngờ tới để tống được bọn họ vào đây, Tri phủ lại dám nguỵ tạo chứng cứ! Bằng không thì cũng sẽ không tự cho là đã xử lý hoàn toàn sạch sẽ mà phớt lờ xem thường, để Tri phủ một mẻ tóm gọn mấy người bọn họ trong thời gian ngắn như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK