- Thưa thầy, kiếm thuật như thế nào mới đạt đến trình độ cao nhất ạ?
Đội trưởng có vẻ rất hứng thú với câu hỏi của cậu nhóc, nghĩ một lúc rồi ông đáp:
- Kiếm thuật nếu đạt đến trình độ cao nhất, đăng phong tạo cực thì sẽ có “kiếm ý”. Nhưng hầu như “kiếm ý” chỉ là truyền thuyết, nghe nói chỉ có người đứng đầu trong “thất kiếm” mới đạt đến trình độ này.
Phong vừa ăn vừa hóng chuyện hai thầy trò, nghe đến đây thì chen vào:
- Thất kiếm là nhóm gì vậy, có phải là Thất kiếm hạ Thiên sơn không?
Thiết Thành đau đầu (!), tên dược sư này tuy trình độ chế thuốc và gia vị làm người ta kinh ngạc không thôi nhưng những thưởng thức thế giới bên ngoài gần như bằng không. Đã thế thi thoảng lại thốt ra vài câu nghe rất là kì quái, tiêu biểu như câu này. Ông ôn tồn giảng giải:
- Không biết cậu kiếm ở đâu cái danh xưng thất kiếm hạ thiên sơn đấy, nhưng thất kiếm chỉ có tên là “thất kiếm” mà thôi. Mọi người sống ở Đông Thiên Quốc khá hoang vu cùng với tuổi đời còn trẻ nên ít nghe lấy danh xưng này. Để ta kể cho mà nghe.
Cả nhóm liền xích lại gần đội trưởng hơn một chút, chuyên mục “kể chuyện đêm khuya” do giọng đọc Thiết Thành chủ trì rất được mọi người hoan nghênh. Với kinh nghiệm sống phong phú và từng trải qua cuộc chiến biên giới lịch sử của ông thì chuyện của Thiết Thành giường như không bao giờ hết. Mỗi một câu chuyện lại có nét riêng, không câu chuyện nào giống câu chuyện nào. Thiết Thành làm một ngụm rượu, hắng giọng rồi bắt đầu kể:
Thế giới này từ trước đến nay vốn dĩ cường giả vi tôn, kiếm là vua của mọi loại binh khí nên người dùng kiếm là kiếm khách cũng rất là cao ngạo. Đã từ lâu tất cả mọi người đều nhất trí bầu chọn bảy vị kiếm khách mạnh nhất lên để làm “thất kiếm”. Bảy người này do hội đồng kiếm sĩ và người dân Thánh Giới bầu ra dựa trên sức mạnh. Nhưng đó chỉ là những năm đầu tiên thôi, bất kì kiếm sĩ nào đánh bại được một trong “thất kiếm” thì sẽ được lên thay thế vị trí kia. Tất nhiên muốn đánh bại bọn họ ngươi phải đủ mạnh và được hội đồng kiếm sĩ cho phép khiêu chiến.
Làm một “thất kiếm” nghĩa là ngươi có sức mạnh và vinh quang vô hạn, được rất nhiều người kính trọng và ủng hộ, ti tỉ gia tộc và tổ chức săn đón. Thường thường thất kiếm hoạt động độc lập, ít khi thấy hai “thất kiếm” trở lên đi cùng nhau. Chỉ khi nào người đứng đầu trong “ thất kiếm” ra lệnh hội họp thì tất cả mới gặp mặt nhau thôi. Bản thân ta hồi trước cũng đã thấy một trong những “thất kiếm”, quả là vinh hạnh. Trình độ kiếm thuật của ta so với người ấy chỉ là múa rìu qua mắt thợ. không, có khi còn không gọi là múa rìu nữa. Chỉ trong vài chiêu ông ấy đã hạ gục nguyên cả 1 tiểu đội truy sát của chúng ta.
Tất nhiên “thất kiếm” không phải là tất cả, ở trên “thất kiếm” còn có “10 người mạnh nhất” và “hội ma thần”. Tính ra nếu so về sức mạnh thì thất kiếm vẫn còn được coi là người, vẫn có thể khiêu chiến với họ để tranh đoạt chức vị. Còn “10 người mạnh nhất” mạnh đến nỗi người ta thậm chí hoài nghi họ có phải là người không, hoặc hoài nghi cả xem đấy có phải thật không hay chỉ là lời truyền miệng người này kể cho người kia. Có lời đồn rằng trật tự thế giới đều do “10 người mạnh nhất” quyết định hay lời đồn là sức mạnh của một người trong đó thôi cũng có thể sánh ngang với một quốc gia hoặc có khi họ không phải là người mà là quỷ. Cũng quá lâu rồi "10 người mạnh nhất" không xuất hiện trước công chúng. Mà có khi vậy cũng là tốt, lịch sử cũng đã thống kê cứ khi nào có sự hiện diện của "10 người mạnh nhất" thì khi đó sẽ có tai hoạ thuộc tầm cỡ thế giới không phải chiến tranh thì cũng là thiên tai,dịch bệnh...
“Hội ma thần” thậm chí chỉ là truyền thuyết, lớp trẻ bây giờ có khi chả biết đến nó nữa. Tương truyền mỗi nguyên tố đều có một người nắm giữ, người này có pháp thuật cao siêu hơn tất cả ai hết mạnh đến nỗi người ta phong người đó là “thần”. Không ai rõ có tất cả bao nhiêu vị thần, nhưng chắc chắn có Kim Thần, Mộc Thần, Thủy Thần, Hỏa Thần, Thổ Thần năm nguyên tố chính. Còn những nguyên tố khác không rõ là có vị thần chưởng quản nào hay không, dù gì “hội ma thần” đã mai danh ẩn tích và không tham gia vào việc thế sự đã quá lâu rồi. Giờ người ta lập ra “hội pháp sư” để quản lý các pháp sư.
Câu chuyện tới đây thì cũng đã gần đến đêm Thiết Thành kết thúc mục kể chuyện rồi giục mọi người đi ngủ sớm để hồi sức. Công việc khó khăn nhất là săn hắc hổ đã xong rồi, sáng mai mọi người sẽ quay về trên đường về tiện thu thập nốt những tài liệu cần thiết. Dù gì ở đây cũng là rừng ma hải, đi vào càng sâu thì càng nguy hiểm. Ở trung tâm khu rừng thì hắc hổ chỉ là món tráng miệng thôi. Nghe Thiết Thành nói vào sâu bên trong hắc hổ không đi theo đôi nửa mà đi theo đàn thậm chí có vài con ma thú lấy hắc hổ làm đồ ăn hằng ngày nữa, chỉ nghe kể sơ qua thôi mà đã làm người ta rợn hết tóc gáy lên rồi.