Tiếng đó đủ để các bạn hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi nhỉ
Tua lại đến khúc Dạ Nguyệt đang đánh giá cặp đôi chính giữa*sân khấu*( là cặp nữ chính và Tống Tử Hạo). Chính vì đánh giá quá hăng say. Mà cô không chú ý có 1 người đàn ông đang tiến đến gần cô
Dù hiện hắn đang cách cô chỉ còn có 1 bước. Vậy mà cô cũng không để ý đến sự hiện diện của hắn mà chỉ chăm chú vào người đàn ông đang nhảy kia( t/g: con ơi, con hiểu lầm rồi. Nó đang đánh giá nữ chính chứ không phải đánh giá tên Tống Tử Hạo)
Ánh mắt của cô nhìn tên đó (t/g: không phải tên đó mà là con đó).... Thật đáng ghét( t/g: ùa ùa mua giấm chua đâu đây). Khiến hắn thật muốn giết cái tên kia
( t/g: con ơi, đừng giết! Biết đâu sau nay 2 người là đồng minh)
Cô nào biết ánh mắt *đánh giá nữ chính* của cô bị cái tên* đứng bên cạnh* mà cô *không biết đến sự tồn tại* biến thành ánh mắt* si mê nhìn nam nhân*.
May hồn là cô không biết. Chứ cô mà biết được là cô moi mắt hắn ta ra( t/g: con à đừng có ác quá. Sau này trời trả báo đó con ơi). Để xem con mắt nào của hắn ta thấy cô đang *si mê* nhìn tên Tống Tử Hạo *khốn nạn* kia( t/g: chỉ vì chuyện *kiếp trước của nguyên chủ* mà đến giờ chị ấy vẫn ghi thù. Ghê thật)
*Con người 1 khi tức giận chuyện gì cũng dám làm*. Câu này đúng ra phết (t/g: chính vì dám làm mới có chuyện để ta viết chớ)
Và lúc Dạ Nguyệt đang đăm chiêu suy nghĩ. Thì có 1 bàn tay xoay đầu cô lại đối diện với hắn.
Thì 1 tiếng” Chụt...”
Môi cô và hắn chạm vào nhau. Một dòng điện không biết từ đâu ra chạy thẳng vào tim cô. Khiến nó đập “ thình... thịch... thình thịch...“. Tiếng vang thật to, khiến mặt cô đỏ lử lên. Vì sợ hắn nghe thấy nên cô đang cố áp chế cảm xúc lại
Lúc cô đang thất thần vì áp chế cảm xúc. Một tay hắn chế trụ gáy cô, một tay lại đặt ngay eo cô. Hắn liền đem khoảng cách của hai người kéo lại càng gần. Làm cho hai cỗ thân thể như dán sát vào
“ Nhắm mắt lại”_ giọng nói khàn khàn cất lên
Cô không biết bản thân mình bị gì hay tại giọng nói của tên này có ma lực gì đó mà cô hiện tại khi cô nghe xong hoàn toàn mụ mị nghe theo lời yêu cầu của hắn và nhắm mắt
Chính vì cô nhắm mắt nên những giác quan còn lại cảm nhận được nụ hôn này rất sâu sắc
Hắn lấy răng cắn nhè nhẹ môi dưới của cô rồi hắn đưa môi dưới vào miệng mình mút mút. Không đau chút nào. Được 1 lúc phần môi dưới gần như tê dại thì hắn buông ra. Cô cứ nghĩ như vậy là hết 1 nụ hôn rồi( rõ ràng từ trước giờ cô coi rất nhiều ngôn tình nhưng mà tại sao lại quên mất đi đây chỉ mới là bước bắt đầu)
Thì chiếc lưỡi như một con rắn nhỏ tiến vào khoang miệng của cô. Vì 2 hàm răng buông lỏng phòng bị đi rất nhiều. Nên chiếc lưỡi đó dễ dàng tiến vào bên trong* công thành đoạt đất*
Chiếc lưỡi trong miệng cô hết *liếm đông* rồi lại *liếm tây*. Hết liếm phần *nếu* thì lại liếm phần răng. Khiến cho cả hàm răng cô hết tô lại maLưỡi hắn cuốn lấy đầu lưỡi cô chơi đùa. *Dụ dỗ* đầu lưỡi của cô qua bên miệng của hắn. Chẳng biết ma xui quỷ khiến làm sao mà cô thật sự để đầu lưỡi của mình qua bên miệng hắn
“ Ô.... Ô.... Ô...”
Đầu lưỡi của cô bị hắn mút đến.... thoải mái. Aaa trong lòng cô thầm rủa bản thân không có tiền đồ
Nước miếng hô hấp ngay cả linh hồn của cô đều bị miệng lưỡi của hắn hút hết. Gần như cả thập kỉ trôi qua. Đến khi cô suyễn khí. Hắn mới buông môi lưỡi của cô ra
Lúc 2 đôi môi tách ra để lại chính giữa 1 sợi chỉ ngân dài. Mở mắt ra thấy hắn ái muộn cúi xuống liếm liếm môi cô, nói” Thật ngọt...”
Hiện tại cô không dám nhìn mặt hắn nữa cúi xuống nhìn chân của mình. Thật quá sức nhục nhã. *Già rồi* mà còn bị một *nụ hôn con nít* đó làm cho mê muội. Cô thật cầu mong ở đây có 1 bức tường để cô đập đầu vào chết quách đi cho xong( t/g: nhưng mà con t/g nó không chiều lòng con đâu)
May hồn chỗ cô đứng là trong góc khuất. Cộng lẫn mọi người đang chú ý đến cặp nhảy chính giữa sân khấu. Nên họ không thấy cô và hắn hôn nhau. Chứ không chết chôn dưới 3 tất đất cô cũng đội mồ lên ám tên này. Cô nào biết mọi người không phải tất cả ai cũng không thấy. Vẫn có 1 vài đạo ánh mắt nóng rực bắn về phía cô
Hắn liền nhếch môi cười cười. Mặt cô hiện rất là đỏ. Còn đỏ hơn trái ớt nữa. Dù không biết cô đỏ mặt là vì thiếu không khí, vì ngượng hay là tức giận đây
Cô vợ nhỏ( t/g: nhận vợ sớm quá con ơi) này của hắn da mặt thật sự mỏng quá( t/g: chứ lẽ nào dày như con à). Thôi không trêu chọc cô nữa
Lên tiếng đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng hiện tại” Lâu rồi không gặp, Nguyệt nhi”
Ngẩng đầu lên, nhìn nhìn
Thân người cô hơi đơ đơ 1 chút. Tên khốn nãy giờ cưỡng hôn và lấy mất đi nụ hôn đầu tiên của cô. Không ai khác chính là tên Lôi Vũ người chủ trì của bữa tiệc ngày hôm nay
( T/g: ta biết mọi người đang thắc mắc tại sao chị ấy từng thấy Lôi ca qua. Và từ lúc bị cưỡng hôn đến giờ chị ấy đã nhìn Lôi ca mấy lần mà giờ mới nhớ ra Lôi ca
1. Chị ấy chỉ thấy Lôi ca 2 lần
2. Chị ấy chưa tiếp xúc thân thiết với Lôi ca qua lần nào
3. Có lẽ bị hôn đến mụ mị. Nên đầu óc của chị hoạt động chậm. Giờ chị mới lấy lại chất xám ấy mà
=> chị ấy quên là không có gì lạ)
Hzzz lúc trước nói xấu tên này đủ thứ. Giờ thì đúng tên này lấy mất nụ hôn đầu tiên đúng là trời trả báo mà( t/g: không phải trời trả báo mà là con t/g trả thù đấy)
Mà khoan đã, giọng nói này không phải là của người tối hôm qua nói chuyện điện thoại với cô sao( coi lại chương 10)
Lấy lại bình tĩnh, cô hỏi:
“ Anh là người...”
“ Đúng vậy. Tôi là người tối hôm qua gọi cho em”
“ Ờ... ờ...” Cô hết biết nói gì rồi
Thì tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên. Hắn liền bước đi nghe điện thoại
Những tiếng vỗ tay vang vọng khắp nơi. Liền thu hút sự chú ý của cô. Hóa ra là kết thúc màn khiêu vũ *đặc sắc* của cặp đôi nữ chính. Hào quang *thánh mẫu* của cô nàng nữ chính thực mãnh liệt làm sao. Nhìn xem có 1 vài đạo ánh mắt nóng rực nhìn về phía cô ta rồi kìa
Được 1 lúc thì mọi người cũng tản ra nói chuyện và ăn đồ. Còn vài cặp đôi trên sàn đang nhảy
Vô tình cô liếc thấy sợi dây chuyền trên cổ 1 cô gái. Cô mới sựt nhớ ra* Đúng rồi sợi dây chuyền*
Hắn thấy cô thất thần liền tới gần cô nói:“ Tôi có công chuyện phải đi. Hẹn gặp em sau”
“ Khoan đã...”
Hắn dừng lại, nhìn cô. Còn cô lục lục gì đó trong túi xách. Bước lại gần hắn. Cầm tay hắn lên. Bỏ vào trong tay hắn 1 sợi dây chuyền hình giọt nước được đặt chế riêng
“ Đây, trả lại cho anh” Ném chút xíu là quên rồi
Hắn thật không ngờ cô kêu hắn lại là vì trả cho hắn thứ này
“ Không cần trả lại. Đây là quà tôi tặng em”_ Định đặt lại vào tay cô không ngờ cô lại rụt tay lại
“ Xin lỗi anh, nhưng từ trước giờ tôi không nhận đồ người khác mà không có lý do”( t/g: lịch sự thui chứ trong lòng chị ấy nè tôi không thiếu tiền không cần sự *bố thí* của anh)
Chưa để hắn kịp nói gì thì đã thấy bóng lưng của cô đi ra ngoài. Hắn ta nhìn sợi dây chuyền cười cười. Rồi cho sợi dây chuyền vào trong túi quần. *Chắc chỉ duy nhất cô khác lạ với những người khác. Chính điều này đã làm từng làm cho hắn dù tới bây giờ vẫn chú ý tới cô rất nhiều và cũng thích cô rất nhiều*
Cô đang ở ngoài sân vườn của Lôi gia. Điều khiến cô bỏ ra sân vườn này vì cô sợ tên Lôi Vũ đó lại nói đủ thứ làm cô phải nhận lại sợi dây chuyền đó ấy mà. Dạo hết vườn nhà người ta. Đến chán chê rồi. Cô ra bãi đậu xe định lấy xe về thì
“ Nguyệt nhi à, nãy giờ anh thấy cưng rất hư. Hết quyến rũ nam nhân này lại quyến rũ nam nhân khác. Cưng nói anh phải làm sao với cưng đây nè”_ tiếng nói âm trầm, uy quyền mang theo tia tức giận vang lên. Truyền từ trên môi người nam nhân đang đứng dựa vào xe cô
P/s: Ai đây? Nam nhân này tên gì?
Ai đoán đúng và nhanh nhất mình sẽ tặng chương sau cho nhé
A. Tống Tử Hạo
B. Âu Dương Phong
C. Lâm Thiên Thành ( ta mới sửa tên của anh này)( anh này là con trai của dượng Nguyệt tỷ với vợ trước đấy nhớ không)
D. Hôn phu của Nguyệt tỷ
E. Vị thiếu tá ( người mặc quân phục chạy xe Rolls-Royce ở chương 11)( anh này ta tiết lộ chức vị rồi nhé)
Ta đã giới hạn cho và sát lắm luôn rồi đó nhé. Đoán đi. Kakaka