Triển Bạch nhân cơ hội ngàn vàng đó, bặm môi vận đủ khí lực đẩy luôn hai chưởng “Phong Đả Khô Hà”, “Báo Ẩn Nam Sơn”. Trong lúc nguy cấp lại dụng hết toàn lực nên hai chưởng tuy tầm thường mà uy mãnh vô song.
Chỉ thấy kình phong như di sơn phá thạch mang theo sấm sét xông thẳng đến trước mặt Phàm thị tam kiệt. Phàm thị tam kiệt có nằm mơ cũng không ngờ nổi thiếu niên nhìn không ra gì này lại luyện được thứ chưởng lực ghê gớm như vậy, vội vàng vận công bảo hộ tâm mạch thủ thế lùi lại.
Tiết Tình Kiêm Phàm Tuấn trầm giọng quát :
- Tiểu tử khá lắm! Thảo nào lại cuồng ngạo đến như vậy!
Ma Vân Kiếm Phàm Anh cười lạnh tiếp :
- Nhưng tiếu tử ngươi muốn thoát khỏi tay Phàm gia tam kiếm thì có mà nằm mộng.
Triển Bạch chưa kịp đáp lời thì Phàm Tố Loan, tiểu thư Phàm gia nguyên tên là Phàm Tố Loan, nhưng vì cải dạng nam trang nên không xưng danh với Triển Bạch, chỉ nói tên Phàm Tố, lúc này Phàm Tố Loan đã chạy lên đứng chấn giữa hai bên :
- Tam vị ca ca, hắn... Triển thiếu hiệp đã cứu muội thoát khỏi đại lao nhà Mộ Dung, còn... còn trị thương cho tiểu muội...
Phàm Tố Loan tuy phận nhi nữ nhưng thường ngày tính tình cương ngạnh không thua kém nam nhi, không hiểu sao hôm nay bỗng dưng trở nên lúng túng như vậy.
Tiết Tình Kiếm Phàm Tuấn vốn người lãnh đạm vô tình, nhưng lại rất thương yêu muội muội, tuy trong lòng vẫn còn nóng giận gã thiếu niên vô danh tiểu tốt kia dám khinh thường Phàm thị tam kiệt nhưng cũng đành nể mặt muội muội mà tha cho gã một phen. Chỉ thấy Phàm Tuấn thu kiếm hậm hực nói :
- Chúng ta đi!
Tam Kiếm Nhất Loan kẻ trước người sau tung người phóng đi.
Triển Bạch nhìn theo bóng dáng bốn người dần dần khuất sau rặng cây không khỏi thở dài nghĩ thầm :
- Người đời sao lại vô lý đến như vậy, mình đã nhiệt tâm cứu người không ngờ lại chuốc lấy bực mình.
Nhưng khi nhìn lại dáng dịu dàng của Phàm Tố Loan lòng không khỏi bồi hồi xúc cảm, tự thân chàng cũng không hiểu vì sao lại như vậy, chỉ biết lúc còn ở trong thạch lao, chỉ vài lời trao đổi đã thấy như thân thiết. Giờ nàng đã bỏ đi lòng chàng như cảm thấy bị mất mát, trống vắng, cả những lời nói vô lễ cùng thái độ ngạo mạn của Phàm thị tam Kiệt chàng cũng không để tâm.
Lại nói Phàm thị huynh muội vừa tiến vào rừng dã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên :
- Các ngươi tưởng có thể đi một cách dễ dàng như vậy sao? Mộ Dung sơn trang không phải là nơi để cho người ngoài tự tiện đi về.
Thoắt cái đã thấy xuất hiện mấy chục người chặn đứng đường rút lui của Phàm thị huynh muội.
Phàm thị tam kiếm vội vàng rút soạt kiếm đứng thành hình chữ phẩm bảo vệ Phàm Tố Loan.
Triền Bạch phóng mắt nhìn qua thấy xuất hiện mấy chục người, đi đầu là Mộ Dung Hàm thì máu nóng lập tức dồn lên mặt. Tuy chàng không thể nói chắc Mộ Dung Hàm chính là hung thủ sát hại phụ thân, nhưng trước lúc lâm chung phụ thân chàng để lại một số di vật, trong đó có một mảnh vải được xé ra từ một vạt áo mà chất liệu vải rất đặc biệt, giống hệt như chất liệu của trường bào mà Mộ Dung Hàm mặc. Hiện thời có thể nói đây là đầu mối duy nhất để truy tầm hung thủ giết chết phụ thân chàng.
Trong khi đó Mộ Dung Hàm đã giận dữ quát :
- Bọn tiểu tử cả gan! Còn chưa chịu bỏ kiếm thúc thủ, không lẽ còn chờ bản Trang chủ ra lệnh?
Phàm Tuấn nghiến răng quát :
- Lão tặc? Chớ có diệu võ dương oai! Các ngươi chẳng qua cũng là đồ vô si ỷ đông hiếp ít mà thôi. Phàm thị tam kiệt đã đến thì không sợ, các ngươi có bản lãnh gì cứ ra tay!
Mộ Dung Hàm không chút nóng giận trước những lời nói khích của Phàm Tuấn, chỉ cười nhạt nói :
- Tiểu tử! Chết tới nơi mà còn lớn lối, nếu các ngươi thúc thủ chịu trói, bản trang chủ có thể niệm tình phụ thân các ngươi mà tha chết cho, bằng không thì... hừ! Nơi đây sẽ là nơi táng thân của các ngươi.
Nói mấy tiếng cuối cùng, giọng lão nghe dữ dội, cộng thêm song mục tóe hàn quang trông đầy sát khí.
Phàm Tuấn thấy thế địch quá mạnh cũng hơi nhụt chí, nhưng khi nghĩ tới tiên mẫu vì chịu nhục phải tự sát bất giác nộ khí xông thiên, quát :
- Chớ có phí lời, có bản lãnh cứ ra tay!
Mộ Dung Hàm mặt lạnh như băng, không nói thêm tiếng nào chỉ khẽ phất tay một cái, sau lưng lão đã có bốn, năm cao thủ bước ra khỏi hàng.
Thập đại cao thủ trong Mộ Dung sơn trang lúc còn trong giang hồ người nào cùng xưng bá nhất phương, cứ ngỡ mình ở trong Mộ Dung sơn trang thì không ai còn dám xâm phạm, nào ngờ không những có người dám xâm phạm mà còn phóng hỏa đốt nhà, làm náo loạn cả trang viện. Bởi vậy Thập đại cao thủ quá nửa cho rằng đó là điều sỉ nhục lớn đối với oai danh họ.
Trong số những người bước ra đó Chương Sĩ Bằng bước lên trước thi lễ trước mặt những người khác nói :
- Chư vị hiền đệ! Đối phó với bọn tiểu bối này không cần phiền nhiều người, một mình lão ca đối phó đủ rồi.
Dứt lời lấy ống tiêu trong tay áo ra định xuất thủ.
Nhìn Chương Sĩ Bằng mặt tròn vành vạnh, không có râu trông lão bất quá cũng chỉ trên dưới bốn mươi vậy mà lại xưng “lão ca ca” trước những người khác, xem ra thuật trú xuân của lão rất đỗi cao minh.
Bỗng có một lão đạo mù bước ra nói :
- Đoạt Hồn tiêu pháp của Chương huynh nổi danh khắp thiên hạ, giết ruồi không đáng dùng đao mổ trâu, để bọn này cho lão phu giải quyết.
Nhưng lão đạo mù vừa dứt lời đã thấy Tư Mã Kính bước ra :
- Đạo huynh xin cứ nghỉ ngơi, để lão phu xuất trận cho.
Dứt lời độc tí (một cánh tay duy nhất) đã hoành ngang một chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân” quét về phía huynh muội Phàm thị.
Truy Phong Kiếm Phàm Kiệt múa kiếm thành bức tường sắt ngăn cản chưởng phong của Truy Hồn Linh Tư Mã Kính, trong khi đó Phàm Tuấn, Phàm Anh cũng huơ kiếm một trái một phải nhằm yếu huyệt đối phương thích tới. Phàm Tố Loan cũng không chịu đứng yên, bước xéo một bước múa chưởng tấn công.
Tam Kiến Nhất Loan phối hợp nhịp nhàng, kẻ công người thủ uy lực không phải tầm thường. Nguyên tam kiếm hợp với song chưởng thành “Hỗn Nguyên Tam Tài trận” vốn là trận pháp độc môn của Phàm gia.
Tư Mã Kính một trong Tái Ngoại song tàn, võ công cao thâm mà tính tình lại tàn độc. Về với Mộ Dung sơn trang bao lâu nay chưa từng lập được công tích gì, nay nhân dịp này hiển lộng thần uy trước mặt Trang chủ lẽ nào lại chịu để kém thế. Nhưng ba kiếm một chưởng phối hợp tinh diệu mưới qua một chiêu mà đã thấy kiếm khí lạnh toát bao bọc khắp người vội điểm chân một chiêu Thiết Bản Kiều đảo ngược vê phía sau hơn trượng mới ra khỏi tầm khống chế của “Hỗn Nguyên Tam Tài trận”.
Chỉ thấy lão nghiến răng quát một tiếng lấy trong ngực áo ra một chiếc chuông đồng, điểm chân xông lên.
Chiếc chuông đồng thoạt nhìn cũng chẳng có chi đặc biệt, cũng giống như chuông đồng của các thầy lang bán thuốc dạo, có điều miệng chuông hơi to hơn một chút. Nhưng một khi đã ở trong tay Tư Mã Kính thì lại hoàn toàn khác. Chuông dùng làm vũ khí, cán chuông bằng gỗ có thể dùng điểm huyệt, lại thêm tiếng kêu leng keng có tác dụng làm rối loạn thần trí đối phương, chính vì vậy mà lão có mỹ hiệu “Truy Hồn Linh”.
Số đông cao thủ sau lưng Mộ Dung Hàm thấy Tư Mã Kính lấy chuông đồng ra đã vội vàng lùi lại, xem thế cũng đủ biết chiếc chuông đồng không đơn giản chút này.
Phàm Tuấn nhìn thấy đối phương lấy chiếc chuông đồng ra, bất giác nghĩ tới một người, sắc mặt cũng theo đó trầm hẳn xuống.
Phàm Tố Loan thấy đối phương xông tới, ba vị ca ca vung kiếm chống đỡ nàng cũng phối hợp một chiêu Ngọc Điệp xuyên lâm, ngọc thủ xuyên qua rừng kiếm ảnh đẩy ra một chưởng.
Tư Mã Kính hú lên một tiếng dài, chuông đồng trong tay hoa lên một vòng, ánh kim quang loang loáng kèm theo ba tiếng keng! Keng! Keng! Kiếm chuông chạm nhau tóé lửa lợp trời. Ba thanh kiếm lập tức bị chấn văng ra. Phàm thị tam kiệt cũng thối lui bốn, năm bước mới đứng vững.
Nói thì chậm nhưng diễn tiến rất nhanh, ngay lúc ba thanh kiếm bị đánh vẹt ra.
Tư Mã Kính phát lên cười ha hả, hướng miệng chuông vê phía Phàm Tố Loan rung lên liên hồi.
Từng đợt từng đợt âm thanh như xé màng tai chụp xuống đầu Phàm Tố Loan.
Nàng bỗng cảm thấy tay chân vô lực, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã ngược về phía sau. Truy Hồn Linh của Tư Mã Kính quả nhiên lợi hại. chỉ một chiêu “Trước Hồn Đoạt Phách” đã phá tan Hỗn Nguyên Tam Tài trận của Phàm gia, thậm chí Phàm Tố Loan cũng sắp tán mạng dưới Truy Hồn Linh.
Bỗng có một tiếng quát lớn :
- Dừng tay!
“Choang!” một tiếng, Tư Mã Kính lộn mấy vòng rơi ra ngoài hơn hai trượng.
Trước mặt Phàm Tố Loan xuất hiện một thiếu niên dáng quê mùa cục mịch.
Không ít người nhìn thấy thiếu niên đã kêu lên kinh ngạc :
- Thì ra là hắn!
Thiếu niên quê mùa ấy không ai khác hơn là Triển Bạch.
Triển Bạch sinh ra vốn hiệp tâm nghĩa cốt, lẽ nào thấy chết mà không cứu huống hồ chàng lại có hảo cảm với Phàm Tố Loan. Thấy nguy tất cứu, chàng không còn nhớ gì đến thái độ vô lễ của Phàm thị tam kiệt nữa, thấy Tư Mã Kính sắp hạ độc thủ với Phàm Tố Loan, vội quát một tiếng “dừng tay” đồng thời phi như bay tới vận đủ mười thành công lực vào song chưởng nhắm Truy Hồn Linh quét tới.
Tư Mã Kính thấy sắp đắc thủ tới nơi xảy thấy một luồng kình phong như vũ bão quét tới. Lão không còn tâm ý đâu để đả thương đối phương nữa vội lộn người ra sau tránh né, nhưng mặc dù vậy Truy Hồn Linh cũng trúng phải kình phong của đối phương lão phát ra một tiếng kêu rợn người.
Tư Mã Kính vốn ngỡ là võ lâm cao thủ nào xuất hiện, nào ngờ chính là gã thiếu niên đã khiến lão cùng Lôi Chấn Viễn nảy sinh xung đột, bất giác nộ khí xung thiên quát :
- Tiểu tử! Nghe nói ngươi là vãn bối của Lôi Chân Viễn, tại sao lại năm lần bảy lượt đối đầu với bổn trang?
Triển Bạch liếc mắt nhìn khắp lượt không thấy có Lôi đại thúc ở đó.
Chàng tuy bề ngoài chất phác cục mịch, nhưng bản chất lại rất thông minh, nghe khẩu khí của Tư Mã Kính, chàng đã nhận ra lão muốn giá họa cho Lôi đại thúc. Chàng không thiện việc ăn nói, nói dối lại càng không quen, nửa muốn phủ nhận không phải là hậu bối của Lôi đại thúc, nhưng Lôi đại thúc có ân trời bể với chàng, chàng không thể làm chuyện bất nghĩa như vậy được, còn nếu thừa nhận, Lôi đại thúc hiện là khách khanh trong Mộ Dung sơn trang, còn mình thì đã mấy lần ra mặt đối nghịch với Mộ Dung sơn trang, không khéo làm liên lụy đến Lôi đại thúc chứ chẳng không. Bởi vậy chàng ấp úng mãi nói chẳng nên lời.
Phàm thị tam kiệt lúc này đứng vững được quay đầu nhìn lại thấy thiếu niên kia lại cứu muội muội một lần nữa, sắc diện không khỏi có chút hổ thẹn. Riêng Phàm Tố Loan đứng dậy thấy Triển Bạch hiện thân, chú mục nhìn chàng lòng tràn dâng một cảm xúc khó tả.
Mộ Dung Hàm quan sát Triển Bạch một chút chau mày lẩm bẩm những gì không ai biết.
Chương Sĩ Bằng tiến lên một bước tươi cười :
- Tiểu bằng hữu tài nghệ bất phàm, chẳng hay là môn hạ của ai? Tên họ là chi?
Triển Bạch chưa kịp đáp lời đã nghe tiếng quát lớn :
- Chương huynh hà tất phải phí lời! Cứ trói tên tiểu tử này lại sợ gì sư phụ hắn không ra mặt!
Âm thanh chưa dứt đã thấy bóng người chớp động, thân hình còn đang trong không trung trảo đã vươn ra như móc sắt chộp về phía Triển Bạch.
Triển Bạch bỗng thấy bóng đen to lớn chụp xuống đầu mình. Trảo chưa tới mà chỉ phong nghe như muốn xẻ thịt banh da, biết đối phương võ công cao cường không dám đối chưởng chỉ lách sang một bước, tả thủ mượn thế quét ngang một chưởng.
Bóng người cười ha hả quát :
- Nằm xuống!
Thân hình hắn bỗng quay ngoắc một cái xẹt sang phải, một chiêu cầm nã thủ chộp lấy cổ tay trái Triển Bạch. Thân pháp huyền kỳ chiêu số biến hóa ảo diệu vô song.
Triển Bạch thất kinh thu chưởng lùi lại, bước ngang một bước lớn nhưng cổ tay trái cũng bị chỉ phong quét trúng, chỉ cảm thấy một luồng kình lạnh lướt qua. Một nửa thân hình nghe tê tái Triển Bạch thất kinh ngẩn mặt nhìn lên thì ra đối phương là một độc cước lão nhân, hai mắt ti hí trông tà ác vô song.
Độc cước lão nhân này chính là một trong Tái Ngoại song tàn “Độc Cước Phi Ma” Lý Cử. Lão ma này tính tình tàn bạo, quỷ kế đa đoan. Đứng sau lưng Mộ Dung Hàm nhìn thấy thiếu niên này tuổi nhỏ lại có thể luyện được công lực hơn người, nhưng lão đã nhận ra thiếu niên này ngoài công lực hùng hậu ra, không có được thủ pháp tân kỳ gì? Bởi vậy lão nảy ra một kế, định dùng tuyệt kỹ “Truy Phong cầm nã thủ” để chế ngự chàng.
Lão quái vật đã nghĩ là làm trong lúc Chương Sĩ Bằng cùng Triển Bạch đối đáp lão bất thần xuất một chiêu “Kim Bão Lộ Trảo” chụp xuống đầu Triển Bạch, đoán chác Triển Bạch sẽ tránh né đồng thời xuất chưởng phản công. Lão lại vận dụng tuyệt kỹ khinh công một chiêu lăng không hoán vị đồng thời xuất tiếp một chiêu “Phân Viên Liệt Hổ”. Với ba tuyệt chiêu liên tiếp mười phân chắc chín lão đã có thể hạ được đối phương.
Nhưng thật không ngờ thiếu niên này coi bề ngoài chậm chạp nhưng phản ứng khá thần tốc tránh được hai thế công kỳ ảo của lão.
Lý Cử đã lỡ lớn lối, thấy đối phương nhẹ nhàng tránh được. Lão vừa giận vừa thẹn, không để đối phương kịp hoàn hồn liên tiếp ba chiêu “Ngự Quan Điểm Nguyên”, “Đoạn Cân Tuyệt Mạch”, “Ngạ Quỷ Sưu Hồn” vừa chưởng vừa chỉ tấn công liên tu bất tận.
Đừng thấy lão ma chỉ có một chân rồi tưởng lão chậm chạp mà lầm, nếu chậm chạp thì đã không có mỹ hiệu Độc Cước Phi Ma! Đó là còn chưa kể cầm nã thủ của lão xuất thủ như dông như gió, liên hoàn bất tận.
Nhưng Cầm nã thủ pháp của lão có thể khiến cao thủ giang hồ nhìn mà ớn lạnh lại không hề làm khó dễ được thiếu niên cục mịch này.
Quần hào quan chiến không khỏi kinh hãi thầm, bởi dưới lớp lớp chỉ chưởng liên tu bất tận của Lý Cử, chỉ thấy Triển Bạch chậm chạp xoay bên này trở bên kia, cứ thấy sắp bị thương dưới chưởng chỉ thì chỉ trong đường tơ kẽ tóc tránh được thế công. Nhưng nhìn cái dáng vẻ lúng ta lúng túng của chàng không ai có thể nói đó lại là một thứ thân pháp kỳ ảo được.
Chỉ thấy đôi mắt Triển Bạch chăm chú nhìn Lý Cử, còn việc tránh thế phản đòn thì hình như không quan tâm cho lắm! Nhìn một cách tổng thể tựa như hai sư đồ đang luyện võ. Đồ nhi thì quan sát sư phụ ra chiêu một cách xuất thần, còn sư phụ thì xuất chiêu tuy nhanh nhẹn tuyệt luân nhưng bao giờ cũng chừa một khoảng nhỏ để đồ nhi tránh né vậy! Thật là một trận đấu hiếm thấy trong võ lâm.
Kỳ thực không chỉ những người bên ngoài kinh ngạc mà Lý Cử còn kinh ngạc gấp bội. Qua mười mấy chiêu lão vẫn không sao chạm đến được đối phương bất chấp lão gia tăng tốc độ kình lực đến cực điểm.
Trong khi đó thì Triển Bạch sở dĩ có thể tránh được thế công của đối phương hoàn toàn nhờ vào phản ứng tự nhiên, nên không hiểu được điều kỳ ảo này. Đương nhiên ở đây có thể quy về công hiệu của võ công trong Thiên Phật quyển.
Theo sự thăng tiến của nội công thì tai mắt chàng cũng linh mẫn hơn, lại thêm nội lực di chuyển thông suốt trong kỳ kinh bát mạch, ý động cộng sinh, hoàn toàn cử động theo ý nghĩ nên mới dễ dàng tránh được thế công của đối phương.
Nhưng chàng cũng không nhớ đến việc phải phản công đối phương, chỉ chăm chú nhìn cách thức ra đòn của Lý Cử mà thôi. Như vậy chàng vừa đấu vừa lén học được chiêu thức của đối phương. Trong khi đó thì Lý Cử không hề hay biết, cứ ra sức ra chiêu càng lúc càng nhanh, sát chiêu càng lúc càng ngụy dị.