Mấy ngày nay nhiệt độ hạ xuống, chủ nhật hai người ra ngoài ăn lẩu, sau đó mới đi cửa hàng mua trang phục mùa đông.
Từ khi biết được bản thân thường xuyên bị dì nhỏ trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, chuyện đến cửa hàng mua quần áo này, Ký Tiểu Bắc vô cùng cẩn thận, ai cũng không tin, mỗi lần đều phải cùng nhân viên cửa hàng xác nhận nhiều lần màu sắc của quần áo trong tay là màu gì.
Bé trai một thân đen ngầu lóa mắt chọn một cái áo nỉ màu đen, chui vào phòng thử đồ. Lúc đi ra Trần Trác phát hiện cậu mặc ngược rồi, vì vậy giải thích với nhân viên cửa hàng một chút, cùng Ký Tiểu Bắc chui vào phòng thử đồ.
Cổ áo có hơi nhỏ, Ký Tiểu Bắc ở bên kia cởi áo, hồi lâu cũng không thể rút đầu ra.
Ký Tiểu Bắc gấp đến độ xoay vòng: Anh là vào xem trò vui sao!
Trần Trác cho cậu dựa vào tường: Giúp em cởi, đừng đi loạn nữa, đụng phải cửa kêu lịch kịch, người ta cho rằng chúng ta ở bên trong làm cái gì a…
Ký Tiểu Bắc vẻ mặt hồn nhiên: Làm cái gì?
Trần Trác nhéo nhéo eo cậu: Bảo bối em thật sự khờ hay là giả ngốc vậy?
Ký Tiểu Bắc giống như đứa nhỏ nâng cao cánh tay, chờ Trần Trác giúp cậu mặc áo vào. Sau khi mặc xong, Trần Trác phát hiện một cái quần vừa lấy vào còn chưa thử.
Trần Trác: Quần cũng mặc thử xem.
Ký Tiểu Bắc: Ồ.
Ký Tiểu Bắc bắt đầu cởi quần, Ký Tiểu Bắc bắt đầu mặc quần, Ký Tiểu Bắc dừng lại.
Trần Trác nhìn cậu: Sao vậy?
Ký Tiểu Bắc có chút lúng túng: Khóa kéo, kéo không được.
Trần Trác ngồi xổm xuống: Hả? Để anh xem thử…
Trần Trác nhìn kỹ, là vải vướng vào, kẹt rất chặt, hồi lâu cũng không gỡ ra được.
Trần Trác ghé sát vào, hết sức chuyên chú gỡ giúp cậu, hoàn toàn không chú ý cửa phòng thử đồ không khóa đúng chỗ, cài cửa trượt ra, cửa phòng thử đồ cứ như vậy từ từ mở ra.
Nhân viên cửa hàng đợi trước cửa cười khanh khách chào đón: Như thế nào? Số đo… không vừa sao?
Cùng lúc đó Ký Tiểu Bắc cũng đỏ mặt giục hắn: Nhanh lên nhanh lên, đừng để người phát hiện!
Trần Trác hóa đá trong ánh mắt muốn nói lại thôi của nhân viên cửa hàng….
20.
Buổi chiều Ký Tiểu Bắc gọi điện thoại cho Trần Trác, nói buổi tối hẹn em gái đi ăn lẩu, lại bảo hắn tới tính tiền.
Trần Trác sau khi tan tầm vội chạy tới, nhìn thấy hai người đang ở trước cửa tiệm lẩu, em gái vừa thấy hắn chính là rống một câu long trời lở đất: Chị dâu! Ở đây!
Vì vậy Trần Trác không thể không tiếp nhận ánh nhìn đến từ bốn phương tám hướng.
Ban đầu em gái gọi hắn là Trần Trác ca, đổi cách gọi là ở ngày em gái kết hôn. Dựa theo tập tục, anh trai phải cõng em gái xuất giá, nhưng tình huống của Ký Tiểu Bắc đặc thù, cuối cùng liền do Trần Trác làm thay.
Em gái rất cảm động: Trần Trác ca, sau này chúng ta chính là người một nhà, em cũng phải sửa miệng.
Trần Trác lộ vẻ mong đợi nhìn cô, chỉ nghe em gái tình cảm dạt dào hô ra một câu: Chị dâu! Sau này anh chính là chị dâu của em rồi!
Trần Trác: ???
Em gái mang thai bốn tháng, bụng đã hơi lộ ra. Bình thường trong nhà quản nghiêm, không cho cô ăn cay, thừa dịp mấy ngày này ông xã đi công tác, vội vàng tìm anh trai làm một bữa lớn*.
(* 开小灶 khai: tiểu: táo: Đây là một kiểu ăn tập thể có tiêu chuẩn cao nhất, tiêu chuẩn ăn phân thành ba cấp là tiểu táo,: trung táo và đại táo – đại táo là thấp nhất; tiêu chuẩn cao ở đây có thể là điều kiện; hoặc đối xử cao hơn so với người bình thường.)
Hai người tập trung lại gọi món, tick một dấu thật lớn ở chỗ nồi lẩu cay.
Chờ hai người bọn họ chọn xong, Trần Trác mới lấy menu tới: Không được ăn cay a.
Ký Tiểu Bắc: Tại sao nha!
Trần Trác: Em gái phải ăn ít cay, em vừa mới ho, cũng không được ăn.
Đương nhiên này chỉ là một phương diện, một phương diện khác, vì đời sống xxx của hai người bọn họ, hắn cũng phải kiểm soát ở phương diện này.
Ký Tiểu Bắc: Em không muốn, cái này khác gì đồ nấu nước sôi a?!
Trần Trác đánh dấu chỗ lẩu uyên ương: Anh đây cho em thêm nửa phần cà chua.
Ký Tiểu Bắc: Em không muốn lẩu cà chua!
Trần Trác: Không khác nhau lắm, đều màu đỏ.
Ký Tiểu Bắc: Anh căn bản không biết gì về lẩu!
Em gái chép miệng tặc lưỡi: Trời ạ, anh như thế nào thảm như vậy! Còn thảm hơn em!
Ký Tiểu Bắc hừ một tiếng: Lần sau không mang anh ấy theo, hai ta tự mình ra ngoài ăn.
Em gái: Em cảm thấy rất đúng, chị dâu quản cũng quá nghiêm rồi, bỏ thôi.
Trần Trác: …Lời này tốt xấu gì hai người cũng nhân lúc anh không có mặt mà nói a.
Trước khi ăn rất ghét bỏ, kết quả đồ bưng lên lại ăn không ít.
Buổi tối Ký Tiểu Bắc nằm trên giường lăn qua lăn lại: Căng quá.
Trần Trác ôm cậu vào lòng xoa bụng cho cậu, Ký Tiểu Bắc người này cả người đều là thịt mềm, ôm đặc biệt thoải mái.
Trần Trác bỗng nhiên bật cười.
Ký Tiểu Bắc uốn éo: Anh cười cái gì vậy!
Trần Trác vuốt vuốt bụng nhỏ tròn vo của cậu: Ba tháng.
Ký Tiểu Bắc đá hắn một cái: Cút đi!
Trần Trác nắm lấy cổ chân cậu: Thật sự nhiều thịt.
Ký Tiểu Bắc: Anh nói em mập.
Trần Trác: Không có, lúc trước quá gầy.
Ký Tiểu Bắc: Vậy anh còn không cho em ăn.
Trần Trác: Anh không cho em ăn gì?
Ký Tiểu Bắc: Lẩu cay, em muốn ăn lẩu cay!
Trần Trác: …
Ký Tiểu Bắc: Không cho giả bộ ngủ a a a a a a a kẻ bại hoại! Bỏ anh!
21.
Quay lại ngày em gái kết hôn, sau khi hôn lễ chấm dứt về đến nhà trời đã tối đen rồi. Ký Tiểu Bắc bị mời nhiều rượu, uống đến say chếnh choáng, cả người đều trở nên ngây ngốc…
Trần Trác dẫn cậu đi đường: nhóc bợm rượu.
Ký Tiểu Bắc đặc biệt dịu ngoan dựa vào vai hắn: Em đây không thể cõng em ấy, chỉ có thể mời rượu nhiều một chút a.
Trần Trác nhéo nhéo hai má mum múp thịt của cậu: Ừm, uống nhiều như vậy có khó chịu không?
Ký Tiểu Bắc lắc đầu, nhỏ giọng: Trần Trác, em gái em rất tốt. Nhưng mà em không tốt, nó lập gia đình em cũng không thể cõng nó.
Ở trong mắt Ký Tiểu Bắc ai cũng cực kỳ tốt, Trần Trác đã nghe cậu nói rất nhiều lần:
Mẹ em đặc biệt tốt.
Ba ba của em đặc biệt tốt.
Dì nhỏ của em đặc biệt tốt.
Bảo vệ của chung cư cực kỳ tốt.
Tỷ tỷ mới tới ở rạp chiếu phim cực kỳ tốt.
Có đôi khi Trần Trác cảm thấy trái tim của Ký Tiểu Bắc được làm bằng kẹo đường, bằng không sao lại ngọt lại mềm như thế.
Vừa vặn đến đầu cầu thang, hắn hơi khom lưng: Không phải anh cõng giúp em rồi sao, anh và em tính là một người.
Ký Tiểu Bắc rất tự nhiên nằm úp sấp xuống lưng hắn, nghĩ một chút: Có đạo lý, dù sao anh là lão bà của em.
Trần Trác vừa cõng cậu lên, cho là mình nghe lầm: Anh là… gì nha?
Ký Tiểu Bắc ôm sát cổ hắn, lẩm bẩm: Lão bà, em gái em cũng gọi anh là chị dâu, anh chính là lão bà em.
Ký Tiểu Bắc nấc một cái: Vì sao không để ý tới em!
Trần Trác cõng cậu đi lên: …
Ký Tiểu Bắc dựa vào lưng hắn uốn qua uốn lại, lớn miệng thúc giục: Sao không để ý tới em, để ý tới em!
Trần Trác chụp mông cậu một cái: Lộn xộn nữa mặc kệ em!
Ký Tiểu Bắc gặm cổ hắn một cái: Lão bà, ha ha….
Trần Trác thiếu chút nữa nghẹn khí, năm trăm năm, không dỗ được một tiếng lão công, còn không bằng quỷ…
Lên lầu vào nhà, Trần Trác phát hiện Ký Tiểu Bắc đã mơ mơ màng màng ngủ rồi, hắn trực tiếp đặt người xuống giường, sau đó mới đổi đồ ngủ cho cậu. Xem ra hôm nay không tắm được rồi, Trần Trác hứng một chậu nước, muốn lau người cho Ký Tiểu Bắc.
Kết quả bưng chậu vào liền thấy Ký Tiểu Bắc vất vưởng ở mép giường, trở mình một cái liền trực tiếp lăn xuống sàn. Trần Trác bị hù chết, kết quả Ký Tiểu Bắc căn bản không tỉnh, nhắm mắt lại dùng cả tay chân bò lại lên giường. Trần Trác buông đồ đi qua, Ký Tiểu Bắc ôm eo hắn, rất tự giác chui vào ngực hắn tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy Ký Tiểu Bắc liền rầm rì nói đau đầu.
Trần Trác: Đêm qua em uống say đâm trúng cột điện.
Ký Tiểu Bắc:...Gạt người!