"Điện hạ." Hoa Trường Không đứng dậy thi lễ với Thái tử một cái, "Ngự y đã tới xem qua, xá muội cũng không có chuyện gì, tĩnh dưỡng hai ngày là được."
"Hôm nay thật may là có Quận chúa ngăn lại thích khách, nếu không cô có thể nếm chút khổ sở." Thái tử nhìn màn tơ nhẹ nhàng đung đưa trong phòng, "Trong cung thủ vệ sâm nghiêm, mỗi người có thể vào cung, bối cảnh tổ tiên cũng tra được rõ ràng."
Nhưng trong Đànng một tháng ngắn ngủn, lại xảy ra hai lần chuyện ám sát.
Vẻ mặt Hoa Trường Không khẽ nhúc nhích, bất quá không nói gì.
"Trong cung có người cầm quyền, cùng bên ngoài trong ứng ngoài hợp." Thái tử liếc mắt nhìn nội thất, "Mấy ngày sau, trong cung sẽ cử hành đại điển tế thiên, Quận chúa ở trong cung tu dưỡng mấy ngày, đợi đại điển tế thiên kết thúc hãy trở về phủ, Hoa tam công tử nghĩ như thế nào."
Màn trướng hơi động đậy.
Hoa Trường Không làm bộ không có nhìn thấy, chắp tay với Thái tử nói: "Hết thảy đều tuân theo ý tứ của Điện hạ."
Có lẽ hắn nghĩ đến mấy vị hoàng tử quá cao Thượng, nói không chừng thật có hoàng tử nào vì ích lợi trước mắt, không để ý cả an bình quốc gia.
Người như vậy, cho dù tính toán đến thiên hạ, cũng không thể trở thành một minh quân.
"Nghe nói tam công tử chuẩn bị tham gia khoa cử đầu mùa xuân sau?" Thái tử cũng không muốn nói mấy người huynh đệ... kia không có tiền đồ, nói sang chuyện khác, "Trong cung Cô có hai vị quan viên là khoa cử Tiền Tam Giáp, nếu tam công tử không để ý, liền thường tới nơi này của cô ngồi một chút."
"Đa tạ thái tử, vi thần..."
"Quận chúa, ngài tỉnh?" Bên trong truyền đến thanh âm tràn đầy vui mừng của Diên Vĩ.
Hoa Trường Không vén màn tơ lên đi vào nội thất, tầm mắt nhìn Hoa Lưu Ly.
Hoa Lưu Ly yên lặng nghiêng đầu.
Hoa Trường Không vội ho một tiếng: "Tiểu muội, mấy ngày nữa ta trở lại nhận người."
"Đa tạ Tam ca." Hoa Lưu Ly đưa tay sửa lại một chút y phục Hoa Trường Không, "Gần đây trời lạnh, Tam ca đừng quên thêm y." Ngón tay nàng trắng nõn ở trên cánh tay Hoa Trường Không hơi nhéo một cái, "Ca phải chiếu cố thân thể của mình thật tốt."
Hoa Trường Không cười cứng đờ, nhỏ giọng nói: "Thái tử còn ở bên ngoài, muội lưu cho ta chút mặt mũi."
Thu hồi tay của mình, Hoa Lưu Ly cười khanh khách nói : "Ca ca, muội muội ở trong cung hết thảy đều tốt, ca không cần lo lắng cho ta."
" Nữ nhi của Thuận An công chúa là Gia Mẫn Quận chúa cố ý đối với Anh vương." Hoa Lưu Ly nhỏ giọng nói, " Một nhà Thuận An công chúa cùng Hiền phi đi lại rất gần."
Nếu như quan hệ không đủ thân cận, Bệ hạ cố ý tát hợp nàng cùng Anh vương, Gia Mẫn Quận chúa không thể nào biết.
"Chiếu cố tốt mình." Hoa Trường Không nâng cao âm lượng, "Yên tâm đi, Tam ca sẽ ở nhà xem sách thật kỹ, nói không chừng sang năm muội có thể có một huynh trưởng Trạng Nguyên Lang."
"Tam ca có tự tin như vậy, ta sẽ chờ viết thư nói cho phụ mẫu." Hoa Lưu Ly vuốt vuốt bụng.
"Tiểu muội, hiện tại đã qua buổi trưa, trước tiên muội dùng ít thứ."
"Ta không đói bụng."
"Không đói bụng cũng ăn chút, nếu không sao thân thể của muội chịu đựng được, ngoan, nghe lời."
"Vậy ta..."
"Lại muốn uống cháo trắng? Vậy cũng không được, Diên Vĩ, bưng cháo thịt cho chủ tử ngươi, chuẩn bị mấy món ăn sáng nhiều hơn nữa."
Hoa Lưu Ly trừng mắt nhìn với hoa Trường Không: Ca, ngươi là ca ca ruột.
Hoa Trường Không vươn ngón tay ra điểm ở trên trán nàng một chút, đứng dậy đi ra bên ngoài bồi Thái tử nói chuyện.
Chờ Diên Vĩ cùng cung nữ bưng đồ ăn đi vào, Hoa Trường Không đứng dậy đi xem Hoa Lưu Ly ăn cơm.
Thái tử nhấp một miếng trà, nghe được nội thất truyền đến thanh âm Hoa Trường Không: "Thế nào mới ăn như vậy, ăn vài hớp nữa."
"nếu như muội ăn xong chén cơm này, thì mua châu sai lần trước muội nhìn trúng."
"Ngày ngày ăn ít đồ như vậy, tại sao thân thể có thể tốt? Còn có món ăn, nhất định ăn, đừng tưởng rằng trong cung ta nhìn không thấy, là muội có thể kiêng ăn không ăn cơm thật ngon!"
"Tam ca..."
"Làm nũng cũng không được. Diên Vĩ, sau này lúc chủ tử nhà ngươi ăn cơm, ngươi đều phải nhìn kỹ, không thể mặc tính tình nàng."
"Điện hạ, để cho ngài chê cười." Lãnh khốc vô tình dụ dỗ muội muội ăn cơm, Hoa Trường Không đi ra nói với thái tử, "Xá muội còn bé không hiểu chuyện, từ nhỏ ăn cơm sẽ để cho người quan tâm, vi thần đây cũng không có biện pháp."
"Quận chúa còn bé, có đồ ăn không thích rất bình thường." Thái tử cười cười, "Cô cũng có rất nhiều đồ ăn không thích."
Một lát sau, cung nữ bưng chén không ra ngoài, Thái tử liếc mắt chén không, xem ra huynh trưởng uy nghiêm vẫn có thể dùng, tiểu cô nương cũng đàng hoàng ăn thức ăn.
Chờ ngự y xem mạch xong, xác định Hoa Lưu Ly ăn nhiều thức ăn như vậy không có vấn đề gì, Thái tử nghe Hoa Trường Không lại đang khiển trách Hoa Lưu Ly kiêng ăn trong nội thất, mở miệng nói: "Hoa tam công tử, Quận chúa còn nhỏ, ngươi không cần nghiêm nghị như vậy, mấy ngày kế tiếp cô sẽ giúp ngươi xem Quận chúa dùng bữa."
"Thái tử điện hạ nói đúng." Hoa Lưu Ly nhanh chóng tiếp một câu.
Cách màn tơ, Thái tử không thấy được biểu tình Hoa Lưu Ly, nhưng hắn vẫn có thể từ trong giọng nói của nàng liệu đến mấy phần.
Quả nhiên còn là một tiểu hài tử có núi dựa liền dương dương đắc ý.
Tránh khỏi khủng hoảng trong cung, chuyện Đông cung phát sinh ám sát cũng không lan truyền ra ngoài.
Mặc dù Thái tử không sao, Xương Long đế lại phát hỏa rất lớn, không chỉ tra xét một lần toàn bộ võ tướng thủ vệ phụ trách trong cung, tăng lên số lượng Binh vệ cho Đông cung.
Một số quan viên phụ trách trông coi sự vụ trong cung, cũng bởi vì chuyện này bị ảnh hưởng không ít. Trong cung mặc dù người không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thời gian làm việc cũng cẩn thận rất nhiều.
Duy nhất không bị ảnh hưởng đại khái chỉ có Hoa Lưu Ly, sau khi nàng từ Đông cung trở về, liền nhàn nhã qua ngày. Không biết Thái tử nói cái gì cùng Thái hậu nương nương, từ đó Thái hậu thêm một sở thích, chính là nhìn chằm chằm nàng ăn cơm xong.
"Trước kia Ai gia nhìn lão ẩu dân gian dụ dỗ hài tử ăn cơm, chỉ cảm thấy nhức đầu, đến hôm nay thấy mấy phần thú vị." Thái hậu nói với nữ quan, " Đứa nhỏ Lưu Ly này vừa nghe lời lại khéo léo, ngay cả dáng vẻ ăn cơm cũng khả ái so với tiểu cô nương nhà khác."
Nữ quan cười: "Ngài nói đúng."
Lão bà không có cảm thụ uy lực mắng hài tử, mới cảm giác hứng thú với việc dụ dỗ hậu bối ăn cơm.
Nếu như Phúc Thọ Quận chúa lớn lên không khá nhìn, lại thích khóc, lão bà ngài còn có thể chịu được, lại nói những lời này đi.
Cơm nước xong, Hoa Lưu Ly vẫn bị Thái hậu đuổi ra ngoài tản bộ, không biết lão nhân gia nghe lời đồn nơi đâu, nói nàng ra cửa chỉ đem một hai nha đầu không có khí thế, an bài mấy cung nữ cùng ở sau lưng nàng.
Lão nhân gia nói là: "Gặp phải người tính khí không tốt, cho dù có xung đột, ngươi mang nhiều người cũng sẽ không lỗ."
Hoa Lưu Ly cảm thấy lời này của Thái hậu, còn kém không có nói rõ, nếu ai dám động thủ ngươi, ngươi đánh không thắng sẽ để cho cung nữ đánh đi.
Nàng cho là Thái hậu trải qua lễ rửa tội các loại âm mưu ở hậu cung, nói chuyện sẽ uyển chuyển mịt mờ, không nghĩ tới lại là người có cá tính.
"Tiểu nha đầu, lại bị hoàng tổ mẫu đuổi ra tới tản bộ?" Thái tử thật xa thấy Hoa Lưu Ly đi bộ chậm, "Buổi trưa đã ăn bao nhiêu?"
"Điện hạ." Hoa Lưu Ly ngẩng đầu nhìn Thái tử ngồi ở bộ liễn, "Ngài đã dùng thiện?"
"Cô mới vừa dùng ở Thần Dương cung." Thái tử từ bộ liễn xuống, đưa cho Hoa Lưu Ly hai cái hộp.
"Đây là cái gì?" Hoa Lưu Ly nhận lấy cái hộp, nghe thấy được mùi thơm nhàn nhạt của thức ăn.
"Ngày mai có đại điển tế thiên." Thái tử nhỏ giọng nói, "Trời chưa sáng sẽ phải bắt đầu, cho đến buổi trưa mới có thể kết thúc."
Hoa Lưu Ly nghiêng đầu liếc nhìn những thái giám cung nữ cúi đầu sau lưng kia, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, như vậy có thể không tốt lắm hay không?"
Thời gian Tế thiên len lén ăn cái gì...
"Có cái gì không tốt, tiểu hài tử chính là thời gian trưởng thành, không cần phải đói." Thái tử vắt chéo tay sau lưng, rất là đúng lý hợp tình, "Trời cao ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, bao dung vạn vật, chút chuyện nhỏ này sẽ không đặt tại trong mắt, yên tâm."
Hoa Lưu Ly: "..."
Nàng là... tiểu hài tử mười lăm tuổi?
Sáng ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Hoa Lưu Ly liền bị Diên Vĩ cùng mấy cung nữ moi ra từ trong chăn, sau một trận lăn qua lăn lại bị đưa vào trong kiệu.
"Quận chúa, thái tử điện hạ đưa đồ ăn vặt cho người, nô tỳ chứa ở trong túi gấm rồi."
"Ừ." Hoa Lưu Ly mơ mơ màng màng gật đầu.
"Thân thể ngài suy yếu, cung thị không dám để cho ngài mệt mỏi, tuy nhiên nô tỳ nghe nói sau khi đại điển tế thiên bắt đầu, thay quần áo không quá dễ dàng, hôm nay ngài uống nước ít."
"Được." Hoa Lưu Ly dựa vào cửa sổ kiệu, liên tiếp ngáp mấy cái.
Tẩm cung cách Đàn tế thiên một khoảng cách rất dài, nhưng dọc theo đường đi trừ tiếng bước chân, Hoa Lưu Ly không nghe được bất kỳ giọng nói nào.
Sáng sớm nàng bị hàn khí đông lạnh tỉnh, nhấc rèm cửa sổ kiệu lên liếc mắt nhìn ra bên ngoài, trên đường treo đầy đèn cung đình xinh đẹp, cả con đường đi đến Đàn tế thiên đèn đuốc sáng trưng, như ban ngày.
Phía dưới Đàn tế thiên có một khoảng đất trống rất lớn, đã đứng đầy người. Hoa Lưu Ly cẩn thận nhìn thoáng qua, phát hiện mệnh phụ triều thần, chẳng qua là phân hai bên, cũng không có đứng chung một chỗ.
Cỗ kiệu không tiếng động nhấc xuống đất, một vị nữ quan nhấc màn kiệu lên, nhỏ giọng nói: "Quận chúa, xin hạ kiệu."
Hoa Lưu Ly đi ra khỏi cỗ kiệu, chỉ thấy Thái hậu mới từ Phượng kiệu xuống ngoắc với nàng: "Lưu Ly, đỡ ai gia."
Mấy vị phi tần đã sớm chờ ở một bên nghe được những lời này của Thái hậu, trong lòng có chút tư vị không phải. Trong cung không hậu, cho nên lúc thời gian tế thiên, nếu phi tần có thể đứng ở bên người Thái hậu, đó chính là vinh hạnh. Năm trước Thái hậu chọn ở trong mấy người phi tần có hoàng tử, không nghĩ tới năm nay lại cho một thần nữ bên ngoài bồi giá.
Nụ cười của các phi tần nửa phần không thay đổi, ngược lại thong dong lui về sau một bước, có loại bình thản quỷ dị.
Đại khái "Mặc dù không phải là ta, nhưng cũng không phải là ngươi" loại kết quả này, các nàng vẫn có thể tiếp nhận.
Hoa Lưu Ly vịn tay Thái hậu, bồi Thái hậu đi qua triều thần mệnh phụ đang đứng nghiêm, cuối cùng đạp lên bậc thang đi đến tế đàn.
Triều thần cùng mệnh phụ âm thầm tò mò, tiểu cô nương đỡ Thái hậu, chẳng lẽ chính là nữ nhi Hoa gia?
Hoàng gia cho Hoa gia vinh quang như vậy?
Không, không đúng. Hoa gia mới vừa đánh thắng trận, hoàng gia nhất định sẽ cho Hoa gia hết thảy vinh dự có thể, nhưng hiện tại lại phong quang, sau này thời gian chèn ép Hoa gia, sẽ ngoan độc cỡ nào.
A, gần vua như gần cọp, hoàng gia nhất định chính là chỗ vô tình này sao.
Nội tâm quan viên hoàn cảm khái, ánh mắt vẫn không nhịn được liếc trên người Hoa Lưu Ly.
Chuyện phong quang như vậy, sao lại không phải bọn họ.
Nếu là bọn họ, ngày sau tuyệt sẽ không rơi vào kết quả của Hoa gia trong tương lai.