Hôm nay mọi thứ đều bình thường,nhịp tim bình thường,cây cối bình thường,trạng thái bình thường,đất nước bình thường,con người bình thường,nói chung tất cả đều bình thường.
Ánh sáng len của cửa sổ,chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của Tạ Minh Vi,cô khẽ cau mày rồi ngồi bật dậy,dụi dụi mắt rồi lê thân đi làm VSCN,soi mình trong gương,cô cảm thấy hôm nay lạ thường,như có gì vui sắp sảy đến với cô,nở một nụ cười thật tươi để chào đón ngày mới,Tạ Minh Vi đánh răng,rửa mặt các thứ các thư rồi thay đồ đi xuống nhà.
Tạ Minh Loan đã đi học rồi,còn mỗi cô,ba và mẹ với vài người giúp việc.
"Hình như nhà có khách"
Tạ Minh Loan ngó xuống phòng khách,thấy một bóng lưng cao lớn quay lại với mình,ngắm ngía lại bồ đồ ngủ màu hồng toàn doremon của mình thì đỏ mặt,lập tức cô chạy lên vớ cái quần đùi với áo sơmi đen mặc vào,ngắm ngía bản thân trong gương,dặm một ít phấn,tô một ít son đỏ tươi lên,cảm thấy bình thường rồi mới xuống nhà.
-"Chào chú"
Tạ Minh Vi lễ phép với người đàn ông,hình như ông ta không hiểu gì,ông ta nhìn ba cô ngơ ngác
-"A,đây là con út của tôi,Tạ Minh Vi"
Ba cô giới thiệu bằng tiếng Trung với người kia,bây giờ Minh Vi mới hiểu,hóa ra người này là người Trung,mà nhìn có chút quen mắt nha
-"Chào chú"
Tạ Minh Li chào lại ông ta bằng tiếng trung,ông ta mỉm cười hiền hậu
-"Chào cháu"
-"Minh Vi,đây là bác Tuấn,chủ tịch thời ty Thời Đại Phong Tuấn Văn Hóa Nghệ Thuật Bắc Kinh"
Ba cô giới thiệu
"Hóa ra là Tuấn Gió,phải chăng quen mắt"
Minh Vi nguyền rủa người đàn ông này trong lòng,nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười để cho ba mẹ có chút mặt mũi.
-"Bác Tuấn đây mới sang Việt chơi được 3 ngày,mai bác về Trung,ba mẹ muốn cho con đi theo bác qua nhà má nuôi,được không?"
Mẹ cô nói với cô bằng tiếng Trung,cô vui sướng trong lòng "Lại sắp được sang nhà mẹ nuôi rồi",cô suýt nhảy cẫng lên,vì phải giữ thể diện nên nhìn lại(Phải cao lãnh hơn người bạn ghét^^••^^)
-"Vậy cũng được ạ"
Minh Vi nặn một nụ cười méo xệch,mọi người vào bàn để ăn sáng->nói chuyện->ngủ
----Ta là dải phân cách cuteo•••••••
Hôm sau,vẫn như mọi ngày,nhưng là,hôm nay Tạ Minh Vi được qua Bắc Kinh nên có vẻ mọi thứ khác đi.
-"Minh Vi,nhanh lên con,để bác đợi"
Mẹ cô dưới nhà thúc giục,cô gấp nhanh quần áo rồi kéo vali xuống nhà.
-"Tạm biệt cưng nhé,nhớ mang số anh Nghệ Tử Ngưu về cho tỷ,nghe chưa?"
Tạ Minh Loan ghé tai Tạ Minh Vi nghiến răng ken két làm bộ hăm dọa Minh Vi,cô chỉ dám gật đầu,không ngờ bà chị này lại thầm thương chộm nhớ Nghệ Tử Ngưu.Sau khi tạm biệt nhau rồi bác Tuấn(Gió) và Tạ Minh Vi mới lên xe ra sân bay rồi đi sang Trung Quốc,trên máy bay không ai nói gì,lâu lâu bác Tuấn(Gió) có hỏi thăm vài câu rồi lại im lặng đến khi đáp xuống sân bay thủ đô.
Sân bay vẫn vậy,vẫn giống như ngày đầu cô đặt chân đến nơi này vậy,cảm ơn người đàn ông này vài câu rồi tự bắt xe đi về nhà Chu Đình Phân.
Kíngkoongggggg
Kẹttttttt
Thiên Tỉ mở cửa,thấy Tạ Minh Vi thì anh ôm chầm lấy,một lúc sau mới thả ra
-"À à,e..em qua đây lúc nào vậy?sao không gọi để anh ra sân bay đón?"
Thiên Tỉ hơi ấp úng vì xấu hổ,đâu phải mỗi anh,cô ấy mặt cũng đỏ bừng lên rồi......
=============
🚺Linh Tẹt🚺