• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tống Diên Phong nhìn không chớp mắt, Khoái Triệt đành cắt một miếng sáp nhỏ tự mình nếm rồi cắt một miếng khác đưa cho cậu.

"Mật cũng có thể có chất gây ảo giác, không biết ảnh hưởng như thế nào với cậu, ăn ít thôi."

Tống Diên Phong nhận lấy thỏi mật nhỏ bằng ngón tay, thơm ngào ngạt, khẽ đùa.

"Không phải anh xem tôi là chuột bạch đấy chứ?"

Là thấy cậu thèm nhỏ dãi.

Khoái Triệt nói thầm trong lòng, ngoài miệng hùa theo.

"Đúng vậy, cậu là đối tượng thử nghiệm thích hợp nhất ở đây." Dừng một nhịp, hắn khuyên. "Đừng ăn sáp."

Tống Diên Phong biết nghe lời phải, không cho hết thỏi mật vào miệng mà thè lưỡi ra. Đầu lưỡi đỏ hồng chậm chạp quét nhẹ lên lớp chất lỏng vàng ươm, sóng sánh. Sau đó có lẽ vì bị dính mà cậu tiếp tục liếm một vòng quanh mép. Bờ môi không dày không mỏng, được bôi một lớp mật bóng loáng, bỗng trở nên quyến rũ dụ người.

"..."

Khoái Triệt bị hình ảnh này kích thích treo máy mất mấy giây.

Đúng là tự tạo nghiệt không thể sống.

"Ngọt quá." Tống Diên Phong nhận xét. "Mùi vị cũng giống mật ong tràm bình thường. Chắc không có độc."

Dẫn đường nào đó đã thử qua trước triệt để im lặng.

Tống Diên Phong tự mình nói tiếp.

"So với mật ong cấp A đúng là tinh thần lực nhiều hơn gấp bội, cảm giác thoải mái hơn thuốc xoa dịu. Anh thấy ngon không?"

Như dự đoán, mật ong biến dị là thứ tốt, chất gây ảo giác chỉ có nhiều trong tuyến sáp của lũ ong, xem như an toàn.

Khoái Triệt rút ra kết luận xong, không trả lời cậu mà hỏi lại.

"Cậu thích không?"

Thích thì không cần giữ cho Đặng Sĩ Khiêm, toàn bộ sung vào quỹ dự trữ của ngài quản lý trại.



Tống Diên Phong vốn không hảo ngọt, nếm thử vì tò mò, cậu chỉ muốn làm kẹo, số còn lại để dành cho Khoái Triệt, nên lắc đầu nói.

"Cho tôi xin một ít là được. Mật này đối với tình huống của anh có ích hơn. Nhưng hàng cao cấp thế này phải đưa về trung ương nghiên cứu hoặc nộp lên tổng bộ không?"

Tuy cảm thấy lời cậu chả liên quan gì nhau, Khoái Triệt vẫn quyết định không cần có thêm kẻ thứ ba biết về chỗ mật này.

"Cho cậu hết đấy. Thứ này thích hợp với thương tích của cậu."

Tống Diên Phong đang lấy từ trong gùi ra một tấm vải sạch và một sợi dây, nghe vậy liền từ chối.

"A? Tôi không cần nhiều đâu. Anh để dùng đi."

Hai người bắt đầu đưa qua đẩy lại.

"Tôi không cần, chủ yếu là khôi phục cho cậu, hiệu quả xoa dịu của mật ong rất tốt, về lâu về dài tốt hơn dùng thuốc." Khoái Triệt nói.

Phủ vải lên miệng thùng cột lại xong, cậu đứng trước mặt Khoái Triệt, nghiêm túc nhắc lại.

"Tôi thật sự không cần mà, chút thương tích kia chẳng có vấn đề gì lớn."

Khoái Triệt nghĩ nghĩ rồi lấy cớ khác.

"Xem như tôi bồi thường lọ mật của cậu. Qua thời gian này sẽ không còn mật tốt nữa."

Tống Diên Phong không bị thuyết phục.

"Thế càng không được, lọ mật kia đáng gì đâu, vẫn còn năm sáu tổ ong cấp A chờ tôi thu hoạch."

Hắn mất kiên nhẫn thở dài:

"Cho cậu thì cậu nhận đi."

Cậu vẫn lắc đầu, cố gắng giải thích.

"Anh không biết giá trị của chỗ mật này. Thị trường chắc chắn chưa từng có mật ong cấp S. Chỗ này ít nhất cũng ba lít, không chừng đủ mua một căn nhà ở thủ đô. Nếu không thì anh bán đi..."

"Tiểu Phong." Khoái Triệt bỗng ngắt lời làm cậu giật mình, rất lâu rồi không ai gọi cậu như vậy nữa.

Hắn mím môi, nắm tay siết lại rồi buông ra, hạ quyết tâm hỏi.

"Có phải cậu ghét tôi không? Nên không muốn nhận bất cứ thứ gì của tôi."

"Không, sao tôi lại ghét anh được." Tống Diên Phong bối rối.

Khoái Triệt không to tiếng nhưng cậu vẫn nghe ra tâm sự nặng nề trong lời hắn.

"Vậy cậu đừng khách sáo với tôi như thế được không? Mật này là lấy cho cậu."

Tống Diên Phong muốn hỏi, anh đang hối lộ tôi đấy à?

Hắn dịu giọng như khuyên nhủ.

"Mây ý thức của lính gác cấp S bị tổn hại không phải chuyện nhỏ. Nguy cơ để lại di chứng rất lớn. Dùng thuốc xoa dịu thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến tiềm năng lên cấp. Dù chỉ là giải pháp tạm thời nhưng thực phẩm tự nhiên của sinh vật biến dị thật sự tốt hơn thuốc tổng hợp nhân tạo. Lẽ ra cậu phải được thăng quân hàm, đăng ký xứng đôi, tùy thời có dẫn đường hỗ trợ, chỉ là tình huống ở đây hơi đặc biệt. Vốn dĩ tôi hi vọng có thể giúp cậu khai thông..."

Nửa câu sau bị nghẹn lại, Khoái Triệt thở hổn hển vì nói quá nhanh, cảm xúc của hắn có chút mất khống chế.

Nhìn hắn lại có vẻ uể oải như lúc họ mới gặp ở phòng giam, ma xui quỷ khiến Tống Diên Phong đáp.



"Tôi cũng hi vọng có thể bổ sung chút tin tức tố cho anh."

Nói xong cậu liền hối hận.

Lời này quá kỳ quái, chẳng khác nào bảo tôi muốn dấu hiệu anh. Mà Khoái Triệt rõ là không muốn bị lính gác dấu hiệu.

Bầu không khí lúng ta lúng túng, Khoái Triệt mím môi quay đi, Tống Diên Phong nhìn vành tai đỏ lên của hắn, đờ ra giây lát.

"Vậy sao đồ tôi gửi cậu đều không nhận?" Vẫn đưa lưng về phía cậu, hắn hỏi.

Sự im lặng bao trùm cả hai đến khi Apis hoàn thành vai diễn trên kia bay xuống mới bị phá vỡ, Tống Diên Phong chưa nắm được vấn đề.

"Đồ gì?" Cậu ngơ ngác. "Anh gửi đồ cho tôi khi nào à?"

Lần này Khoái Triệt quay lại, bước đến trước mặt cậu, gần đến mức cậu nghe được tiếng thở của hắn, hít vào thật sâu, thở ra thật chậm, sau đó hắn bình tĩnh trả lời.

"Năm năm trước, lúc cậu mới đến đây, tôi sợ nơi này thiếu tiện nghi, cậu không quen nên gửi... vài thứ."

"..."

Tống Diên Phong nhớ ra, không biết nên nói gì mới tốt.

Mỗi nửa tháng đều có tàu tiếp tế, chở nhu yếu phẩm, thư từ, văn kiện, và một số hàng hóa theo yêu cầu từ đất liền đến đây.

Nhân viên thay phiên nghỉ phép cũng đi về bằng chuyến tàu này. Lúc đó cậu liên tục nhận được một, hai thùng đồ, nhưng toàn bộ đều bị cậu gửi lại điểm xuất phát.

"Bên ngoài đều ghi "hiệp hội dẫn đường" nên tôi nghĩ là do Khoái Linh gửi. Vì lần đầu tiên tôi có mở một hộp nhỏ đựng thuốc lá, kèm thiệp chúc mừng ký tên cô ấy. Thế là những lần sau đều trả lại."

Khoái Triệt hiếm có mà ảo não một lúc. Hắn không biết nên thấy vui vì lính gác này rất quyết liệt cự tuyệt đứa em yêu quái của hắn hay nên thấy bi ai cho bản thân vì nỗi niềm suốt năm năm qua.

"Nhưng mà vì sao anh gửi đồ cho tôi? Tôi tưởng anh..." Tống Diên Phong có hơi khó tìm từ. Cậu cố gắng diễn đạt ý mình. "Tôi tưởng... lúc đó chúng ta đã thành người xa lạ."

Câu này chọc Khoái Triệt đau lòng một trận.

Hầu hết thời gian hắn đều nghĩ về đối phương, đi đến nơi nào cũng mong ngóng nhìn thấy đối phương, mỗi khoảnh khắc có thể thở chung bầu không khí đều quý giá đến mức nâng niu trong lòng.

Nhưng ngoài mặt phải làm như không quen biết, không hứng thú, không quan tâm, phải hờ hững, phải lạnh nhạt. Đó là mức nào thống khổ, là cỡ nào mỉa mai, là thế nào châm chọc. Chỉ vì hắn vô dụng, hắn sợ hãi, hắn không đủ tự tin, càng không đủ mạnh mẽ. Còn vì hắn có quá nhiều tham vọng, hắn muốn tất cả, không bỏ thứ nào xuống được.

Tất cả những gì hắn phải chịu là hắn đáng phải chịu, hắn tự tìm, hắn chấp nhận. Nhưng hắn tổn thương người mà hắn quý trọng nhất.

Tội lỗi này hắn không dám mong sự tha thứ. Nhưng hắn lại không nhịn được mà hi vọng.

Hi vọng cậu đừng trách hắn. Hi vọng cậu hiểu cho hắn. Hi vọng trong lòng cậu vẫn còn có hắn.

Mà thái độ lúc xa lúc gần của cậu càng làm hắn không yên.

Tay phải Khoái Triệt đưa lên, chần chừ, rồi hạ xuống, có chút lo được lo mất hỏi.

"Tôi có thể ôm cậu một cái không?"

Tống Diên Phong nhìn khóe mắt đỏ ửng của hắn, ngốc ngốc gật đầu. Ngay lập tức, hai cánh tay chắc khỏe bao lấy cậu.

Nhiệt độ thân thể của cậu truyền qua những nơi họ tiếp xúc, cho hắn chút cảm giác chân thật và an toàn.

Khoái Triệt kéo cậu vào lồng ngực đang phập phồng run rẩy của hắn.

"Tiểu Phong, xin lỗi." Vừa ôm cậu thật chặt, hắn vừa nghẹn ngào nói.



"Xin lỗi cậu. Đều là tôi không tốt."

"Xin lỗi cậu, Tiểu Phong."

Tuy không hiểu vì sao hắn kích động, nhưng cảm xúc của Khoái Triệt cũng tác động đến Tống Diên Phong. Cậu ôm lại hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.

"Không sao. Không sao rồi."

Khoái Triệt vẫn không buông cậu ra. Không khí từ từ lắng lại, sự ấm áp vây quanh làm người ta luyến tiếc. Trong trí nhớ của hai người, lần cuối cùng họ ôm nhau đã xa lắm, khoảnh khắc chia tay qua mười hai năm, sắp phai mờ trong ký ức, cũng không còn phân rõ cảm giác là không nỡ buông hay không cam lòng.

Cậu chỉ nhớ lúc đó Khoái Triệt cũng ôm chặt như thế này, cánh tay gầy gò dùng hết sức lực như muốn ép cậu vào làm một với chính hắn. Đầu hắn vùi bên cổ cậu, khàn giọng bảo.

"Chờ tràm nhỏ của cậu ra hoa, tôi sẽ về để lũ ong thụ phấn. Cậu cũng sẽ có thật nhiều tràm con. Cậu cũng sẽ là lính gác mạnh mẽ."

Một lời hứa và muôn vàn trắc trở.

Một cuộc chia ly và cách biệt nghìn trùng.

***

Tống Diên Phong đứng yên, chờ Khoái Triệt bình tĩnh lại. Ngẫm nghĩ một lúc, cậu nói.

"Quanh đây chắc không còn tổ ong cấp S nào nữa."

Nếu còn vậy lấy nhiều mật hơn rồi muốn chia thế nào thì chia, không cần rối rắm.

"Ừm." Khoái Triệt ậm ừ.

Cậu cảm thấy hắn thả lỏng, ắt là đã kiểm soát được cảm xúc, nhưng hắn vẫn không buông tay.

Khoái Triệt quả thật không muốn. Lòng hắn lại kêu gào cái loại tùy hứng chỉ làm theo ý mình, cứ giữ chặt người này trong vòng tay, đứng đó đến thiên trường địa cửu, nhưng không thể, còn nhiều việc phải làm. Xúc tu tư duy của hắn quẩn quanh bồi hồi bên ngoài mây ý thức của cậu, buồn bực cọ cổ cậu một lúc rồi thu hồi.

Hắn đứng thẳng người lên.

"Chiều nay tôi giúp cậu thu phục mấy tổ ong cấp A kia."

"À, được." Tống Diên Phong lập tức đồng ý, dù sao cũng có lợi cho cậu, nếu lại chối quanh lòng vòng, không biết liệu có kích thích người này nữa hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK