Nàng muốn giết hắn, giết tất cả người của Vũ gia, nàng phải khiến bọn hắn trả giá gấp ngàn lần những gì tiểu Lân nhi đã chịu.
Hắn nói hắn yêu thương, quan tâm tiểu Lân nhi thì sao? Không phải cũng chỉ là lời nói ngoài miệng thôi sao, hắn đã làm được gì cho đệ ấy? Không phải cũng vì mình mà để đệ ấy chết sao?
Vậy mà hắn còn dám nói là yêu thương, quan tâm tiểu Lân nhi?...Ha ha ha nực cười, nếu đúng như những gì hắn nói, không phải hắn nên mang đệ ấy đi cùng sao?...Hừ, đúng là thứ dối trá đáng chết...
Dạ Quân Ly ôm nàng cũng tức giận không thôi, Tiên Nhi của hắn xinh đẹp lương thiện biết nhường nào, nhưng chỉ vì bọn hắn, đám thiên giới chết tiệt và đám người Vũ gia súc sinh này mà lòng chỉ toàn thù hận.
Dạ Quân Ly hắn thề, tất cả những ai làm nàng tổn thương hắn nhất định khiến bọn chúng muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.
- Ly, ta nghĩ rồi, giết hắn thì quá dễ dàng cho hắn, ta muốn hắn đau đớn tột cùng, đau đến thấu linh hồn. Ta muốn hắn và đám súc sinh đó từ từ chết dần chết mòn dưới chân ta, cầu xin ta tha cho chúng. Ta muốn bọn chúng nhìn nhau từ từ mà chết, bất lực, chém giết nhau trước mặt ta...Ta muốn bọn chúng phải chết cách nhục nhã nhất, ghê tởm nhất...
Thủy Tiên Nhi úp mặt trong ngực hắn, cất giọng nhẹ nhàng ngoan độc đến thấu xương. Dạ Quân Ly dịu dàng vỗ lưng nàng, mắt hắn lạnh lẽo đầy sát ý nhìn hai người, hắn cất giọng cưng chiều tiếp lời nàng:
- Được, chúng ta cùng nhau khiến bọn chúng trả giá gấp bội, khiến bọn chúng phải quỳ dưới chân nàng khóc lóc cầu xin. Khiến bọn chúng tự mình giết người mình, khiến bọn chúng chịu những thứ nhục nhã và kinh tởm nhất.
Nghe hắn nói, nàng ôm chặt hắn, dụi dụi mặt vào ngực hắn, hương cỏ xanh trên người hắn khiến nàng thật thoải mái:
- Ly, ta yêu chàng chết mất. - Thủy Tiên Nhi ngọt giọng nói.
- Ta cũng yêu nàng. - Hắn cười đáp.
Mạc Vân và Vũ Hải Thương nhìn cảnh này thì có chút không hiểu nổi, không phải đang sát khí bừng bừng hả? Sao lại này khung cảnh phu thê hai người tình tứ rồi?
Ôm được một lát, Thủy Tiên Nhi ngẩng mặt, xoay người để Dạ Quân Ly ôm nàng, còn nàng thì nhìn hai người kia. Thủy Tiên Nhi cười nhẹ nhìn Vũ Hải Thương, nhàn nhạt nói:
- Ta sẽ không giết ngươi, nhưng cũng không tha cho ngươi. Không phải ngươi nói ngươi rất quan tâm tiểu Lân nhi sao? Vậy được thôi, trước khi giết ngươi, ta sẽ cho ngươi thấy cái ngày Vũ gia lụi tàn, xem như là cám ơn ngươi quan tâm đệ ấy đi. Thế nào, ta rất lương thiện đấy chứ?
Trong lòng Vũ Hải Thương run rẩy không thôi, nàng ta mà lương thiện thì ai mới độc ác?
- Quyết định vậy đi. Ly, làm vậy được không? - Nàng nghiêng đầu hỏi.
Dạ Quân Ly yêu chiều vuốt má nàng:
- Ừ, chỉ cần nàng thích.
- Vậy được rồi Ly, chàng gọi Lâm Khải, Lạc Phi tới đây đi, cũng đâu thể chỉ để hắn theo chúng ta không như vậy chứ? - Thủy Tiên Nhi hơi bĩu môi nói.
- Nàng thật là...không cần gọi, bọn hắn tới rồi. - Dạ Quân Ly cưng chiều nhéo mũi nàng.
"Xoạt" hắn vừa dứt lời, bóng dáng hai người đã từ không trung xuất hiện trước mặt hắn và nàng.
Hai người cung kính quỳ gối, đồng thanh:
- Tham kiến chủ nhân cùng phu nhân! Báo cáo chủ nhân, phu nhân, mọi việc đã giải quyết xong.
- Tốt lắm, giờ các ngươi giúp ta một viex65.
- Thủy Tiên Nhi tán thưỡng nói.
- Xin phu nhân cứ nói! - Hai người tiếp tục đồng thanh.
Thủy Tiên Nhi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Dạ Quân Ly, thấy nàng nhìn, hắn lắc đầu cười.
- Tùy nàng, nàng muốn họ làm gì cũng được. - Hắn nói.
"Chụt" , Thủy Tiên Nhi hôn một cái lên má hắn, sau đó nhìn hai người.
- Giao tên này cho các ngươi, các ngươi muốn làm gì thì làm , miễn sao đừng để hắn chết.
- Tuân lệnh! - Cả hai đồng thanh