Trước đây, dẫu cho hắn có làm ra tai họa gì thì cũng luôn có người giải quyết thay hắn, mà giải quyết xong cũng chỉ đổi lấy nhiều lắm là vài câu quở trách nhẹ nhàng. Bị mắng vài câu không đau không ngứa, đương nhiên sẽ không làm tên hỗn láo lại ăn chơi này để trong lòng.
Dần dần, cũng tạo thành tật xấu khi ăn nói lẫn cách hành xử của hắn.
Kỳ Dương tất nhiên biết Trương Chẩm, từ kiếp trước nàng đã biết. Chẳng qua khi đó Trương Chẩm tên này chỉ là một tên hề nhảy nhót qua lại, hơn nữa trước nay nhảy cũng không đến được trước mặt nàng, nàng cũng không thèm nhìn hắn một lần.
Nhưng không nghĩ trọng sinh lại một đời, người này lại chắn trước mắt nàng... . Đam Mỹ H Văn
Chỉ Đinh đi theo Kỳ Dương suốt đoạn đường, sắc mặt điện hạ có bao nhiêu khó coi nàng đều xem ở trong mắt. Nàng có chút kinh hồn bạt vía, gần nhất cũng mạc danh đối với tiểu công chúa sinh ra vài phần kính sợ, nhưng nhìn thấy đã gần đến tiền viện vẫn là nhịn không được lắm miệng khuyên một câu: "Điện hạ, dù sao Lục công tử cũng không có bị thương, nể tình thể diện của Định Quốc Công, việc này không bằng liền nhẹ tay."
Kỳ Dương nghe vậy, bước chân cũng chưa dừng một chút, đương nhiên nàng cũng không trách cứ Chỉ Đinh lắm miệng, bởi vì nàng biết lời của Chỉ Đinh đều là vì tốt cho nàng.
Nàng là công chúa, nhưng mẫu phi của nàng lại sớm ly thế, nàng không có huynh đệ cùng mẫu sinh ra, thậm chí cũng không có nhà ngoại quyền thế. Những gì nàng dựa vào cũng chỉ là sự sủng ái hư vô mờ mịt của đế vương cùng với tình cảm huynh muội với trữ quân nhiều hơn người khác một chút. Huyết mạch thân tình có lẽ là ràng buộc bền chặt nhất trên đời này, nhưng mấy chữ này đối với hoàng gia mà nói, tất cả đều bất đồng.
Huống chi thế sự vô thường, hôm nay người đối với ngươi tốt, ngày mai người há còn ở bên sao? Có thể dựa vào ai cả đời đây?
Kỳ Dương ở kiếp trước đã trải qua quá nhiều, cũng thấy được rõ ràng minh bạch. Nàng không thể giống như những năm đó vừa ngây thơ vừa tùy tiện, nhưng như vậy cũng không đại biểu gặp chuyện gì nàng cũng ép dạ cầu toàn!
Chủ tớ hai người một trước một sau bước vào tiền viện, rất xa liền có thể thấy Trương Chẩm cùng hai gã sai vặt của hắn đang bị thị vệ tạm giam. So với trước tốt một chút chính là mặt hắn hiện giờ không bị ép dưới đất, hắn ngồi xếp bằng trên nền, che mặt kêu đau. Chỉ xem tư thái kia của hắn lại hoàn toàn không đem việc tự tiện xông vào biệt viện của công chúa để ở trong lòng.
Đừng nói Kỳ Dương, ngay cả thị vệ, tôi tớ ở bên cạnh nhìn thấy cũng đều nhíu mày chán ghét không thôi.
Sự xuất hiện của Kỳ Dương đã kinh động đến mọi người, thị vệ tôi tớ cùng nhau vấn an, Trương Chẩm nghe tiếng cũng ngẩng đầu nhìn lại đây. Chỉ là khi nhìn thấy công chúa giá lâm, hắn không chỉ có không có đứng dậy vấn an mà ngược lại là như cũ ngồi xếp bằng dưới đất, chống cằm đánh giá nàng, trong mắt thậm chí còn có vài phần bắt bẻ, ghét bỏ!
Không phải ai cũng đều là người mù, sự ngạo mạn của Trương Chẩm làm cho Chỉ Đinh vốn nghĩ một sự nhịn chín sự lành đều trở nên tức giận. Nào biết còn chưa đợi nàng răn dạy, liền nghe Trương Chẩm chỉ vào vết bầm trên mặt hắn, cà lơ phất phơ nói: "Kỳ Dương công chúa? Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là giao tiểu bạch kiểm kia ra đây, nếu không một thân vết thương trên người ta đều tính hết trên đầu của ngươi."
Lời này chính là uy hiếp, tuy nhiên ở đây ai cũng không biết hắn nơi nào có tự tin đến mức dám uy hiếp công chúa như vậy, thậm chí là một công chúa có hoàng thất thân thích!
Mà đứng ở góc độ của Kỳ Dương, chưa nói Lục Khải Phái xuống tay kỳ thật có chừng mực, vết thương trên mặt Trương Chẩm chỉ cần dưỡng hai ngày là có thể tốt lên. Ngay cả khi nàng đánh gãy chân của Trương Chẩm, Kỳ Dương cũng nguyện ý vì nàng giải quyết hậu quả.
Nhấp môi không nói một lời, Kỳ Dương yên lặng tiến lên vài bước đi tới trước mặt Trương Chẩm. Ngay lúc trong lòng người sau đang tràn đầy đắc ý, nghĩ xem công chúa điện hạ sẽ như thế nào đối với hắn mềm giọng lấy lòng thì một chiếc giày thêu tinh xảo lại đột nhiên đá lên đầu vai hắn!
Thân mình sớm bị đào rỗng vì tửu sắc thậm chí không thể chịu nổi một cước của nữ nhi gia, hắn lập tức bị đá ngã xuống đất rồi lăn lộn vài vòng.
Trương Chẩm ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất, nhất thời còn không kịp phản ứng, mãi đến khi người đá dẫm chân lên sau lưng hắn, tên công tử ăn chơi này mới tựa như lấy lại tinh thần mà giãy giụa kêu gào lên: "Ngươi đá ta? Ngươi người đàn bà đanh đá cư nhiên dám đá ta?! Phụ thân ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, tiểu gia ta cũng không phải sẽ không đánh nữ nhân, ngươi chờ đó cho ta..."
Hắn bị Kỳ Dương dẫm lên, muốn trở mình cũng không được, trong miệng lại nói ra mấy từ ô uế.
Công chúa điện hạ nghe xong sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng, cười lạnh một tiếng: "Phụ thân ngươi không buông tha ta? Phụ hoàng của ta mới sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!" Nói xong lại tàn nhẫn dẫm trên lưng Trương Chẩm mấy đá, mãi đến khi người sau thảm gào không ngừng mới từ bỏ.
Sức lực của tiểu cô nương mười sáu, mười bảy tuổi thật sự có thể lớn như vậy sao? Đương nhiên là không có. Trương Chẩm sở dĩ kêu thảm như vậy bất quá là bởi vì hắn bỗng nhiên ý thức được hai việc. Thứ nhất, phụ hoàng trong lời nói đối phương chính là hoàng đế thì hắn không thể đấu lại. Thứ hai, Kỳ Dương công chúa nàng không theo quy củ, các hoàng tử, công chúa không phải đều tự giải quyết việc của chính mình sao? Khi nào cư nhiên sẽ chạy tới cáo trạng với hoàng đế?
Lại không phải hài tử chưa cai sữa, nàng như thế nào lại nghĩ đến trở về cáo trạng?!
Trương Chẩm không phải không cùng giao thiệp với các hoàng tử, công chúa khác, hắn thậm chí có giao tình với không ít người trong hoàng thất, nhưng những người đó mặc kệ là vì mượn sức phụ thân hắn hay là vì không dám đắc tội phủ Định Quốc Công vẫn trước sau đối với hắn khách khí có thêm.
Điều này làm cho tâm thái Trương Chẩm bành trướng lên, có đôi khi hắn thậm chí cảm thấy hoàng tử, công chúa còn không được như hắn có người che chở an nhàn. Hơn nữa gần đây luôn có người thổi phồng ở bên tai hắn, nói rằng có thể hắn sẽ lấy được Kỳ Dương công chúa, hắn càng không có cảm giác sợ hãi bất cứ ai.
Mãi đến giờ phút này, hắn bị công chúa điện hạ đá nằm trên mặt đất, nữ nhân không màng quy củ này còn nhẹ nhàng phân phó thị vệ: "Người tới, đem hắn trói cho bản cung, bản cung muốn dẫn hắn đi ngự tiền diện thánh!"
Lúc này diện thánh làm cái gì? Đương nhiên là cáo trạng!
Trương Chẩm rốt cuộc có chút luống cuống, hắn rốt cuộc còn không có ngu ngốc đến mức không hề kính sợ hoàng quyền, cũng biết sự tình nháo đến ngự tiền thì phụ thân hắn cũng không được tốt đẹp gì. Lập tức thừa dịp Kỳ Dương thu chân, xoay người liền phải đi ôm đùi công chúa điện hạ.
Kết quả tất nhiên là lại bị thưởng cho một đá, nhưng hắn vô cùng lo lắng, quỳ rạp trên mặt đất kêu rên: "Kỳ Dương, Kỳ Dương công chúa, ngươi không thể không nói quy củ như vậy, như thế nào có thể một lời không hợp liền đi cáo ngự trạng đây?!" Nói xong lại giống như ủy khuất mà nói: "Nếu như ngươi tức giận, lại đá ta mấy đá là được, ta, ta sẽ không cùng ngươi so đo..."
Kỳ Dương liếc nhìn hắn một cái, ngay cả tức giận đều có vẻ dư thưa, chỉ muốn mắng hắn ngu xuẩn. Nhưng nàng cũng không rảnh làm mấy việc thay người dạy con, nàng chỉ cẩn thận nâng cằm, thị vệ bên cạnh ngay lập tức tiến lên trói người kéo đi.
- --
Một việc không lớn không nhỏ, nhưng nếu nháo đến ngự tiền thì rốt cuộc muốn nhỏ cũng không được.
Khi hoàng đế chính miệng hỏi đến toàn bộ sự tình, Trương Chẩm đương nhiên kinh hãi, thuận tiện đem chuyện không nên nói hay nên nói đều nói ra. Trương Chẩm sở dĩ chạy đến biệt viện phố xá sầm uất của công chúa đương nhiên không phải ngẫu nhiên, cũng không phải do quá nhàn rỗi.
Ngay lúc năm ngoái khi Kỳ Dương vừa cập kê, bởi vì nàng có hoàng sủng, không ít đại thần đều đánh chủ ý lên nàng. Đến nỗi Trương Chẩm, lại thuần túy bởi vì ngẫu nhiên gặp được Kỳ Dương, thấy nàng mạo mỹ lập tức đối với nàng sinh ra tâm tư.
Tiểu tâm tư như vậy không ít người đều có, nhưng mà có thể gan lớn đến mức đem đường đường công chúa xem như vật tư trong túi, rồi lại có một phen gút mắt ở trong đó.
Đơn giản tới nói, phủ Định Quốc Công quyền thế to lớn, hiện giờ hoàng tử phần lớn đã thành niên, muốn mượn sức Trương Chẩm để tiến tới mượn sức phủ Định Quốc Công cũng có khối người. Cho nên khi Trương Chẩm biểu lộ yêu thích Kỳ Dương, một phân yêu thích nguyên bản của hắn cũng sẽ bị người tiếp cận!
Trương Chẩm vốn không đầu óc, lại có người bên cạnh có chủ ý hướng dẫn, hắn tự nhiên đem Kỳ Dương coi như vật trong tay của mình. Nhưng mà, hắn không chỉ không có tự nhận thức được mình mà còn trời sinh chịu không nổi khiêu khích, lúc này mới có trò khôi hài như hôm nay.
Khuôn mặt hoàng đế bình tĩnh nghe hết, như thế nào không rõ những việc sau lưng?
Một công chúa như Kỳ Dương thì có thể làm gì được, hôn sự của nàng cũng để người dám tính kế như vậy? Mượn sức Trương Chẩm cùng Định Quốc Công phủ chỉ là thứ yếu, chủ yếu là thấy Kỳ Dương cùng Thái Tử có chút thân thiết, các hoàng tử còn lại lập tức lo lắng hôn sự của nàng sẽ đem lại trợ lực cho Thái Tử. Hoàng đế chưa từng chèn ép những nhi tử khác, khá vậy đối Thái Tử không có gì ý kiến, tự nhiên đối với chuyện này vô cùng bất mãn.
Huống chi trước đó vài ngày hoàng đế còn chính miệng ám chỉ với Kỳ Dương, muốn cho nàng tìm học sinh uyên bác nhà nghèo làm phò mã. Hiện giờ mấy nhi tử lại gấp không chờ nổi mà tới phá đám, chọn lại là Trương Chẩm loại này ăn chơi trác táng chỉ có gia thế, quả thật khiến cho người tức giận vô cùng.
Kỳ Dương ở Ngự Thư Phòng nửa canh giờ, tận mắt nhìn thấy hoàng đế răn dạy Tam hoàng tử cho tới Thất hoàng tử. Các huynh đệ một đám hưng phấn vào cung, kết quả tất cả đều ăn mắng, lại mặt xám mày tro đi rồi.
Hả giận là hả giận, nhưng Kỳ Dương cũng không nghĩ tới sau lưng lại liên lụy đến nhiều như vậy người. Kiếp trước, Trương Chẩm cũng không thể lọt vào mắt nàng, nàng cùng Lục Khải Phái chỉ hôn cũng là nước chảy thành sông [1], tất nhiên không biết sau lưng còn có nhiều âm mưu tính kế như vậy.
[1] Nước chảy thành sông (水到渠成): nói rằng thành công sẽ tự nhiên đến khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu. Ở đây, ý của Kỳ Dương là việc chỉ hôn của nàng cùng Lục Khải Phái là việc đương nhiên.
Hơn nữa, ngay cả khi nàng phát hiện dị thường, cũng chỉ cho rằng liên lụy đến một hai người, lại chưa từng biết phủ Định Quốc Công lại được người người nhớ thương như vậy!
Một chuyến như vậy, Kỳ Dương xem như đều đắc tội với các huynh đệ khác. Tuy nhiên, nàng cũng không để ý lắm, ai bảo nàng từ trước đến nay đều cùng phe với Thái Tử, hiện tại cũng không có ý định thay đổi lập trường đây?
Vừa nghĩ tới Thái Tử, Kỳ Dương rời khỏi Ngự Thư Phòng thì đã gặp phải.
Thái Tử lớn hơn Kỳ Dương mười tuổi, mặc y phục màu vàng cam, sinh đến long chương phượng tư, cử chỉ khí độ đều toát lên vẻ tôn quý.
Hắn nhận được tin liền lập tức đến đây, không chỉ gặp được Kỳ Dương mà phía trước còn gặp một chúng huynh đệ mặt mày xám tro. Chỉ là tình huynh đệ đã mai một từ lâu, gặp mặt cũng chỉ làm ra vẻ thái bình giả tạo, rồi sau đó thật nhanh cũng đường ai nấy đi.
Mãi đến khi gặp được Kỳ Dương, nụ cười trên mặt Thái Tử mới chân thành tha thiết vài phần, vừa gặp lại là khuyên một câu: "Hoàng muội, tốt nhất là gần đây người nên ít ra khỏi cung, ngoài cung có nhiều thị phi."
Kỳ Dương rất có hảo cảm với Thái Tử, phần hảo cảm này ngay cả hoàng đế cũng không so được, bởi vì kiếp trước Thái Tử chưa từng phụ nàng. Giờ phút này nghe được hắn khuyên bảo, Kỳ Dương cũng chỉ cười đáp: "Đa tạ hoàng huynh nhắc nhở, tuy nhiên vẫn cần qua thêm mấy ngày nữa, hiện giờ ta ở ngoài cung còn có việc."
Thái Tử cũng không kinh ngạc, hắn khoanh tay mà đứng, mày kiếm hơi nhíu: "Chính là vì người mà ngươi giấu ở biệt viện?"
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (...): Cả thế giới đều biết ta giấu phò mã ở biệt viện!!!