"Ha ha ha ha ha, Đái Nham, anh lừa em, rõ ràng anh không thích em, tại sao phải gạt em, nếu anh thích em làm sao sẽ không quan tâm em? Anh không cần gạt em em đi rồi anh cũng không cần lo lắng nên từ hôn thế nào, Đái Nham đừng quên em."
"Đừng!" Đái Nham đi về phía trước, lại đi thêm một chút nữa là có thể kéo cô xuống rồi, "Hiểu Đình, chúng ta kết hôn đi!"
Cố Hiểu Đình hoảng hoảng hốt hốt bên tai chỉ nghe được hai chữ kết hôn, "Kết hôn?"
"Đúng, kết hôn." Đái Nham cố gắng đi về phía trước, cố gắng kéo Cố Hiểu Đình, "Những chuyện kia đều là anh nói nhảm, giận ba ba mà nói, vốn chỉ là không muốn kết hôn sớm như vậy, không ngờ em hiểu lầm, Hiểu Đình, nếu như em nguyện ý chúng ta liền lập tức kết hôn nhé."
"Có thật không?"
"Đương nhiên là thật. Hôm nay chúng ta sẽ đi lĩnh giấy chứng nhận, hai ngày nữa sẽ làm hôn lễ. Có được hay không?" Đái Nham mở hai cánh tay ra.
"Được." Rốt cuộc Cố Hiểu Đình cũng bình tĩnh lại, lau nước mắt, xông về phía Đái Nham.
Rốt cuộc an toàn, phù ~~~~~ mọi người thở phào một hơi thật dài, không tự chủ vang lên một tràng tiếng vỗ tay thật lớn. Đái Nham gần như muốn sụp đổ, vào giờ phút này, anh biết có lẽ mình phải vĩnh viễn tạm biệt người kia rồi......
"Tô Nhiên,......" Eri lê q(úy) đ]ôn
Đã mấy ngày không liên lạc rồi, Tô Nhiên nghe trong điện thoại di động Đái Nham trầm thấp hô một tiếng, thật lâu thật lâu không có nói chuyện rồi, "Em đây, tại sao không nói chuyện?"
"Không có, Tô Nhiên."
"Hả?"
"Chỉ là muốn gọi thì gọi......" Lại im lặng thật lâu, đồng hồ trong phòng khách kêu tí tách tí tách, sắp 0 giờ rồi, Tô Nhiên không có mở đèn, trong lòng rất không yên tĩnh, có lẽ là linh cảm được đêm nay nhất định không cách nào ngủ yên, đã dựa vào ghế sa lon thật lâu, Đái Nham không nói Tô Nhiên cũng không hỏi, chỉ là im lặng thật lâu, nếu như không phải là ngẫu nhiên có thể nghe thấy cách điện thoại di động truyền tới tiếng thở của nhau, có lẽ sẽ cho rằng đối phương sớm cúp điện thoại.
Rốt cuộc, Đái Nham phá vỡ sự im lặng hồi lâu, "Tôi muốn kết hôn."
"À." Thì ra là muốn kết hôn rồi. Sớm nên nghĩ tới.
"Tô Nhiên, chỉ à một cái thôi… Sao? Tô Nhiên ~~" Tại sao không mắng anh, tại sao không hận anh, tại sao?
"Vậy, chúc anh tân hôn hạnh phúc." Anh sẽ không khóc cũng sẽ không nháo, anh (ĐN) muốn đi, anh sẽ không ngăn, cũng sẽ không dây dưa giống như nữ sinh, đã sớm nhận thấy rõ giữa tình cảm đồng tính không chịu nổi một kích, đã chuẩn bị xong bất cứ lúc nào cũng có thể tách ra, nhưng mà quá bất ngờ, anh vẫn là không quen, không quen trong cuộc sống không có người này, đúng chỉ là không quen mà thôi.....
"Cám ơn." Đái Nham nghĩ bây giờ Tô Nhiên nhất định cực kỳ yếu ớt cũng nhất định đang làm bộ kiên cường, anh suy nghĩ ở bên cạnh bảo vệ Tô Nhiên, nhưng mà bây giờ tổn thương Tô Nhiên lại là anh, liều mạng ôm lấy đầu, không muốn để cho Tô Nhiên ở đầu kia điện thoại di động nghe thấy, anh hận chính mình,
Tô Nhiên cũng lạ, tại sao không gào khóc khiến cho anh không được đi, nhưng anh biết Tô Nhiên hẳn không như vậy, từ trước đến nay cậu luôn là một người yên lặng như vậy, cho dù vào lúc này, cũng sẽ không khóc lớn làm ầm ĩ.
"Cô ấy? Xinh đẹp không?" Suy nghĩ hồi lâu, vẫn là nhịn không được hỏi.
"Xinh đẹp, cô ấy chờ tôi bốn năm, Tô Nhiên, tôi muốn từ hôn, nhưng không có tôi cô ấy sẽ đi tìm cái chết, tôi," Cũng không cần thiết phải giải thích nhiều hơn nữa, đã quyết định muốn buông tay, không cần phải giải thích.
"À, " Hoá ra là như vậy sao, ha ha, "Đái Nham, không có anh, tôi sẽ không đi tìm cái chết, tôi sẽ sống thật tốt, sau đó quên anh đi, cho nên anh yên tâm."
"Tô Nhiên," Anh biết, vẫn đều biết, nhưng nghe thấy Tô Nhiên nói sẽ quên anh đi, rõ ràng là điều anh muốn, tại sao anh lại khó chịu như vậy?
"Đúng rồi, tiền lương của anh tôi đặt ở trong ngăn kéo đầu giường, chiếc chìa khóa tôi đặt ở trên khay trà trong phòng khách, sáng sớm ngày mai tôi liền thu dọn đồ đạc trở về trường học, các người....... Các người kết hôn, không cần chen chúc ở trong căn nhà cũ,"
"Tô Nhiên, cậu không cần, gấp như vậy."
"Không có việc gì, chuyện sớm hay muộn thôi, tôi đi sớm, cũng sớm dọn khỏi nơi này. Nơi này vốn chính là căn nhà anh dùng sau kết hôn đi? Hiện tại chỉ là vật quy nguyên chủ." Nơi này vốn không thuộc về anh, còn có gì tốt mà lưu luyến, người kia cũng không phải là của anh, những món đồ khác, cũng không sao cả. "Đái Nham, thật ra thì anh vốn là một đối tượng kết hôn rất tốt, nếu như mà tôi là phụ nữ, tôi cũng sẽ không tha cho anh, ha ha, Đái Nham, tôi sẽ không chúc phúc cho anh, mới vừa rồi nói chúc anh tân hôn hạnh phúc là nói dối, tôi vĩnh viễn sẽ không chúc phúc cho anh, "
"Tôi biết rõ."
"Vậy, cúp thôi. Sau này cũng không gặp lại nữa rồi."
"Tốt."
......
"Làm sao anh không cúp"
"Tôi chờ cậu cúp."
"Ha ha, Đái Nham, tôi quên anh chưa bao giờ cúp điện thoại trước."
"......"
"Vậy, vẫn là tôi cúp thôi."
"Tút tút tút......" D đ l^ê Q&úy Đ#ôn
Ghế sa lon quen thuộc, trước kia anh thích nằm ở đây xem ti vi nhất, Đái Nham sẽ ở bên cạnh không ngừng chạy tới chạy lui, một hồi lấy hoa quả một hồi bưng nước, như người hầu gái già chăm chỉ. Còn có chiếc CD đó là phim kịnh dị Tô Nhiên thích nhất, rõ ràng lá gan rất nhỏ vẫn thích xem phim kịnh dị, vừa nhìn vừa thét chói tai, lúc này Đái Nham đều sẽ ôm anh, khi đó anh liền không nữa sợ. Đái Nham luôn nói uống sữa đậu nành tốt, cho nên kiên trì mỗi sáng sớm xây sữa đậu nành thơm ngon cho anh, đứng ở phòng bếp, tạp dề con vịt nhỏ bao quanh, chiếc tạp dề đó cũng là siêu thị tặng lúc anh và Đái Nham đi siêu thị mua máy làm sữa đậu nành.
Bộ dạng cỏ Điếu Lan trên bệ cửa sổ càng ngày càng xanh mơn mởn, Đái Nham thích hoa, anh thích tưới nước cho hoa, tưới nhiều lần, giống như nghiện, Đái Nham liên tục mua mấy cây xương rồng tròn, cũng không hiểu tại sao đều chết hết, Tô Nhiên nghĩ cũng là anh tưới nước tưới cho chết, rốt cuộc chỉ có bụi cỏ Điếu Lan này kiên cường sống sót, chiếm lấy vị trí tốt nhất trên ban công, Tô Nhiên chợt có chút hâm mộ cỏ Điếu Lan này, cho dù
Người chủ căn nhà này là ai, chỉ cần nó cố gắng còn sống, luôn có thể yên ổn sinh trưởng ở ban công, không giống anh bất cứ lúc nào cũng có thể bị đá ra ngoài...... Cầm bình nước lên, một lần cuối cùng, sau này thì đổi người khác tới tưới nước cho mày rồi.
Tô Nhiên xách đồ lên, mờ mịt đứng ở ngoài cửa, trong cánh cửa sau lưng kia có kí ức anh cực kỳ quý trọng, anh không nỡ rời đi, nhưng mà, những thứ đó vốn không thuộc về anh, cố chấp nữa cũng không có ý nghĩa gì...... Ngày hôm qua lúc nghe được Đái Nham nói muốn kết hôn anh vẫn còn rất bình tĩnh, không có cảm giác gì, nhưng mà hôm nay, bước ra ngoài cánh cửa này, lại có thể khó chịu như vậy, chẳng biết tại sao mờ mịt, thì ra là luyến tiếc như vậy......
......
"Này, Tô Nhiên, anh đến Tế Nam rồi, em tới đón anh có được hay không."
"Tốt." Tô Nhiên đóng điện thoại di động lại, mặc quần áo đi ra ngoài, mùi trong ký túc xá không dễ ngửi, nếu như không phải là hôm nay không có lớp không có nơi nào để đi, anh tình nguyện ngốc ở lớp học.
......