**********
Bảy giờ tối
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Văn phòng tổng giám đốc của KBI.
"Tổng giám đốc Hoắc, đã tra ra được thông tin về cô ấy rồi, cô ấy tên là Vân Tử Lăng, là em song sinh với Vân Tử Diễm!" Nói xong, Quách Sở Tiêu đưa tài liệu cho Hoắc Ảnh Quân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ừ." Người đàn ông dường như không có một chút phản ứng nào là ngoài ý muốn cả, hơn nữa còn lạnh nhạt đáp lại một tiếng, vẫn như trước tiếp tục làm công việc của mình.
Thấy vậy, Quách Sở Tiêu lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi anh ký tên lên trang cuối cùngcủa bản hợp đồng, lúc này mới đặt bút trong tay xuống.
Sau đó, cấm lấy tài liệu mà Quách Sở Tiêu đưa tới, lật ra xem.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Tử Lăng, hai mươi tuổi, đạng học tại Trường đại học Nguyệt Thanh ở thành phố Đông Dương.
Là chị em song sinh thai với Vân Tử Diễm, do Vân Hâm Bằng và vợ cũ Bạch Hải Quỳnh sinh ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi ly hôn, mỗi người nuôi một đứa con.
Bởi vì ngoại tình nên Bạch Hải Quỳnh không nhận được bất kỳ một khoản bồi thường nào sau khi ly hôn, sau đó bà và người tình của bà chuyển đến sống ở thành phố Đông Dương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Tử Lăng từ nhỏ đã thiếu đi sự giáo dục của bố mẹ, trộm cắp, nói dối, tham lam,sảy thai hai lần khi cô còn đang học ở trường trung học cơ sở, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn.
Thanh thuần, nhát gan, thiện lương, ngượng ngùng, lạt mềm buộc chặt đều là những thủ đoạn trước giờ của cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một năm trước, Bạch Hải Quỳnh bị đau dạ dày, bị người tình vứt bỏ.
Cuộc sống của hai mẹ con trở nên vô cùng túng quẫn, sau đó nhờ vào sự giúp đỡ của Vân Tử Diễm, mới có thể nhập viện chữa trị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nửa năm trước ở thành phố Đông Dương, Vân Tử Lăng cướp chồng của người khác, hiện giờ bị tra ra, không thể không bán căn nhà đi, cùng với mẹ của mình đến thành phố Nam Dương.
Người đàn ông nhìn thấy nội dung trên tài liệu, lông mày của anh chưa một lầngiãn ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, anh trực tiếp ném tài liệu trong tay vào thùng rác.
Nhà họ Vân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cái gì?" Vân Tử Diễm vừa mới về nhà đã ngay lập tức đến bên cạnh Cổ Dị Nhân: "Mẹ, mẹ nói anh ấy điều tra Vân Tử Lăng?"
"Ừ, có lẽ nó đã gặp được Vân Tử Lăng rồi, nếu không thì nó sẽ không thể nào đi điều tra thông tin của Vân Tử Lăng đâu!" Cổ Dị Nhân đang ngồi trên ghế sô pha uống cà phê, thản nhiên nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe vậy, Vân Tử Diễm sốt ruột, vội vàng hỏi: "Mấy ngày nay anh ấy hay đến bệnh viện, nhất định là đã gặp được cô ta ở bệnh viện rồi, mẹ, vậy làm sao đây, có khi nào anh ấy sẽ cảm thấy hứng thú với cô ta không? Có khi nào sẽ điều tra ra được là cô ta đóng giả con vào tối hôm đó haykhông?"
Cổ Di Nhân đặt tách cà phê trong tay xuống, nhìn cô ta nói: "Tử Diễm, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, dù có gặp phải bất cứ chuyện gì thì cũng không nên kích động, con là con gái của một nhà quý tộc giàu có bậc nhất, tính tình nên trầm ổn hơn nữa!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Nhưng mà, nhưng mà..."
"Về điểm này, con không bao giờ bằng được cô ta cả!" Cố Di Nhân ngắt lời cô ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Tử Diễm tất nhiên biết người bà ta đang nói đến ở đây là ai, không khỏi bấu mỗi: "Còn không phải là do con đang lo lắng hay sao, chỉ còn có hai ngày nữa là con phải đính hôn với anh ấy rồi, lỡ như xảy ra chuyện... Vậy..
"Thật không dễ dàng gì chúng ta mới có thể đi được đến bước này, làm sao mẹ có thể để con xảy ra chuyện gì được kia chứ?" Cố Dị Nhân xoa đầu cô ta: "Con yêntâm đi, nó không điều tra ra được thứ gì đâu, mẹ đã chuẩn bị tốt mấy thứ tài liệu này từ lâu rồi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"A?" Vân Tử Diễm hơi khó hiểu mà nhìn về phía bà ta: "Mẹ, mẹ đã chuẩn bị tốt mấy thứ tài liệu này rồi ạ?"
"Mẹ sớm đã dự đoán được cô ta sẽ không nghe lời rồi, làm sao có thể ngoan ngoãn mà ở lại thành phố Đông Dương được cơ chứ, hạ, thiên đường có lối cô ta không đi, địa ngục không cửa lại muốn đấm đầu vào, vậy thì mẹ sẽ để cô ta chết một cách thể thảm nhất"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai mắt của Cổ Di Nhân hiện lên vẻ ngoan độc, khóe miệng khẽ cong lên, tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay của bà ta.
"Cảm ơn mẹ, vẫn là mẹ đối xử với con tốt nhất!" Vân Từ Diễm vội ôm lấy bà ta, tựa vào ngực bà ta mà làm nũng.Cô ta thật sự không thích Vân Tử
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lăng.
Cô ta không thích người khác có khuôn mặt giống cô ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ta lại càng không thích, rõ ràng cô đã đến một nơi hoang vu hẻo lánh như vậy rồi, lại không hề có một chút dáng vẻ nào là quê mùa, ngược lại không hiểu vì sao tính cách lại trở nên trầm ổn.
Đây chính là điểm mà Cổ Dị Nhân thường hay nói là cô ta không bằng Vân Tử Lăng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"À, đúng rồi, bố đầu rồi a?" Vân Tử Diễm đứng dậy, nhìn một vòng, nhưng lại không thấy Vân Hâm Bằng đâu cả.
"Bố của con có lẽ đã đến bệnh viện rồi." Cổ Dị Nhân ảm đạm cười, cầm tách là phê lên nhấp một ngụm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Hà? Bố đi bệnh viện ạ? Vậy sao mẹ lạikhông đi cùng với bố? Lỡ như bố nhìn thấy người phụ nữ ấy. Tốt tính mà nương tay thì làm sao bây giờ?"
Người phụ nữ mà cô ta đang nói đến, đó chính là người mẹ mà cô ta vẫn luôn ghét bỏ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ha!" Bà ta nhàn nhạt cười một tiếng, trong lòng đã có tính toán: "Mẹ nghĩ... Bố của con có lẽ còn ghét bà ta hơn cả mẹ nữa!"
"Vì sao a?" Vân Tử Diễm cũng không hiểu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ta không thích Bạch Hải Quỳnh là bởi vì từ nhỏ đã chia lìa nên không có tình cảm.
Bố dù sao thì cũng có tình nghĩa nhiều năm vợ chồng với Bạch Hải Quỳnh, vì sao lại ghét bà như vậy?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Trẻ con hỏi nhiều làm gì? Nhanh điđắp mặt nạ đi, ngày mai đi lựa lễ phục, ngày mốt là đính hôn rồi, con cần phải chuẩn bị một trạng thái tốt nhất để làm bà Hoắc"
"Cảm ơn mẹ a!" Vân Tử Diễm hỗn lên mặt bà ta một cái, sau đó cười đi lên lầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ha ha!" Cổ Di Nhân khẽ cười một tiếng, ảnh mặt híp lại: "Bạch Hải Quỳnh, bà sẽ không bao giờ có thể đấu lại được tôi