• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của Nam Cung Linh hơi đổi, lạnh lùng nói: “Màn rách có thể vá lại, giày thủng, có thể sửa lại, người dù chạy thoát thì đệ tử bổn bang vẫn có thể bắt lại được.”

Tên đệ tử tám túi biến sắc nói: “Lẽ nào hắn thật sự chạy với đôi chân trần?”

Nam Cung Linh trầm giọng nói: “Đệ tử đứng canh ngoài cửa sổ là ai?”

Đệ tử tám túi nói: “Là huynh đệ miếu Thiên Quang ở Tế Nam.”

Nam Cung Linh lạnh lùng nói: “Đưa bọn họ tới chỗ Công Tôn hộ pháp, gia pháp xử trí.”

Đệ tử tám túi khom người nói: “Tuân mệnh.”

Hắn vừa lướt qua cửa sổ, ngoài cửa sổ lập tức vang lên tiếng mắng chửi.

Nam Cung Linh xoay người miễn cưỡng cười với Sở Lưu Hương một cái, ôm quyền nói: “Tiểu đệ còn có việc, hôm nay đành phải từ biệt ở đây.”

Sở Lưu Hương cười hì hì nói: “Ngươi vừa mới dụ con sâu rượu của ta ra, giờ lại muốn đi như vậy à?”

Nam Cung Linh cười lớn nói: “Nợ rượu của Sở Lưu Hương, thiên hạ mấy ai có thể quỵt được, trong vòng hai ngày, tiểu đệ nhất định sẽ tới mời, hy vọng Hồng huynh chớ từ chối.”

Tay giơ lên, hai thanh đoản kiếm cư nhiên bay lên, hoá ra trên chuôi kiếm có buộc một sợi tơ được chế tạo từ thép luyện.

Nam Cung Linh quay người đi ra, tiếng hô ngoài cửa lại vang lên liên tục, dần dần đi xa, chỉ một thoáng đã không còn lại gì.

Sở Lưu Hương khẽ thở dài nói: “Tên Nam Cung Linh này quả nhiên là nhân tài, cái bang dưới sự chỉ huy của hắn, đúng thật là ngày càng lớn mạnh…. Chỉ e là đã lớn mạnh hơi quá một chút.”

Nhất Điểm Hồng nhẹ nhàng đáp xuống, mục quang chớp động, nói: “Ngươi thấy thiếu niên kia đã thật sự bỏ đi rồi sao? ”

Sở Lưu Hương cười nói: “Lẽ nào ở đây chỉ có mỗi một cửa sổ sao?”

Chỉ nghe một người lạnh lùng nói: “Chỉ tiếc Nam Cung Linh kia không có nhãn lực tốt như Sở Lưu Hương.”

Vừa nói, hắc y thiếu niên đã bước ra từ sau một bức màn khác, trên đôi vớ chân trắng tinh đã dính đầy những bụi.

Nhất Điểm Hồng lúc này mới hiểu ra là thiếu niên cố ý để lộ giày, hắn cởi giày ra, sau đó trốn ra bằng cửa sổ, theo bên hông đi vào cửa sổ khác, trốn sau bức màn, thiếu niên này tuổi còn trẻ, lại biết cách lợi dụng nhược điểm tâm lý của con người, đoán được Nam Cung Linh nhất định cho rằng hắn đã chạy mất, nên sẽ không tiếp tục lục soát nữa.

Chỉ thấy hắc y thiếu niên đi tới trước mặt Sở Lưu Hương, trừng mắt nhìn hắn hơn nửa ngày, đột nhiên lớn tiếng nói:

“Tên Nam Cung Linh kia là bằng hữu của ngươi, ta và ngươi lại không quen không biết, rốt cuộc vì sao ngươi không giúp hắn mà lại đi giúp ta?”

Bệnh đa nghi của thiếu niên này rất nặng, người khác giúp hắn, hắn đã không cảm kích, ngược lại còn nghi ngờ họ có ý đồ khác.

Sở Lưu Hương cười khổ nói: “Ta không giúp hắn mà giúp ngươi là vì hắn chỉ là kẻ nghèo túng xin ăn qua ngày, còn ngươi lại là kẻ có tiền, cho nên ta muốn bợ đỡ ngươi. ”

Hắc y thiếu niên trừng mắt nhìn hắn hơn nửa ngày, khoé miệng rốt cuộc cũng nhịn không được mà lộ ra ý cười, nhưng hắn vẫn cố nén không cười, chỉ lạnh lùng nói: “Dù ngươi có giúp ta che giấu đi nữa, ta cũng tuyệt đối không ghi nhận ân tình của ngươi.”

Sở Lưu Hương cũng nén cười nói: “Người khác giúp ngươi rồi, ngươi mới nói là không cần ai giúp, vậy thì đám người Cái Bang kia, ngươi định sẽ làm thế nào?”

Thiếu niên kia cả giận nói: “Ngươi cho là ta sợ bọn chúng sao?”

Sở Lưu Hương nói: “Ngươi đương nhiên là không sợ, ngươi trốn sau bức màn như vậy, chẳng qua là muốn chơi đùa với bọn họ mà thôi.”

Thiếu niên kia giận tới mức mặt mũi đỏ bừng, tiến lên vài bước, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng cho là ngươi giúp ta thì có thể giễu cợt ta, ta….”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên nhảy dựng lên.

Hoá ra hắn dẫm phải xác một con rắn chết, không ngờ lại sợ tới mức nhảy lên bàn, gần như là muốn nhào vào trong lòng Sở Lưu Hương.

Sở Lưu Hương cười lớn nói: “Có người là đại anh hùng không sợ trời, không sợ đất, hoá ra chỉ sợ rắn.”

Giờ hắn mới biết hoá ra vừa rồi thiếu niên này vội vã chạy trốn, chì vì có rắn đuổi theo sau, chứ cũng không phải vì sợ võ công của đám đệ tử Cái Bang kia, chuyện thiếu niên lạnh lùng này sợ rắn, thật đúng là khiến người ta không ngờ được.

Mặt hắc y thiếu niên đỏ lên, thở dồn nói: “Không phải ta sợ, chẳng qua là ta thấy chán ghét nó… phàm là những thứ mềm mềm, trơn nhẵn ta đều ghét, chẳng lẽ ngươi cho như vậy là buồn cười sao?”

Sở Lưu Hương vỗ mặt nói: “Không buồn cười, đương nhiên là không buồn cười, nếu nữ nhân sợ rắn được thì cớ gì nam nhân không thể sợ, nam nhân tại sao lại không thể sợ một vài thứ như nữ nhân cơ chứ.”

Hắn nói tới đây, trong đôi mắt lạnh lùng của Nhất Điểm Hồng bất giác cũng nhiễm chút ý cười, khuôn mặt của thiếu niên kia thì lại càng đỏ hơn.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe một người lạnh lùng nói: “Hoá ra Sở Hương soái danh chấn thiên hạ cũng biết nói đùa lẫn nói dối.”

Một người nghiêng người dựa lên cửa ra vào, đúng là Bạch Ngọc Ma, trong tay lại cầm thêm một cái túi vải trắng dơ bẩn, không biết là bên trong giấu thứ gì?

Sắc mặt hắc y thiếu niên không khỏi biến đổi, trên mặt Sở Lưu Hương tuy rằng không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng cũng không khỏi giật mình, chỉ cười nhẹ nói: “Ta có nói là hắn không ở đây sao?.... Ta bất quá là không nói gì thôi mà.”

Bạch Ngọc Ma cười lạnh nói: “Bang chủ của bọn ta sớm đã biết hắn ở trong này, chỉ là vì nể mặt Sở Hương soái ngươi, cho nên mới tạm rời đi, bây giờ hắn đã hiện thân, ngươi….”

Hắc y thiếu niên đột nhiên lớn tiếng nói: “Các ngươi không cần phải nể mặt hắn, ta và hắn không có quan hệ gì cả.”

Bạch Ngọc Ma nói: “Đã như vậy, ngươi muốn tự mình đi ra, hay là đợi bọn ta vào?”

Hắc y thiếu niên không đợi hắn nói xong đã phi thân lướt ra ngoài cửa sổ, tiếp theo, liền nghe được một trận tiếng quát tháo, một đường hô hoán ra.

Sở Lưu Hương thở dài: “Các ngươi có bang chủ như Nam Cung Linh, quả nhiên là phúc khí bằng trời, thiếu niên kia đắc tội với Nam Cung Linh, coi như hắn đủ xui xẻo.”

Bạch Ngọc Ma lạnh lùng nói: “Đắc tội với Bạch Ngọc Ma ta, cũng không hẳn là may mắn.”

Hắn đột nhiên lấy ra từ trong túi một thứ binh khí đen nhánh có hình thù kỳ lạ, quát to: “Chuyện nào ra chuyện đấy, mặc dù ngươi quen biết Nam Cung Linh, nhưng Bạch Ngọc Ma ta thì không biết ngươi, ngươi đắc tội với ta, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi!”

Sở Lưu Hương thở dài: “Tại sao lại có nhiều người muốn ta chết như vậy, ta chết thì các ngươi được gì chứ?”

Bạch Ngọc Ma nhe răng cười nói: “Được nhiều lắm!” lời còn chưa dứt, binh khí trong tay đã đánh ra.

Nhất Điểm Hồng dõi mắt nhìn, chỉ thấy binh khí này có vẻ giống móc câu nhưng lại không phải móc câu, giống trảo nhưng không phải trảo, chỗ tay cầm trông như hộ thủ của móc câu, hình lưỡi liềm, cán màu đen nhánh, lại tựa lang nha bổng, mang theo vô số răng cưa đâm ngược lại, trên cùng là quỷ trảo có thể co duỗi, móng vuốt đen ánh lên, hiển nhiên là mang theo kịch độc.

tn tung hoành giang hồ, giao thủ cùng người khác không dưới trăm ngàn lần, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy loại binh khí kỳ lạ không rõ rốt cuộc là có tác dụng gì như vậy.

Người học võ, nhìn thấy một loại binh khí mới lạ thì cũng giống hệt như đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mới vậy, cảm thấy vừa thú vị, vừa hiếu kỳ.

Nhất Điểm Hồng tự nhiên cũng không ngoại lệ, hắn cũng muốn xem thử loại binh khí này rốt cuộc sẽ có chiêu thức kỳ lạ gì, cũng muốn xem Sở Lưu Hương làm sao phá giải.

Chỉ nghe Sở Lưu Hương cười nói: “Ngươi muốn lấy thứ dùng để bắt rắn này ra đối phó với người khác sao?”

Bạch Ngọc Ma cười khặc khặc nói: “Tróc hồn như ý câu của ta, chẳng những bắt rắn, còn có thể bắt luôn cả hồn phách của ngươi, hôm nay liền cho ngươi mở rộng tầm mắt.”

Vừa nói, hắn đã đánh ra bảy tám chiêu, chiêu thức quả nhiên quái dị tuyệt luân, khi thì điểm nhẹ, lúc lại quét ngang, khi lại khinh linh xảo biến, lúc thì dùng lấy lực làm chủ.

Thứ ngoại môn binh khí độc đáo này là do hắn tự tạo ra cho mình, quả nhiên là không uổng công, loại chiêu thức khi mềm khi cứng này, đúng là khiến cho kẻ khác khó lòng ứng phó, nhưng nếu không phải hắn có thể khống chế lực đạo trên tay vừa phải thì tuyệt đối cũng không thể đánh ra chiêu thức như vây được.

Sở Lưu Hương biến hoá thân thể, giống như một lòng muốn xem hết tất cả biến hoá trong chiêu thức của như ý trảo này, nhất thời cũng không muốn ra tay phá giải.

Phải biết là lòng si mê võ thuật của hắn kì thật còn mãnh liệt hơn bất cứ ai, nhìn thấy loại binh khí mới lạ, thực ra còn cảm thấy hứng thú, và hiếu kỳ hơn gấp mười lần so với Nhất Điểm Hồng.

Trong thiên hạ, bất luận là binh khí ngoại môn cổ quái tới cỡ nào, hắn gần như đều đã biết cách phá giải, hôm nay đột nhiên xuất hiện “như ý câu” này, hắn sao có thể buông tha, trước khi hoàn toàn hiểu rõ biến hoá chiêu thức của cái ‘như ý câu’ này, hắn quả thực không nỡ để Bạch Ngọc Ma dừng tay.

Nhưng bởi vì vậy, hắn lại khó tránh khỏi liên tiếp gặp hiểm chiêu, khi thì hắn lại cố ý để lộ sơ hở, vì muốn dụ đối phương xuất tuyệt chiêu.

Độc trảo loé ô quang nhiều lần dính sát y phục của hắn, ngay cả Nhất Điểm Hồng cũng không khỏi thầm đổ mồ hôi lạnh thay hắn.

Bạch Ngọc Ma chiếm được thế thượng phong, tinh thần liền dâng cao, điều khiển như ý trảo trong tay đánh ra sát chiêu dày đặc, khiến cho Sở Lưu Hương một đường lui lại.

Sở Lưu Hương đột nhiên cười lớn nói: “Hoá ra chiêu thức của như ý trảo này của ngươi cũng chỉ có vậy, đùng dể bắt rắn thì cũng đủ dùng, muốn bắt được người thì còn kém xa lắm!”

Bạch Ngọc Ma quát: “Chiêu thức của như ý trảo của lão phu, ngươi cả đời cũng đừng hòng nhìn hết.”

Lão ác cái nãy cũng nhìn thấu ý muốn của Sở Lưu Hương.

Hắn biết rõ Sở Lưu Hương trước khi xem hết toàn bộ chiêu thức của hắn thì tuyệt đối sẽ không xuất thủ, lời này của hắn chính là đang dụ Sở Lưu Hương, Sở Lưu Hương không rat ay thì chiêu thức của hắn mới có thể thi triển toàn lực, huống hồ gì như ý trảo của hắn còn có một chiêu sát thủ lợi hại nhất, đến giờ vẫn chưa dùng tới chỉ vì muốn đẩy Sở Lưu Hương và đường cùng, vậy thì hắn mới có thể một kích giết chết Sở Lưu Hương.

Sở Lưu Hương cũng biết rõ là vậy, lại cố ý kích hắn, cười lạnh nói: “Ngươi chỉ giỏi khoắc lác, ta không tin ngươi còn có tuyệt chiêu gì.”

Hắn vừa nói, vừa lui về phía góc phòng.

Hắn quả là to gan, chỉ vì muốn xem chiêu thức của đối phương mà không tiếc dùng mạng mình ra đánh cược.

Nhưng cái giá này thực quá lớn, tn quả thật không tin nổi trên đời lại có người coi mạo hiểm như một trò chơi, hắn cũng không rõ thế này rốt cuộc là thông minh hay ngu xuẩn mới đúng?

Tuy rằng câu cá là trò chơi của kẻ thông minh, nhưng nếu dùng bản thân làm mồi câu cá, thì giống như cá đang câu hắn hơn.

Sở Lưu Hương chờ Bạch Ngọc Ma mắc câu, Bạch Ngọc Ma cũng đang chờ Sở Lưu Hương mắc câu, đợi cho Sở Lưu Hương tự đẩy mình vào tử địa, Bạch Ngọc Ma đột nhiên nhe răng cười nói: “Chiêu sát thủ của lão phu, ngươi xem xong chắc chắn sẽ chết.”

Nháy mắt hắn lại đánh ra bảy chiêu, Sở Lưu Hương tránh né từng cái, chỉ thấy ‘như ý câu’ đột nhiên lao thẳng tới.

Sở Lưu Hương rụt người, lui về sau một thước, đoán rằng với khoảng cách này thì như ý trảo kia không thể đánh tới mình được, cười to nói: “Nếu như ngươi không….”

Lời vừa thốt, chỉ nghe ‘xoẹt’ một tiếng, quỷ trảo loé ô quang kia đột nhiên rời khỏi thân trảo, bay thẳng về phía ngực hắn.

Bên trong phần tay cầm của cái ‘tróc hồn như ý câu’ này, hoá ra lại có huyền cơ, Bạch Ngọc Ma chỉ cần siết nhẹ chỗ tay cầm một cái, quỷ trảo sẽ được bắn thẳng ran gay.

Trên quỷ trảo mang theo bốn tấc xích, như ý trảo dài ba thước sáu tấc, đột nhiên biến thành bảy thước sáu, vốn là nơi không với tới được, lúc này thì đã dư sức với tới.

Sl lúc này đã không còn đường lui, hắn biết chỉ cần bị quỷ trảo này làm sước da một chút cũng đừng mong còn đường sống.

Dùng võ công của Nhất Điểm Hồng, đứng bên cạnh nhìn, tự nhiên là hiểu rõ hơn so với người động thủ nhiều, hắn vừa thấy Bạch Ngọc Ma đánh ra chiêu này, không khỏi thở dài.

Vị trí của Sở Lưu Hương bây giờ, đúng là lùi không thể lùi, tránh cũng không thể tránh.

Nếu như trên trảo không có độc, có lẽ Sở Lưu Hương còn có thể dùng thủ pháp phân quang bắt được quỷ trảo, nhưng bên trên có bôi kịch độc, thực là ngay cả chạm vào cũng không được.

Kẻ đi câu, mắt thấy đã sắp táng thân vào tay cá.

Sở Lưu Hương đương nhiên cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, nhưng dù vậy vẫn không loạn, trong nháy mắt đối diện với sinh tử tồn vong, hắn liền nghĩ ra cách đối phó.

Chỉ thấy đầu vai của hắn vừa động, trong tay đã xuất hiện một vật, quỷ trảo vừa lúc chộp tới trước ngực của hắn, hắn cư nhiên lại nhét thứ này vào trong quỷ trảo.

Chỉ nghe một tiếng “cạch”, quỷ trảo đã khép lại rồi thu về, thứ bị quỷ trảo chộp được, vẫy cũng không rơi ra, chính là một bức hoạ.

Phải biết thủ pháp của Sở Lưu Hương vốn là thiên hạ vô song, nếu hắn muốn lấy đồ trong tay người khác cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, huống hồ gì đây lại là đồ trong ngực của hắn.

Lúc này hắn có thể trong nháy mắt khi như ý câu kia lao tới, lấy bức hoạ ra rồi nhét vào quỷ trảo, lấy tốc độ bay tới của quỷ trảo, nếu như đổi lại là người khác thì khi lấy được bức hoạ ra, trước ngực đã có thêm một cái lỗ lớn rồi.

Bức hoạ này tuy quan trọng, nhưng ngay lúc nguy hiểm tới tánh mạng, bất luận là thứ quý giá cỡ nào, cũng có thể bỏ qua được hết.

Bạch Ngọc Ma thực không ngờ rằng hắn còn có chiêu này, một kích vô ích, mặt liền biến sắc, lập tức lùi lại bảy thước, sợ Sở Lưu Hương sẽ phản kích.

Nào ngờ Sở Lưu Hương cũng không làm gì, chỉ mìm cười nói: “Dù ngươi muốn lấy mạng ta, nhưng ta lại không muốn lấy mạng của ngươi, hôm nay bản lãnh của ngươi cũng đã xuất ra hết rồi, không bằng đưa thứ trên trảo lại cho ta rồi nhanh rời đi!”

Bạch Ngọc Ma không biết trong trảo là vật gì, nhưng đồ “Đạo soái” Sở Lưu Hương giữ trên người, nghĩ thoáng cũng biết không phải vật bình thường.

Sở Lưu Hương nói như vậy, trong lòng hắn lại càng thêm nghi ngờ, cười lạnh nói: “Ngươi muốn ta trả quyển giấy này lại cho ngươi?”

Sở Lưu Hương nói: “Quỷ trảo dùng để bắt hồn, lại chỉ bắt một cuộn giấy rách, ngươi không cảm thấy mất mặt à?”

Bạch Ngọc Ma cười lớn nói: “Đã là giấy rách, sao ngươi lại muốn ta trả lại làm gì?”

Sở Lưu Hương không khỏi sốt ruột, thầm nghĩ: “Tên này quả là cáo già.”

Ngoài miệng thì hờ hững đáp: "Nếu ngươi thích thì tặng cho ngươi đem về lau nước mắt, nước mũi cũng được."

Bạch Ngọc Ma cười lạnh nói: "Kẻ phải khóc lúc này là ngươi mới đúng!"

Hắn vậy mà lùi lại vài bước, kéo bức hoa ra nhìn, chỉ liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt liền lộ vẻ kì dị, cất tiếng cười vang.

Sở Lưu Hương thấy bộ dạng kỳ lạ của hắn, không nhịn được bèn hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Bạch Ngọc Ma cười nói: "Ngươi giấu bức hoạ vợ Nhâm Từ trong người làm gì? Nhìn ngươi còn trẻ như vậy, chẳng lẽ lại thầm yêu vợ của Nhâm lão đầu tử sao?"

Lời nói của Bạch Ngọc Ma, khiến cho Sở Lưu Hương vừa mừng vừa sợ, lời giải hắn tìm hoài không được, đột nhiên lại tìm được mà không tốn chút công sức nào.

Hắn trong lúc kinh hỉ, bất giác thất thanh hỏi: "Hoá ra Thu Vân Tố gả cho tiền bang chủ cái bang, quả nhiên địa vị tôn quý, thanh danh hiển hách, hơn hẳn mấy người Tây Môn Thiên."

Bạch Ngọc Ma nhìn bộ dạng của hắn thế kia, cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, nói: "Thu Vân Tố? Thu Vân Tố là ai?"

Sở Lưu Hương ngạc nhiên hỏi: "Vừa rồi không phải ngươi nói nàng là vợ của Nhâm Từ Nhâm lão bang chủ sao?"

Bạch Ngọc Ma cười lạnh nói: "Vợ của Nhâm Từ họ Diệp, gọi là Diệp Thục Trinh...."

Sở Lưu Hương thất thanh nói:"Vậy bức hoạ này....."

Bạch Ngọc Ma nói: "Người trong bức hoạ đúng là Diệp Thục Trinh, ngươi giữ bức hoạ của nàng, lẽ nào lại không biết tên nàng?"

Sở Lưu Hương chợt nói: "Chẳng trách trên giang hồ không ai biết tung tích của Thu Vân Tố, ra là nàng ta thay tên đổi họ, gả cho bang chủ cái bang.... Ai! Với tiếng xấu là yêu nữ khi xưa, nếu muốn gả cho một nhân vật hiển hách trong chốn võ lâm, đương nhiên là phải thay tên đổi họ, điểm này ta sớm nên nghĩ ra mới phải."

Bạch Ngọc Ma lạnh giọng nói: "Nếu ngươi mắng chửi Nhâm lão đầu tử kiểu gì cũng được, nhưng vợ của hắn là người đoan trang hiền thục, đối đãi với mọi người vô cùng rộng rãi, ngay cả Bạch Ngọc Ma ta cũng cảm thấy bội phục nàng, nếu ngươi còn nói bậy về nàng, ngàn vạn đệ tử cái bang sẽ không ai bỏ qua cho ngươi đâu."

Sở Lưu Hương biết Thu Vân Tố sau khi lấy chồng nhất định đã triệt để thay đổi thành một người hoàn toàn khác, từ xưa hắn vẫn luôn tán thưởng những người như vậy, tự nhiên sẽ không nói ra chuyện cũ của nàng, đảo mắt một cái, hỏi: "Không biết vị Nhâm phu nhân này bây giờ đang ở đâu?"

Bạch Ngọc Ma cười lạnh nói: "Nhìn bộ dạng ngươi chẳng tốt lành gì, lẽ nào lại muốn giở trò với quả phụ nhà người ta, thế nhưng người ta trung trinh nhất mực, ngươi đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."

Sở Lưu Hương đảo mắt, chậm rãi nói: "Nhâm Từ trục xuất ngươi khỏi cái bang, hại ngươi phải tới Tây Tạng, mấy mươi năm không có một ngày tốt lành, lẽ nào ngươi không hận hắn sao?"

Bạch Ngọc Ma nói vẻ căm hận: "Người cũng đã chết rồi, hận hắn thì được gì?"

Sở Lưu Hương nói: "Dù hắn đã chết rồi, nhưng vợ con hắn vẫn còn sống kia mà!"

Bạch Ngọc Ma hung hăng trừng mắt nhìn hắn, dùng tay sờ sờ mấy cọng râu thưa thớt trên cằm, trong ánh mắt hung ác, dần lộ ra ý cười, chậm rãi nói: "Lời này của ngươi dù hơi ác, nhưng lại hợp ý ta."

Sở Lưu Hương mỉm cười nói: "Đối với kiểu người nào thì nói lời kiểu ấy, đạo lý này ta cũng hiểu rõ."

Bạch Ngọc Ma cười lớn nói: "Chẳng trách người khác đều nói Sở Lưu Hương chính là ác đồ đáng yêu nhất trên đời, ngay cả ta.... bây giờ cũng dần thích ngươi rồi."

Sở Lưu Hương vội nói: "Như vậy, vợ con của hắn bây giờ đang ở đâu?"

Bạch Ngọc Ma nói: "Tiếc là ta cũng không biết."

Sở Lưu Hương ngẩn người, chắp tay nói: "Tái kiến."

Hắn chắp tay, xoay người liền đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Ma lớn tiếng nói: "Dù ta không biết, nhưng có người biết."

Sở Lưu Hương lập tức dừng bước, quay lại hỏi: "Người nào?"

Bạch Ngọc Ma nói: "Lẽ nào ngươi không đoán ra?"

Sở Lưu Hương thở dài, nói: "Nam Cung Linh lúc trước hẳn là sẽ nói cho ta biết, nhưng bây giờ thì chưa chắc."

Bạch Ngọc Ma cười tà nói: "Khi không ngươi đi mở miệng đòi bảo vật của người ta, hắn đương nhiên sẽ không cho ngươi, nhưng nếu ngươi lấy thứ còn đắt giá hơn để đổi, chẳng lẽ hắn còn không chịu đưa cho ngươi sao?"

Sở Lưu Hương ngẫm lại, nói: "Thứ đắt giá mà ngươi nói là gì?"

Bạch Ngọc Ma nói: "Lai lịch của hắc y tiểu tử kia."

Sở Lưu Hương đi theo Bạch Ngọc Ma, Nhất Điểm Hồng đi theo Sở Lưu Hương, giống như coi mái nhà của người ta thành dương quan đại đạo mà đi.

lúc này trời đã quá khuya, khắp nơi không thấy ánh đèn nào.

Bạch Ngọc Ma vừa đi vừa trầm giọng nói: "Sở Lưu Hương, ngươi nghe rõ đây, đây là tự ngươi đi theo chứ không phải ta đưa ngươi đi."

Sở Lưu Hương mỉm cười nói: "Chuyện này ta hiểu mà."

Bạch Ngọc Ma nói: "Ngươi hiểu thì tốt."

Sở Lưu Hương nói: "Nhất Điểm Hồng, ngươi nghe đây, đây là tự ngươi đi theo ta, chứ không phải mang ngươi theo đâu đấy."

Phía sau không ai đáp.

Sở Lưu Hương quay đầu lại nhìn, Nhất Điểm Hồng chẳng biết đã mất dạng từ lúc nào, Sở Lưu Hương nhịn không được sờ mũi vài cái, cười khổ thì thào: "Lúc ngươi không cần hắn thì hắn cứ tới, lúc ngươi không muốn hắn đi thì hắn lại đi mất, ai có bằng hữu như hắn, đúng là đau đầu không thôi."

Chợt nghe Bạch Ngọc Ma nói: "Căn phòng có ánh đèn ở phía trước chính là trọng địa hương đường của cái bang, hiện tại ta phải đi, nhưng ngươi chớ có theo cùng, tự bản thân ngươi tim được nơi này, không liên quan gì tới ta cả."

Sở Lưu Hương mỉm cười nói: "Ta căn bản không gặp ngươi, làm sao biết ngươi đi đâu."

Bạch Ngọc Ma nói: "Tốt lắm."

Hắn cúi người phóng xuống dưới, trong bóng tối lập tức có người trầm giọng hô: "Lên trời xuống đất."

Bạch Ngọc Ma nói: "Ăn mày đừng có tới."

Sau đó chính là thấp giọng hỏi: "Tiểu tử kia đâu?"

"Ở trong sảnh."

"Bang chủ rốt cuộc chế trụ được hắn rồi?"

"Hình như là tự hắn tới, còn chễm chệ ngồi đó, bang chủ cũng không biết bị gì, giống như đột nhiên trở nên rất khách khí với hắn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK