Vũ Lâm Quân là một trong số những chức vụ hàng đầu đại diện cho cả nước, còn một bộ phận khác đại diện cho bộ mặt của Hoàng đế, đó là hậu cung, nơi có không ít các phi tử xinh đẹp, ngay cả các đại thần cũng thấy rất mỉa mai.
Tiết Hàn Vân sau khi gia nhập Vũ Lâm Quân, thay đổi lớn nhất đó chính là bỗng nhiên trở nên cởi mở, dường như có chút sống phóng túng hơn hẳn, mỗi lần mua về thứ gì đó, đều là những thứ thức ăn ngon, các loại đồ chơi linh tinh cũng rất thú vị. Có đôi khi là một vài loại mứt hoa quả khô, hoặc là lá sen gói thịt, hoặc những thứ khác, có đôi khi lại mua một đôi hoa tai leng keng rất tinh xảo của cửa hàng bạc, hoặc là một chiếc trâm nho nhỏ để cài trên đầu… Mỗi một lần đều có thể khiến cho Liễu Minh Nguyệt cười rộ lên.
Hiện tại nàng xem Tiết Hàn Vân không khác gì là thân huynh trưởng, chỉ cảm thấy hắn đau mình như vậy, trong lòng rất là vui mừng, cũng nhờ Liên Sinh chuyển đạt lòng biết ơn đến hắn, vốn dĩ nói là: “… Nay Hàn Vân ca ca đã học được cách khiến nữ tử trở nên vui vẻ, tương lai cưới tẩu tử, tất nhiên cũng có thể khiến tẩu tử vui vẻ!”
Liên Sinh: “…” Chẳng lẽ Đại tiểu thư đây là đang ngượng ngùng biểu đạt tình cảm vui sướng của tiểu thư đến cho thiếu gia sao?
Có thể thấy rằng đôi khi dùng từ ngữ biểu đạt không đúng ý quả thật có khả năng khiến cho người nghe hiểu lầm.
Tiết Hàn Vân nghe nói như thế, vẫn chưa nói thêm gì, chỉ là hai ngày kế tiếp lại không mua thêm gì mang về nhà cả, nhưng ba bốn ngày sau, chắc là ngứa tay, sau khi kết thúc công việc ở Vũ Lâm Quân về là lúc, đi ngang qua cửa hàng bán thức ăn, ngửi được mùi thơm ngọt của điểm tâm trong đó, nhớ tới Liên Sinh từng nói rằng sau khi Liễu Minh Nguyệt ăn qua vài lần điểm tâm hắn mua, vô cùng thích và đặc biệt chú ý đối với mùi vị của bánh táo đỏ gạo nếp nhất, vì vậy hắn không nhịn được mà cất bước tiến vào cửa hàng bán thức ăn…
Thu nhập của Vũ Lâm Quân cũng không tệ lắm, thừa sức mua cho nàng mấy thứ đồ ăn vặt, trang sức nhỏ linh tinh.
Chẳng qua lần này sau khi mua bánh táo đỏ gạo nếp về nhà, Tiết Hàn Vân muốn tự mình đưa sang cho nàng, còn chưa tiến vào sân viện của Liễu Minh Nguyệt, thì đã nghe được tiếng nói cười của nam nam nữ nữ. Hắn đẩy cửa viện ra, thì thấy ở trong viện là Tạ Hoằng giống như con khỉ ngồi trên bàn đu dây nhàn nhã đung đưa, Thước Phi và La Thụy Đình đang tranh chấp cái gì đó, còn Liễu Minh Nguyệt thì nhìn xung quanh Tạ Hoằng cười nhạo: “Tiểu sư đệ không phải đệ đó chứ, không phải là đệ thích chơi đùa với nữ tử nhất hay sao? Chắc là công chúa sinh nhầm giới tính của đệ rồi thì phải?”
Chẳng qua chỉ không đến La gia một khoảng thời gian, mà độ thân thiết của hai người này tăng lên nhiều như vậy rồi sao, Tiết Hàn Vân mang theo gương mặt u ám đầy lạnh lùng bước vào Đông khóa viện, Liễu Minh Nguyệt nhìn thấy hắn tới, cười đứng dậy chạy ra nghênh đón: “Hàn Vân ca ca về rồi ư?”
Ngồi bên cạnh nàng là La Thụy Đình, mấy ngày nay nàng ta mong nhớ ngày đêm, mấy lần mượn cớ đến phủ Tướng quốc để chơi đùa cùng Liễu Minh Nguyệt, chờ mong có thể được nhìn thấy Tiết Hàn Vân một lần, nào biết nhiều lần hụt hẫng, hôm nay không biết gặp phải vận may gì, thế nhưng để cho nàng ta đụng phải.
La Thụy Đình đỏ mặt đứng lên, so với thái độ nhảy nhót ở La phủ, đoan trang như thế này ở phủ Tướng quốc quả thực là thay đổi thành một người khác.
“Tiết sư huynh ——” đồng thời cảm thấy, Liễu Minh Nguyệt cười tươi như hoa trực tiếp lôi kéo Tiết Hàn Vân đi vào là thập phần chướng mắt.
Liễu Minh Nguyệt bị nàng ta hung hăng dùng ánh mắt tùng xẻo mười bảy mười tám lần, thầm nghĩ: La sư tỷ lại muốn bùng nổ à? Trước khi nàng ta còn chưa phát tác, nàng đã vội vàng hỏi Tiết Hàn Vân: “Hàn Vân ca ca, trùng dương[1] lần này huynh có phải làm việc không? Nếu huynh không có phiên trực, hay là chúng ta kêu tất cả các sư huynh đệ cùng ra ngoài đạp thanh được không?”
Nghe Tạ Hoằng nói trùng dương lần này Tư Mã Sách cũng sẽ ra cung, Trầm Kỳ Diệp nơi đó đã truyền đến tin tức, cũng muốn ra ngoài dạo chơi, kiếp trước Liễu Minh Nguyệt vẫn luôn bị nhốt nơi thâm cung, có cảm giác bị cầm tù 10 năm, nay tuy rằng cứ cách 1 ngày lại đến La gia học võ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể thoải mái bằng so với xuất môn đạp thanh lên núi du ngoạn.
Nhân dịp trùng cửu, đương nhiên là phải chơi đùa thật vui vẻ một phen.
La Thụy Đình nín thở ngưng thần, mới nghe được Tiết Hàn Vân nói một câu:
“… Đến lúc đó nếu không có phiên trực, sẽ dẫn muội đi.”
Đôi mắt Liễu Minh Nguyệt cong cong, ý cười trong suốt.
La Thụy Đình càng thấy chướng mắt hơn, dứt khoát sớm cáo từ.
Tạ Hoằng và Thước Phi cũng đi cùng nàng ta, huống hồ Tiết sư huynh cứ lâu lâu lại ném cho bọn họ một ánh mắt đe dọa cảnh cáo, bởi vậy bọn họ cũng dứt khoát rời đi cùng với La Thụy Đình.
Liễu Minh Nguyệt lại một lần nữa sâu sắc nhận thấy: Hàn Vân ca ca thật sự là vị vua tẻ ngắt vô địch nhất trên đời, chỉ cần nơi nào có hắn, dù thế nào cũng có thể đánh tan được tiếng nói cười sôi nổi, thật là một cảm giác cực kỳ quỷ dị. Cũng may nàng đã quen với bộ dáng lãnh tình như vậy của hắn, hơn nữa có đôi khi nàng cảm thấy, kỳ thật đối với nàng, vẻ mặt của hắn dường như luôn nhu hòa hơn rất nhiều so với những người khác.
Không biết có phải là ảo giác hay không, loại cảm giác này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng.
Hôm trùng dương[1], Thánh thượng vẫn không ra khỏi cung, chỉ ở trong cung dự tiệc rượu với nương nương các cung, sau đó là đến thần tử được hưu mộc[2], may mà Tiết Hàn Vân và các sư huynh của La gia đều không có phiên trực, đợi đến khi mọi người tề tụ đông đủ đi về hướng núi Phượng Minh ở ngoại ô kinh thành, đoàn người ở ngoài đã là một mảnh mênh mông cuồn cuộn.
Hôm nay Liễu Hậu cũng nhàn rỗi, lại bị Liễu Minh Nguyệt kéo ra ngoài giải sầu, ra khỏi cửa thành thì nhìn thấy sáu bảy chiếc xe ngựa, đoàn xe ngựa kia cũng không dừng lại, thế nhưng điểm dừng đầu tiên lại chính là thư trai của Đại nho đương triều – Lâm Thanh Gia.
Đúng lúc chỗ này khắp nơi đều là hoa cúc nở rộ, mùi thơm xông vào mũi, đợi đến khi Liễu Hậu bị Liễu Minh Nguyệt đẩy từ trên xe ngựa xuống dưới, thì lập tức bắt gặp La lão tướng quân cũng bước ra từ trong xe ngựa của La phủ. Hai người gặp nhau, không khỏi cười to.
Đều là bị bọn nhỏ lôi đi, nhưng thời tiết cuối thu mát mẻ, trước mắt lại có cảnh đẹp vui mắt, hiếm có khi được thanh nhàn như vầy, tâm tình của hai người cũng rất tốt. Lâm Thanh Gia nghe thấy hai người đại giá quang lâm, ném việc luyện chữ đang làm một nửa qua một bên rồi đi ra ngoài, tiếp đó căn dặn thư đồng đem rượu hoa cúc đã được phong kín ở trong hầm ra đãi khách.
Mọi người ở lại biệt viện của Lâm gia thưởng hoa ngắm cảnh một lúc, Tiết Hàn Vân liền chỉ huy chúng thiếu niên đi theo thư đồng vào hầm lấy rượu, ồn ào cướp đoạt lẫn nhau một hồi, đem toàn bộ rượu hoa cúc của Lâm Thanh Gia tích cóp bao lâu nay tranh giành đến không còn gì, tiếp đó nửa lôi nửa ép Lâm Thanh Gia lên xe ngựa, trong tiếng kháng nghị của ông, chúng thiếu niên cưỡi ngựa cười to mà đi.
Liễu Minh Nguyệt đã sớm trèo lên xe ngựa ngồi cùng La Thụy Đình. Lâm Thanh Gia thì bị lôi lên xe ngựa ngồi cùng Liễu Hậu, nghe tiếng ồn ào nhốn nháo nói cười của nhóm thiếu niên lang mười mấy tuổi đầu ở bên ngoài, châm chọc Liễu Hậu: “Liễu huynh, huynh tìm cho ta hạt giống tốt thật đấy, chắc là giặc cướp chuyển thế, chỉ một khoảng thời gian ngắn, chẳng những cướp người, còn thưởng rượu…” Đau lòng không thôi nha, rượu hoa cúc kia, chỉ khi nào có khách nhân đến thăm thì mới lấy ra một ít để đãi khách, còn lại hơn phân nửa là do ông tích cóp giữ gìn rất lâu, chỉ dám uống một mình thôi đấy.
Nghiệt đồ này!
Hai người năm đó cùng đỗ Tiến sĩ, chỉ là Liễu Hậu một mực luồn cúi chốn quan trường, còn Lâm Thanh Gia thì không thích các quy tắc ở đó, cuối cùng dốc lòng học hành, trở thành Đệ nhất Đại nho. Cho dù ông chưa làm quan bao giờ, nhưng đã vài thập niên trôi qua, môn sinh dưới trướng có mặt ở khắp triều đình và dân gian, dạy dỗ không ít đệ tử tốt, ông trở thành vị Đại nho đương triều, danh vọng cực kỳ cao.
Nhưng hai người vẫn giữ được giao tình sâu đậm, bởi vậy Liễu Hậu mới có thể đưa Tiết Hàn Vân tới chỗ của ông.
Liễu Hậu chỉ biết mỉm cười, giả bộ sầu khổ thở dài: “Lâm hiền đệ, chẳng phải đã từng nghe qua, không thể phân biệt được đâu là binh lính và kẻ cướp. Ái đồ của đệ xuất thân từ nhà binh nghiệp, hướng tới việc nói ít làm nhiều, nếu bây giờ là thưở ban đầu khai quốc nói không chừng nó sẽ là Sơn đại vương lập nghiệp đó.”
Lâm Thanh Gia hối hận không thôi: “Một lần sơ sẩy, thật sự là dẫn sói vào nhà a!”
Đoàn xe đi tới chân núi Phượng Minh, nhưng không phải đi theo con đường dẫn lên núi, mà là đi về hướng một nơi rất yên tĩnh.
Đi được nửa khắc[3], thiếu niên cỡi ngựa dẫn đường phía trước rốt cục cũng ngừng lại, mọi người xuống xe ngựa, mới phát hiện phong cảnh nơi đây tuyệt đẹp. Hóa ra đây chính là một khe núi dưới chân núi Phượng Minh, tuy đang là mùa thu, nhưng cây cỏ dưới chân vẫn xanh biếc mát mẻ, xa xa sóng biếc như lụa, non xanh nước biếc, phong cảnh tuyệt đẹp. Xuống xe ngựa, giẫm xuống chỉ cảm thấy lòng bàn chân xốp như chiên, các thiếu nữ nhất thời líu lo ríu rít, cười đùa nhốn nháo.
Hôm nay đến đây, ngoại trừ một đám đồ tôn của La lão tướng quân, còn có muội muội của Dung Khánh, ôn nhu thanh lịch – Dung Tuệ, tỷ tỷ của Thước Phi, khéo léo linh lung nhưng tính cách hoạt bát – Thước Nghiên, cặp song sinh muội muội của Hạ Thiệu Tư – Hạ Đại Xuyến, Hạ Đại Thiến.
Tỷ tỷ Hạ Đại Xuyến tính tình ôn nhu trầm tĩnh, muội muội Hạ Đại Thiến tính tình lại nóng nảy như lửa.
Hơn nữa còn có La Thụy Đình e sợ thiên hạ không loạn, một đám nữ hài tử đều là con nhà võ, tài thiện xạ của Dung Tuệ vô cùng tốt và chính xác, tỷ tỷ của Thước Phi lại thông thạo sử dụng trường thương, cặp sinh đôi của Hạ gia cũng là người luyện võ, cho dù là thoạt nhìn tính tình ôn nhu trầm tĩnh, vẫn có phẩm cách kiên nghị, chỉ có Liễu Minh Nguyệt là tính trẻ con một đoàn, thân thủ kém cỏi nhất, là người nhập môn học võ trễ nhất trong đám, lại là nữ nhi con nhà văn, ngoại trừ La Thụy Đình, các nữ tử còn lại đều là lần đầu tiên gặp mặt.
May mà nàng tự nhiên hào phóng, tâm địa ngay thẳng, rất khác so với nữ tử nhà quan văn thường có tâm tư quanh co lòng vòng, đều dựa theo thân phận đích thứ gia thế để chia nhóm tụ hội, nàng cũng không giống với dạng quý nữ tham gia du ngoạn ở ngoài.
Nữ nhi quan văn ra ngoài dạo chơi, thấy hoa cỏ cây cối gì đều thích ngâm thơ đối câu, nhìn thấy đình đài lầu các thế nào cũng phô bày kỹ năng chốn khuê phòng một lần, ví dụ như cầm kỳ thi họa, hoặc là âm thầm bàn tán xem trang phục và đạo cụ của ai là xuất chúng nhất, hoặc là các vấn đề liên quan đến quần áo trang sức… Mấy thứ này, tuy rằng Liễu Minh Nguyệt cũng từng tham dự, nhưng trước sau vẫn cảm thấy không có bao nhiêu hứng thú.
Nàng học thơ học vẽ, cũng chỉ vì thảnh thơi dưỡng thần, học đàn là vì để mình cảm thấy vui sướng, đến cuối cùng ngược lại trầm luân thành lợi thế để câu dẫn ánh mắt của người khác, thực sự là đi quá xa so với ý muốn lúc đầu.
La Thụy Đình là người không thể ngồi yên một chỗ, sớm đã cùng Dung Tuệ và Dung Khánh đi vào rừng săn thỏ, Thước Nghiên và cặp sinh đôi của Hạ gia thì lấy diều ra chơi, lôi kéo Liễu Minh Nguyệt chạy đi thả diều, nào biết đâu Hạ Huệ từ trong đám nha hoàn đi tới xe ngựa ôm đến một con diều rất lớn hình mỹ nhân, giống như hiến vật quý mà dâng cho nàng.
Thước Nghiên hoan hô một tiếng, bỏ lại con diều hình bướm của mình, cặp sinh đôi cũng bỏ lại diều của mình, ba người đồng loạt hướng tới con diều mỹ nhân của Liễu Minh Nguyệt.
Liễu Minh Nguyệt mở to hai mắt nhìn: “Đây… Hạ Huệ, ngươi cư nhiên dám cất giấu diều hả?” Thèm nhỏ dãi nha.
Hạ Huệ hé miệng cười trộm: “Lương tháng của nô tỳ quá ít, mua không nổi con diều tốt như vậy. Đây là Vân thiếu gia sớm đã chuẩn bị tốt thay cho tiểu thư đấy.”
“Nha đầu kia, có phải ngươi đang chê ta phát tiền tiêu vặt hàng tháng quá ít hay không?” Trong lòng Liễu Minh Nguyệt nhất thời như được uống mật vậy, vui sướng không thể biểu đạt bằng lời, miệng lại trêu ghẹo Hạ Huệ, ánh mắt vụng trộm xem xét khắp nơi, trong lòng chột dạ, sợ bị La Thụy Đình bắt gặp, nàng ta sẽ lại bùng nổ, nhưng may mắn hôm nay nàng ta và Dung Tuệ đã đi săn thỏ, nàng cũng tránh khỏi một trận tai nạn.
Ánh mắt nàng như vậy, không hẹn mà giao nhau với ánh mắt mang theo ý cười của Tiết Hàn Vân, gặp khẩu hình của đối phương nhả ra 2 chữ, nàng cân nhắc suy nghĩ kỹ lại một hồi, hóa ra hắn nói là “Ngu ngốc!” Lại đưa mắt ý bảo nàng chú ý đến kết cục của con diều mỹ nhân kia.
Nhưng nhìn vào mặt mũi của con diều mỹ nhân này, hôm nay tâm tình nàng rất vui sướng, tạm thời không so đo với Tiết Hàn Vân.
Con diều mỹ nhân này được đặt làm riêng, đuôi diều nhẹ nhàng tung bay theo gió, giờ phút này đang bị Thước Nghiên và cặp sinh đôi Hạ gia lôi kéo chạy ở phía trước, lôi lôi kéo kéo, chạy lấy đà rồi lại chạy lấy đà, hoàn toàn xem nhẹ tâm tình của vị chủ nhân đích thực là nàng đây.
Quả nhiên nàng không phải ngu ngốc thì là cái gì?
Chuyện chơi đùa tốt như vậy cũng có thể bị người đoạt trước.
Không biết là chủ ý của ai, thay La lão tướng quân, Liễu tướng, và Lâm Đại nho chuẩn bị sẵn cần câu, giỏ cá, kèm với đấu lạp[4] và một ít mồi câu linh tinh, ba người mỗi người cách nhau 7 – 8 bước chân, ngồi quay mặt ra hướng bờ sông, đồng loạt đội trên đầu đấu lạp giống nhau, và tri kỷ thay, ở dưới chân nhỏ bên cạnh xiêm áo của bọn họ, mỗi người đều có thêm một bầu rượu, cũng không biết là đang câu cá hay là đang uống rượu ngắm cảnh, loại thích ý nhàn nhã như vậy, đối với Liễu Hậu mà nói, là cơ hội cực ký hiếm có.
Đợi đến khi nhóm hạ nhân chuẩn bị nồi và bếp xong rồi, nhóm nha hoàn mới đưa tới điểm tâm, trà nóng đã được pha chế tốt, La lão tướng quân còn chưa câu được một con cá nào, Liễu tướng gia thì câu được 3 con cá, mà bi thảm nhất chính là Lâm đại nho… vì uống quá nhiều rượu hoa cúc, cho nên ông cắm đầu xuống mặt sông, được gã sai vặt và hai huynh đệ La gia liều mạng vớt lên bờ, ném vào trong xe ngựa, thay đổi quần áo, ông bị đông lạnh đến hàm răng va vào nhau kêu lập cập, nhưng sống chết cũng không chịu trở về, nhất quyết phải chờ ăn cho được cá nướng, thịt nướng.
Liễu tướng giận quá không biết nói ông cái gì mới đúng, “Lâm hiền đệ, trước mặt đệ tử của đệ, cũng phải chú ý một chút chứ, đừng bày ra thái độ sâu rượu tham ăn như thế, mạng là của đệ đó!”
“Ăn xong thịt nướng ta còn muốn lên núi nữa kìa, lừa hết rượu của ta, còn muốn đóng gói ta quăng về phủ hả?”
Nhóm nha hoàn đành phải pha trà gừng bưng vào cho ông uống trừ lạnh.
Ông ngồi trên đệm êm trong xe ngựa, thấy thoải mái cho nên không chịu xuống nữa.
Không bao lâu sau, huynh muội Dung gia và La Thụy Đình đi săn thỏ trở về. Huynh đệ La gia lôi kéo thêm Tiết Hàn Vân đi qua, mấy người lột da mổ bụng, đem tới dòng suối rửa thật sạch sẽ rồi lấy gia vị ra ướp, giờ phút này ngay cả số thịt đã được ướp sẵn từ tối hôm qua cũng được đem ra đặt trên lửa nướng chín, Liễu Minh Nguyệt lặng lẽ nuốt nước miếng.
Loại chuyện này… Hai kiếp làm người trước nay nàng chưa từng tham gia bao giờ.
Kiếp trước nàng không quan tâm đến Tiết Hàn Vân, không ai dẫn nàng đi dã ngoại chơi đùa, về sau lại vào thâm cung, vốn dĩ không có những ngày tháng tự do tự tại như thế. Kiếp này nàng cải thiện quan hệ với Tiết Hàn Vân, mới có loại cơ hội này.
Thật sự cảm tạ ông trời!
Nhưng mà, có lẽ nàng đã cảm tạ quá sớm, bởi vì trong hoàn cảnh an bình tuyệt đẹp như thế, rất nhanh, từ xa xa có một đoàn ngựa xe chạy tới, hướng về chỗ này.
Đoàn ngựa xe đó càng ngày càng tới gần, Liễu Minh Nguyệt mới phát hiện, vì sao thân ảnh ở xa xa kia nhìn rất quen mắt như thế.
Bởi vì khi nam tử ngồi trên ngựa kia, chính là Thái tử điện hạ Tư Mã Sách, người còn lại chính là vị tiểu sư đệ mặt dày không biết xấu hổ của nàng, chẳng qua… Chiếc xe ngựa ở phía sau không phải là xe ngựa của Trầm gia, không biết là xe ngựa của vị quý nữ trẻ tuổi nào, người còn chưa tới, ở phía sau đã truyền tới âm thanh lanh lảnh của nha hoàn: “Hán tử nhàn rỗi từ đâu tới, còn không mau tránh ra?!”
Liễu Minh Nguyệt không nói gì quay đầu nhìn lại nhóm người bọn họ, các tỷ muội chơi đùa chạy nhảy như nha đầu thôn dã, các vị thiếu gia thì đều động thủ làm việc, ngay cả ba vị lão gia tử có liên quan ngồi ở bờ sông… Đều hệt như mấy ông lão đánh cá, làm sao có khí phái như nhà quan lại người ta.
Chả trách bị người xem thường!
Chú thích:
[1]: Ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương.
[2]: Tắm gội: Tục lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc.
[3]: một khắc = 15 phút.
[4]: nón, mũ rộng vành.