• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian xẹt qua như đi trên Phong Hỏa Luân, thấm thoát Lý Mật đã lên năm hai đại học.
Học kỳ này bởi vì không học cùng môn thể dục, Lý Mật rất ít gặp Doãn Nhất Hàng, chuyện này vô cùng tốt, bởi vì Doãn Nhất Hàng là một người không bằng không gặp, gặp phải tất xui xẻo.
Ký túc xá vẫn vắng vẻ như cũ, chỉ có một mình Lý Mật, nhưng Lý Mật cũng không hề cảm thấy nhàm chán, dù sao trò chơi trên điện thoại di động cũng rất vui, ai còn cần chơi cùng bạn cùng phòng chứ? Không sai, Vương giả vinh diệu (Honor of Kings) chiếm cứ trái tim của cô, vậy mà trước mắt cô chỉ biết chơi Đắc Kỷ.
Mỗi lần trước khi bắt đầu tiếng kêu câu hồn của Đắc Kỷ đều khiến cô bạn Tô Châu hoài nghi Lý Mật đang giở trò mờ ám, Lý Mật mặc kệ, bộ kỹ năng của Đắc Kỷ dùng thật tốt, điệu bộ lẳng lơ, sau lưng là cung tên, quan trọng không cần đầu óc, rất thích hợp với cô.
Quả nhiên trò chơi không thể đụng vào, đã đụng vào thì dừng lại cũng không được, sau khi Lý Mật chơi suốt một đêm, cảm giác người không thăng bằng, tầm mắt mơ hồ, bọn họ ai cũng đẹp trai xinh gái. Cô bạn Đông Bắc mạnh mẽ cướp lấy điện thoại di động của Lý Mật, nhét cô vào chăn, trước khi nhắm mắt, Lý Mật cảm thán: Hạng vàng trước mắt cũng quá khó khăn rồi, gặp được cái hố nhiều vật phẩm như vậy, mình còn bị cản trở, tóm lại kết cục vẫn tốt đẹp, thăng hạng rồi.
Cô bạn Tô Châu đi tới sờ sờ trán của cô, quay đầu lại nói với cô bạn Tứ Xuyên: "Cậu dẫn cậu ấy theo sao, tớ không dẫn theo, rõ ràng là cái hố to”.
Cô bạn Tứ Xuyên cũng tới xem Lý Mật đang hấp hối, "Kỹ thuật của tớ không tốt, bị cậu ấy gài không dậy nổi, để cho cậu ấy nằm đi”.
Lý Mật thầm nghĩ: Đám chó các cậu, uổng công tôi giữ chỗ ngồi cho các cậu, mượn vở ghi chép nữa, bạn cùng phòng thân yêu của các cậu muốn bỏ nhà ra đi. Sau đó Lý Mật rơi vào giấc ngủ sâu.
Giấc ngủ này kéo dài gần 20 tiếng, Lý Mật vừa mở mắt đã nhìn thấy ba gương mặt oán giận của ba người bạn cùng phòng ở trước mặt mình.
Đợi Lý Mật tỉnh táo lại, ba người bạn cùng phòng nghiêm túc tiến hành giảng đạo lý với cô.
Mặt cô bạn Đông Bắc hung thần ác sát, hỏi "Biết cậu đã ngủ bao lâu không?"
Lý Mật liếc nhìn ngoài cửa sổ, trước khi mình ngủ là ban ngày, bây giờ cũng là ban ngày, cô nghi ngờ: "Chắc mới mấy tiếng thôi”.
"Cậu nhìn lại bên ngoài xem" Cô bạn Tứ Xuyên nói. Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L ^ ê Q - úy Đ = ôn
Lý Mật sờ sờ điện thoại di động ở bên cạnh, trống không, cô đứng dậy muốn tìm thử, không đợi cô có động tác tiếp theo, cô bạn Tô Châu dịu dàng lên tiếng: "Bây giờ là 9 giờ sáng”.
Lý Mật bối rối, rõ ràng trước khi cô ngủ là mười một giờ sáng, con người có thể ngủ trở về sao, cô làm ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi với bạn cùng phòng.
Cô bạn Đông Bắc không để cô mông lung thêm nữa, "Chín giờ sáng ngày hôm sau, cậu ngủ hơn mai mươi tiếng, biết không, chúng tớ đều cho rằng cậu hôn mê rồi.”.
Lý Mật chớp chớp mắt, cố gắng tiêu hóa sự thật vô cùng đáng sợ này.
"Điện thoại di động của cậu, ở chỗ chúng tớ, ba người chúng tớ quyết định đưa ra một quy định với cậu, cậu thi hành tốt sẽ trả cho cậu" Cô bạn Tứ Xuyên cầm điện thoại của Lý Mật lắc lắc.
"Nói đi, điều kiện gì" Lý Mật thật sự có hơi chột dạ, cũng không dám phản kháng.
"Mỗi ngày thời gian chơi trò chơi không được hơn hai tiếng" Khóe miệng cô bạn Tứ Xuyên nở nụ cười không thể nghi ngờ.
"Nhưng tớ còn muốn lên hạng kim cương, hai tiếng không đủ" Lý Mật mím mím môi.
"Thân ái, cậu cũng chỉ có thể lên đến hạng vàng, tin tưởng tớ đi, cậu đừng đi hại người nữa." Cô bạn Tứ Xuyên tỏ vẻ đồng tình.
"Tớ chỉ có thể lên đến hạng vàng sao?" Bụng Lý Mật đau đớn một hồi, thì ra có vài thứ không phải cứ cố gắng là có thể đạt được.
Sau đó mặc dù Lý Mật cũng chơi game, nhưng không còn điên cuồng như trước nữa, dù sao cũng có ba người giám sát.
"Cậu cũng đánh vương giả?”, xét thấy đã lâu không liên lạc với Doãn Nhất Hàng, anh gửi tin nhắn này khiến Lý Mật cho rằng mình bị hoa mắt.
"Đánh, cậu hạng gì rồi, có thể khiến cho tôi nằm không?" Lý Mật tùy ý gửi lại một câu.
"Vương giả thôi, trò chơi này cũng không khó" Thấy tin nhắn của Doãn Nhất Hàng, Lý Mật cảm thấy sự thông minh bị sỉ nhục rồi, nhưng lại không thể không biết điều.
"Từ giờ trở đi, cậu chính là anh trai của tôi, login, để cho tôi nằm, người ta nói có đại thần dẫn dắt là có thể nằm cả đường" Lý Mật lập tức chân chó.
"Được, login" Lời nói vô cùng ngắn gọn, rất Doãn Nhất Hàng.
Sự thật chứng minh, nằm là không thực tế. Bởi vì phối hợp với đại thần vương giả, Lý Mật phát hiện đối thủ không phải tinh diệu thì chính là kim cương, xác nhận thần bằng hai mắt, không phải người cô có thể đánh. Vậy mà đáng sợ hơn chính là, cô phát hiện cô lại trở thành mục tiêu sống, cô hoàn toàn không có cách nào ra tháp, không thể làm gì khác hơn là ở lại giữ nhà, không dùng được.
Sau một loạt thao tác, đồng đội điên cuồng gửi lời thô tục với cô, đối thủ điên cuồng gửi lời giễu cợt, trong lúc tinh thần chuẩn bị nổ tung, bọn họ thảm bại.
"Mới vừa rồi cậu làm gì mà không cứu tôi?" Lý Mật bây giờ là chim nhỏ tức giận.
"Tôi chỉ muốn nói, không có đường tắt cho mọi việc, chơi game cũng giống vậy, mọi người tự lo còn không xong, không ai có thể bảo vệ cả cậu" Doãn Nhất Hàng gửi tin nhắn âm thanh.
"Tôi thật sự biết ơn cậu" Lý Mật tức đến mức không muốn nói chuyện, lại thấy mình bị chê bai thê thảm đến mức không nỡ nhìn, trong lòng càng rực lửa.
Ném điện thoại di động, lên giường ngủ. Ngày hôm sau Lý Mật vừa nhìn điện thoại di động, tối hôm qua Doãn Nhất Hàng gửi tin nhắn cho cô, "Tôi mở nhân vật mới dẫn cậu, cậu tập từ từ”.
Lý Mật bị ý tưởng của Doãn Nhất Hàng trêu chọc, mở nhân vật mới, thì không phải là trình độ vương giả? Thật ra tối hôm qua cô cũng nghĩ, thay vì nằm tránh trái tránh phải ở kim cương tinh diệu, không bằng thoải mái khoan khoái học hỏi ở hạng vàng.
"Hai chúng ta không cùng một trình độ, cậu cũng đừng hại tôi nữa, để cho tôi mặc sức dạo chơi ở hạng vàng đi, hạng thấp cũng có cái vui riêng" Lý Mật suy nghĩ hồi lâu, rồi gửi đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK