Trong ký ức của Tô Vãn, Tô Duệ vĩnh viễn có bộ dáng âm ngoan, bá đạo, duy ngã độc tôn, đương nhiên thỉnh thoảng hắn cũng sẽ thực ra vẻ vô tình, vô sỉ, vô cớ gây rối, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy hắn tỏ ra kinh hoảng.
“Ta, nói, nếu, người, cưới, ta, là, ngươi, thì, sao?”
Nói xong câu đó, Tô Vãn vẫn chờ Tô Duệ phản ứng lại, không rõ người đáp lại sẽ mang phong cách tổng tài bá đạo hay là nụ cười dữ tợn của một tên thần kinh? Hoặc là sẽ tiếp tục vở kịch tình yêu cận huyết đáng lên án? Khi Tô Vãn còn đang bày ra vẻ mặt thản nhiên nhưng tâm tình lại vô cùng chờ mong kia, Tô Duệ như một con thú nhỏ bị kinh sợ, đột nhiên thu lại móng vuốt sắc bén của mình, vội vàng chạy trốn ra ngoài một cách vô cùng chật vật…
Đây là muốn quậy kiểu gì thế?
Tô Vãn ngẩn ra, hoàn toàn không biết bản thân mình đã mở ra một cánh cửa sang một đại lục hoàn toàn mới cho Tô thiếu chủ…
Thì ra, không những có thể bảo vệ tỷ tỷ, ta còn có thể cưới nàng ư?
Thiếu chủ tỏ vẻ, nhiều năm như thế, vì sao không có ai nói với ta nhỉ?
Một đêm này, Tô Duệ thức trắng không ngủ, trong đầu toàn là câu nói kia của Tô Vãn, lăn qua lăn lại, lật tới lật lui, tra tấn Tô Duệ khiến hắn cảm thấy mình sắp phát điên lên mất.
“Cạch”, cả một đêm, quần áo không đổi, người không tắm, vẫn dính đầy máu như tối hôm qua, Tô Duệ hấp tấp đẩy cửa xông ra ngoài.
Ngươi muốn hỏi người của Tô phủ mỗi ngày sợ nhất là điều gì ư? Bọn họ sẽ không hề do dự mà nói cho ngươi, đám nô tài chúng ta, mỗi ngày vừa mở cửa ra liền cầu xin ngày hôm nay nhất định đừng đụng phải thiếu chủ!
Cả người thiếu chủ lúc nào cũng không chỉ mang theo sát khí mà còn có cả hắc khí nữa.
Ai gặp phải hắn liền xui xẻo cả ngày.
Kế quả, hôm nay Lục Chu dậy sớm, còn đang mơ mơ màng màng múc nước ở ngoài sân liền nhìn thấy Tô Duệ vọt vào, trên người còn có mùi máu tươi cực kỳ khó ngửi.
Lục Chu chớp mắt, sau đó lại dùng sức chớp chớp mắt: Nhất định là mình chưa tỉnh ngủ, nên mới xuất hiện ảo giác, ừ, nhất định là thế…
Một tiếng “cạch” lớn vang lên, cửa phòng ngủ của Tô Vãn bị người ta đá văng ra.
Có thể làm ra chuyện này ở Tô phủ, ngoại trừ Tô Duệ ra thì chẳng còn ai khác cả. Tô Vãn dụi dụi mắt, đang định xốc màn giường lên, kết quả có người còn nhanh hơn một bước, Tô Duệ nhấc màn lên, cả người đè lên Tô Vãn.
“Ngươi làm cái gì… Ưm…”
Tô Vãn mở to hai mắt nhìn, cảm giác được vẻ lạnh như băng trên môi của mình, cả người đều không thoải mái.
Cô lại bị Tô Duệ cường-hôn.
Thằng ranh này! Dám chiếm tiện nghi của bà đây, ngươi chết chắc rồi!
Tô Vãn nổi giận! Lập tức liều mạng giãy dụa, mà lúc này vẻ mặt của Tô Duệ kỳ thực cũng đang dại ra…
Hắn vừa làm gì vậy?
Rõ ràng hắn chẳng định làm gì mà! Ai biết lúc vừa đi vào đây, vì đạp cửa quá mạnh nên miệng vết thương phía sau liền toác ra, hắn bị đau, mất đi trọng tâm nên mới ngã đúng lên giường của Tô Vãn, sau đó liền… hôn lên?
Môi Tô Vãn cực kỳ mềm mại, có lẽ do vừa tỉnh ngủ nên độ ấm trên môi còn rất cao, trong nháy mắt, Tô Duệ chỉ cảm thấy cả người mình như sắp bốc cháy đến nơi.
Loại cảm giác này thật khó nói thành lời, nhưng lại khắc vô cùng sâu sắc và rõ ràng vào lòng hắn.
“Nàng… là ai?”
Đột nhiên, hắn chống người lên, bình tĩnh nhìn Tô Vãn, ánh mắt chưa bao giờ thâm thúy như thế: “Nàng là ai?”
Trong nháy mắt, sự tiếp xúc thân mật kia đột nhiên đã chứng thực một chút suy đoán nào đó trong lòng hắn từ trước tới giờ…
Bốn năm trước, rõ ràng có người nói dù chết cũng không quay về, giờ lại quay lại.
Bốn năm trước, người luôn nhìn hắn bằng ánh mắt hoảng sợ, lo lắng, giờ lại bình thản, lạnh nhạt nhìn vào mắt hắn.
Bốn năm trước, người làm hắn cảm thấy bị vứt bỏ, bị phản bội, làm hắn không bao giờ muốn tha thứ, hiện tại lại làm hắn không ngừng hoảng hốt.
Những người âm trầm luôn có tính cách rất cực đoan.
Ví dụ như Tô Duệ, năm đó hắn cảm thấy mình bị tỷ tỷ vứt bỏ, sau khi tỷ tỷ xuất giá, hắn liền lập tức khống chế Tô gia, chủ động chặt đứt quan hệ giữa Tô Vãn và Tô gia, thậm chí phái Ám Vu âm thầm quan sát Tô Vãn và Lục Chu, biết rõ nàng bị nhốt vào lãnh uyển cũng vẫn thờ ơ.
Nếu đã lựa chọn phản bội và vứt bỏ, vậy thì phải có đảm đương gánh vác kết cục.
Nếu Tô Vãn cứ tiếp tục nhất ý cô hành như thế, cho dù nàng chết ở phủ Việt Vương, Tô Duệ cũng sẽ vẫn thờ ơ như cũ.
Nhưng, nàng lại đột nhiên tỏ ra yếu thế đối với hắn.
Tô Vãn trong trí nhớ của Tô Duệ là người tuyệt đối sẽ không buông tay Hiên Viên Duệ, chết cũng sẽ không.
Hắn hiểu rõ tỷ tỷ của mình, thậm chí còn hiểu nàng hơn hiểu bản thân mình.
Cho nên, sau khi đón Tô Vãn về Tô gia, Tô Duệ luôn âm thầm quan sát Tô Vãn trong bóng tối, trong lòng hắn vẫn có một dấu hỏi to đùng, nhưng lại không có cách nào tìm ra đáp án thích hợp.
Hôm nay, trải qua một khắc kia, hắn như tìm được đáp án mà mình tìm kiếm bao lâu nay.
“Đệ đang nói cái gì?”
Bị Tô Duệ hỏi như thế, trong lòng Tô Vãn hơi dao động một chút, bởi vì mặc dù Tô Duệ đặt câu hỏi nhưng cô lại nhìn thấy đáp án khẳng định ở trong mắt hắn.
“Ta biết nàng không phải tỷ ấy.”
Lần này, Tô Duệ liền dùng ngữ khí khẳng định vấn đề.
“Ta…”
Tô Vãn nghĩ nghĩ, muốn tìm lời thích hợp để nói. Nếu cô lấy cớ do bị Hiên Viên Duệ làm tổn thương tình cảm nên tính cách biến đổi, quả thực cũng rất thuận miệng, đáng tiếc, vừa định mở miệng thì Tô Duệ lại một lần nữa ngắt lời cô: “Nàng nói rất đúng, ta có thể cưới nàng!”
“Ta là tỷ tỷ của đệ! Đệ làm như thế là loạn…”
“Nàng không phải!”
Ngữ khí như chém đinh chặt sắt lại ngắt ngang lời Tô Vãn một lần nữa, Tô Duệ nhìn cô, đôi mắt thon dài mang theo cảm xúc chưa từng có: “Ta cưới nàng!”
Nói xong ba chữ này, cũng không quan tâm tới biểu tình của Tô Vãn nữa, Tô Duệ lại gục xuống giường, hôn mê bất tỉnh.
Nhìn sau lưng hắn đã bị thương nặng tới mức máu me be bét, trong đáy mắt của Tô Vãn lóe lên vẻ tàn nhẫn. Quả bom hẹn giờ Tô Duệ này xuất hiện vấn đề rồi! Lại còn vào thời điểm mấu chốt như thế này nữa!
Trong nháy mắt, Tô Vãn đã nghĩ được tới ba mươi hai cách trừ bỏ Tô Duệ này. Mà lúc này, bên ngoài phòng lại vang lên thanh âm của Lục Chu: “Quận chúa, quận chúa, nô tỳ…”
Lúc giọng của Lục Chu vừa truyền tới, Tô Vãn lập tức kéo áo ngủ của mình ra, dùng hết sức kéo Tô Duệ đang hôn mê lên người mình…
“Cứu mạng! Lục Chu, cứu ta! Cha, cứu con!” Thanh âm của Tô Vãn mỏng manh mà kinh hoảng.
“Choang!” Chiếc chậu trong tay Lục Chu lập tức rơi xuống mặt đất. Nàng ta không dám nhìn hoàn cảnh trong phòng mà chạy như điên ra ngoài.
Nghe được tiếng bước chân đi xa dần của Lục Chu, Tô Vãn thở phào một hơi. Việc hãm hại Tô Duệ thế này quả thực không nên làm quá dễ dàng.
Chỉ một loáng sau, Tô Ngọc Phong đằng đằng sát khí xuất hiện trong sân của Tô Vãn, phía sau lưng ông là Lục Chu đang bình bịch chạy về.
“Tên tiểu súc sinh này!”
Tô Ngọc Phong vừa vào cửa liền nhìn thấy màn trên giường của Tô Vãn vẫn luôn đong đưa, mơ hồ có thể thấy thân hình của Tô Duệ, lúc này hắn đang nằm đè lên Tô Vãn, mà dưới thân hắn là Tô Vãn đang cầu cứu yếu ớt.
Thấy một màn này, Tô Ngọc Phong lập tức giận tới mức mất hết lý trí, cơ hồ là vừa qua cửa, ông liền vận hết công lực, một chưởng đánh tới Tô Duệ đang nằm trên giường.
Tuy rằng đêm qua Tô Ngọc Phong cũng bị thương, nhưng vì được điều trị cả đêm nên trạng thái bây giờ rất tốt, một chưởng này được hắn phát ra trong lúc cơn giận đã lên tới đỉnh điểm, chưởng phong gào thét, mang theo hơi thở cuồng loạn và nguy hiểm ập tới.
Không xong.
Một khắc này, Tô Vãn cũng cảm nhận được nguy cơ. Tô Ngọc Phong đã mất đi lý trí nên phạm vi công kích rất lớn, cho nên hiện tại Tô Vãn cũng bị chưởng phong bao phủ, tuy rằng không cần lo lắng tới tính mạng, nhưng với sức khỏe tàn tạ của cái thân thể này, cho dù chỉ bị chưởng phong lan tới, nhưng cũng phải tu dưỡng thật lâu mới hồi phục lại được.
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, tựa như cảm giác được nguy cơ sống chết, Tô Duệ vẫn luôn hôn mê lại lập tức mở mắt ra.
Đôi mắt sắc và rất sáng.
Tầm mắt hai người giao nhau, Tô Duệ lập tức ôm chặt Tô Vãn dưới thân, nghiêng người một cái để Tô Vãn hoàn toàn nằm dưới sự bao bọc của thân hình cao lớn của hắn, dùng cái lưng đang bị thương của mình đón đỡ một chưởng này của Tô Ngọc Phong.
“Phốc!”
Một cỗ máu tươi ấm nóng phun đầy lên mặt Tô Vãn, cô không hề chớp mắt lấy một cái, cứ thế nhìn gương mặt Tô Duệ kề sát mình trong gang tấc với vẻ không thể tin tưởng.
Cánh môi giật giật, Tô Vãn muốn nói gì nhưng thân thể cô lại đã được Tô Ngọc Phong đi tới bên giường, kéo lên.
“Tiểu Vãn, làm con phải chịu ủy khuất rồi! Ta sẽ đánh chết tên tiểu súc sinh này!”
Tô Ngọc Phong vừa tìm áo choàng phủ lên người cho Tô Vãn để che đi quần áo xộc xệch trên người cô, vừa nhìn Tô Duệ vẫn còn thoi thóp thở trên giường với đôi mắt đầy tia máu.
“A.”
Tô Duệ lại nôn ra một búng máu, vẫn nhìn Tô Ngọc Phong bằng ánh mắt bất cần như cũ: “Ta là tiểu súc sinh, vậy ông là gì? Lão súc sinh à?”
Tô Ngọc Phong bị Tô Duệ chọc giận, bước tới bên cạnh định xuống tay lần nữa, mà Tô Duệ lại miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, từ trong ngực móc ra một miếng hổ phù tùy thân, vẻ mặt trào phúng nói với cha mình: “Tô đại nhân, ngài mưu sát đồng liêu sẽ bị khép tội phản quốc đấy!”
Phản quốc…
Hai chữ này như một kích chọc thẳng vào đầu Tô Ngọc Phong, khiến cho ông không thể không dừng lại động tác của mình.
Lúc này, Tô Ngọc Phong mới nghĩ ra, Tô Duệ không chỉ là con của mình, hắn còn là tướng quân đương triều, là một vị chiến thần mà Đại Hạ không thể thiếu được!
Nắm tay siết chặt của Tô Ngọc Phong lại dần buông lỏng, ông do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn vương triều mà mình đã cống hiến cả đời.
“Tiểu Vãn, cha đưa con đi.”
Mắt thấy Tô Ngọc Phong đã mang Tô Vãn rời đi, sắc mặt của Tô Duệ lập tức trở nên tái nhợt không ai bì nổi…
“Phốc!”
Hắn lại nôn ra một bụm máu tươi, cả người gục xuống giường, trước khi nhắm mắt lại một lần nữa, miệng hắn nhẹ nhàng nỉ non một câu:
Thật là… tàn nhẫn.