• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm nay, ban Minh văn được đón một vị khách không mời.


- Nhìn kìa, đó là William Woffle sao?


- Thật là đẹp trai nha. 


- Nghe nói trong lần kiểm tra gần nhất, thể chất của anh ấy đã đạt A-, tinh thần lực cũng là A+.


- Thực lợi hại. Tinh thần lực của tôi cũng mới chỉ là A-.


- Cơ mà... hôm nay anh ấy tới đây làm gì?


- Phải nha...


William đứng giữa những lời bàn tán của Omega, tâm tình cũng coi như là không tệ. Ngày hôm nay gã là tới tìm Vân Y Thiên, muốn hỏi cho rõ chuyện hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi này, làm cho Vân Khánh khó xử mấy ngày liền. Những ngày này, Vân Khánh khi gọi điện cho gã đều nói tới việc Vân Y Thiên như thế nào cư xử kiêu căng ngạo mạn, làm khó em ấy. Ngày hôm nay, nếu William còn nhịn được, gã chắc chắn không phải là một vị hôn phu đủ tiêu chuẩn. 


Chờ khoảng mười lăm phút, William thực sự chờ được Đọa Thiên. Bất quá, Đọa Thiên đối với gã không quen cũng chẳng biết, ngay cả gã tên gì, là ai cũng chẳng nhớ, làm sao lại như gã mong muốn. Nhìn thấy William, Đọa Thiên chỉ là liếc một cái, sau đó xoay người vào lớp. 


William tức giận, túm tay Đọa Thiên kéo lại. 


Con ngươi Đọa Thiên co rụt, lập tức xoay người, vung chân lên, hướng đầu của William mà đá. 


Là một Alpha được huấn luyện để trở thành quân nhân, phản xạ của William cực nhanh. Trước khi não kịp xử lý thông tin, một tay của gã đã nâng lên trước, chặn lại đòn đá của Đọa Thiên, nhưng tay cũng vì vậy mà buông lỏng. 


Thấy người đã thả ra, Đọa Thiên cũng hạ chân xuống, lùi lại một bước. 


Lúc này William mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Gã thẹn quá hóa giận mà cao giọng, uy áp của Alpha cũng không nhịn được tỏa ra.


- Vân Y Thiên, mày làm cái gì?


- Tôi phải hỏi anh đang làm cái gì mới đúng. Học trưởng Wof... fle.- Đọa Thiên nhìn thẻ tên của William, chậm rãi mà đọc. 


Hành động này trong mắt William không khác gì công khai vũ nhục. Kẻ này trước kia thầm mến chính mình như thế nào, gã vô cùng rõ ràng, thậm chí còn thấy ghê tởm. Hiện tại lại ở đây giả vờ không quen biết, hừ, làm cao gì chứ.


- Ngược lại, tôi cần phải hỏi cậu đang làm gì? Bạn học này, cậu vậy mà lại tấn công một Alpha trong trường, cậu biết đây là tội gì không?- Nếu Vân Y Thiên mày đã giả vờ không quen biết, gã cũng liền chiều theo. 


Đọa Thiên nhếch môi.


- Học trưởng, trước nay tôi nghe nói Alpha da dày thịt béo nên thể lực hơn Omega nhiều lắm. Thiết nghĩ điều này cũng đúng thôi, thế nhưng tôi không ngờ, hôm nay lại được học hỏi thêm. Hóa ra, mặt của Alpha cũng dày không kém. 


- Cái gì?- William trợn mắt, uy áp của Alpha tỏa ra càng ngày càng nhiều. Một số Omega đã nhịn không được phải tiêm vào thuốc ức chế. 


Đọa Thiên hơi liếc về phía mấy Omega sắp ngã đứng bên kia, lại tiếp tục nói. 


- Học trưởng, anh thực là không nói lý. Rõ ràng là anh có hành vi cường bạo với tôi trước, tôi chỉ là vươn chân phản kháng lại, vậy mà lại bị nói là tấn công Alpha. Anh có biết tội vu khống vũ nhục Omega nặng cỡ nào không? Chỉ bằng camera và rất nhiều con mắt ở nơi này, tôi có thể kiện anh tội cố ý lăng nhục cộng với có hành vi hãm hiếp. Xét thấy pháp luật nơi này cực nghiêm, học trưởng, anh nên cẩn thận một chút.


Đọa Thiên cười cười. Mấy ngày vừa rồi hắn có đọc qua pháp luật của nơi này để tìm lỗ hổng, đề phòng có ngày cần tới. Hiện tại thì vừa khéo rồi. Pháp luật của Colloral cực nghiêm minh, cũng bảo vệ Omega vô cùng nghiêm ngặt. Trên đường cứ mười mét có một camera, hai mươi mét có một bốt công cộng đặt thuốc ức chế kì phát tình dùng trong trường hợp khẩn cấp. Hai thứ này chỉ là những điều cơ bản nhất mà pháp luật đặt ra nhằm bảo vệ Omega không bị xâm hại. Thậm chí những khu phố vui chơi cũng bị rà soát vô cùng khắt khe, cực ít kẻ thoát được. Một chế độ pháp luật bảo vệ Omega tới nhường ấy, đương nhiên không tha cho bất kì Alpha nào có hành vi hãm hiếp Omega, nhất là ở nơi công cộng có nhiều cặp mắt như thế này. 


William tức giận tới nghiến răng, hai nắm đấm siết chặt.


- Vân Y Thiên, mày đừng giở trò vu oan giá họa. Cái gì là hãm hiếp, tao căn bản còn không dùng lực. 


- Vậy sao? Nhưng mà, tay của tôi đều đã thâm tím. 


Đọa Thiên cau mày, nâng cánh tay trắng nõn lên. Chỉ thấy ở nơi hở ra, trên làn da như bạch ngọc là một dấu tay đỏ tím cực kì rõ ràng. Vùng bị nắm đã bắt đầu tím lại, còn da xung quanh lại đỏ ửng, trông vô cùng đáng sợ. 


William sửng sốt, sau đó càng tức giận hơn. 


- Vân Y Thiên!


- Cái gì?


- Được. Được lắm. Ngày hôm nay, tao nhất định cho mày hiểu hai chữ hối hận viết như thế nào.


William gằn từng chữ. 


Đúng lúc này, một mùi hương ngọt nị đột nhiên tỏa ra tứ phương tám hướng. William sững người, lập tức xoay về phía phát ra mùi. Chuông báo động bất ngờ vang lên ầm ĩ, cả tầng học liền nhốn nháo cả lên. 


Một Omega vì không chịu nổi uy áp Alpha của William mà bị cưỡng chế đi vào kì phát tình. Nếu ban giám hiệu biết được chuyện này, William sẽ bị đình chỉ học ít nhất một tuần lễ, hơn nữa, còn bị giáng xuống một cấp trong đấu trường dành cho Alpha, thành tích phải kiếm lại từ đầu. 


Nhưng lúc này, William đương nhiên không để ý hậu quả. Cả một tầng lầu, lúc này chỉ có mình gã là Alpha, trước mắt lại có một Omega đang phát tình, ai cũng không thể cản gã đánh dấu người kia. 


William nhanh chóng lao lại, đè Omega kia xuống, hất tất cả Omega còn lại ra. Gã há miệng, muốn lập tức cắn xuống. Đúng lúc này, sườn gã đau nhói, bị đạp ra. William lăn một đoạn hơn năm mét mới dừng lại. Gã lại ngẩng đầu, hai mắt dán chặt lên Omega kia. William gần như phát điên muốn lao tới lần nữa, nhưng lại bị Đọa Thiên đạp ra. Lần này, gã đã nhìn thấy đòn của Đọa Thiên, lập tức phản kích. 


Đọa Thiên ném Omega đang phát tình cho người khác, sau đó nhanh chóng nhào vào đánh với William. Thân thủ hai người đều vô cùng tốt, rất nhanh đã đánh ra vài chục đòn, bất quá đều không có kết quả. Đọa Thiên thầm đánh giá Alpha này một chút, sau đó nhếch môi. Còn không bằng một ngón chân nô lệ nhà hắn, vậy mà còn ở nơi này ảo tưởng giáo huấn hắn. Hừ, không cần thứ phế thải này. 


Nghĩ như vậy, Đọa Thiên vung tay, muốn một đòn kết liễu. Đúng lúc này, một tiếng điện chói tai vang lên, cả người William cứng ra như đá, sau đó ngã sấp xuống sàn. Đọa Thiên tặc lưỡi. Thứ may mắn chết tiệt. 


Hắn nhìn lưng William dán một phù lôi điện cấp hai, âm thầm ghi nhớ nét vẽ này. 


Người tới là đội trị an của trường. Nhận được thông báo có Omega phát tình, họ lập tức chạy tới nơi. Bất quá, khi tới, họ lại nhìn thấy một Omega và một Alpha rơi vào kì phát tình đang đánh nhau, nhất thời không phân thắng bại. Chưa để bọn họ kinh ngạc, đội trưởng đã ném ra minh văn lôi điện, giật cho Alpha kia tơi bời hoa lá. 


Đọa Thiên nhìn nữ Beta đi tới trước mặt mình, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô ta. 


- Chào cậu, tôi là đội trưởng đội trị an học viện hoàng gia, Lôi Cẩm. - Nữ Beta đưa tay ra trước mặt Đọa Thiên. 


- Cael Impera.- Đọa Thiên nắm lấy tay cô, sau đó lập tức buông ra. 


Lôi Cẩm gật đầu nhìn Đọa Thiên, sau đó nhìn William bị khiêng đi. 


- Alpha này ở trong tầng lầu toàn Omega tỏa ra uy áp bừa bãi, khiến Omega rơi vào kì phát tình, chính mình lại chịu không nổi, cũng rơi vào trạng thái phát tình, muốn tấn công Omega. Tôi sẽ báo cáo chuyện này với Hiệu trưởng. Cảm ơn cậu vì đã cản anh ta lại. 


Lôi Cẩm dường như không nhìn ra William là người của gia tộc Woffle có tiếng, vẫn bình thản nói. 


- Cảm ơn. 


- Không có gì. Cảm ơn cậu vì đã bảo vệ Omega kia. 


Nói đoạn Lôi Cẩm cúi đầu, sau đó xoay người rời đi. 


Đọa Thiên trong mắt nổi lên hứng thú, ngón trỏ và ngón cái xoa xoa. Vào lúc không ai để ý, trên lưng Lôi Cẩm hiện lên một đóa hoa sen đỏ nhạt, kế đó, lập tức chìm vào máu thịt, không để lại chút dấu vết nào. 


Tối hôm đó, Caesar trở về, việc đầu tiên chính là hỏi xem Đọa Thiên có việc gì không, sau đó lấy thuốc ra cho hắn bôi. 


- Đã nói là tôi ổn. 


- Ừ, tôi biết.- Caesar gật đầu. Là lão gia tử nói cần phải làm như vậy thì mới nhanh khiến Đọa Thiên cảm động. Dù Caesar không muốn làm Đọa Thiên cảm động cho lắm, nhưng thiết nghĩ dấu vết như vậy trên người Omega sẽ không tốt lắm nên mới lấy thuốc ra giúp hắn bôi. 


- Caesar.- Đọa Thiên nhìn nam nhân chăm chú bôi thuốc cho mình, lên tiếng gọi. 


- Chuyện gì?- Caesar đặt tay Đọa Thiên xuống, lại lấy giấy lau đi thuốc còn thừa trên tay mình.


- Có thể giúp tôi mua chút đồ không?- Đọa Thiên hỏi.


- Cậu muốn mua gì?- Caesar nâng mắt.


- Thẻ vẽ minh văn. 


Caesar im lặng một lát, sau đó gật đầu.


- Mua loại cấp mấy.


- Nếu vẽ thành minh văn, giá cả thế nào?


Caesar hơi nâng môi, mở một bảng giá lên, sau đó đưa ra cho Đọa Thiên. Một minh văn cấp một năng lượng từ 10- 40% là một ngàn đồng Liên bang, từ 50-80 là một ngàn năm trăm. Từ 90-100 là hai ngàn. Cấp hai dao động từ hai ngàn năm trăm tới ba ngàn năm trăm. Cấp ba là từ bốn tới sáu ngàn. Cấp bốn từ bảy ngàn năm trăm tới chín ngàn. Cấp năm từ ba vạn tới bảy vạn. Cấp sáu từ tám vạn tới mười một vạn. Cấp bảy từ hai mươi tới bốn mươi vạn. Cấp tám từ năm mươi tới một trăm vạn. Cấp chín từ hai trăm tới một ngàn vạn, giá nào cũng có. Đương nhiên, mức dao động phụ thuộc vào từng loại minh văn khác nhau. 


Đọa Thiên im lặng một lát, sau đó nói. 


- Được, hiện tại mua thẻ vẽ minh văn đi.


- Muốn mua loại nào?- Caesar đổi một trang web, hỏi.


- Loại cao cấp nhất.- Đọa Thiên không khách khí nói. 


Caesar hơi động mày, bất quá vẫn nhấn xuống, mua mười tấm. Giá của thẻ vẽ minh văn không rẻ, mười tấm tốn của Caesar mười lăm vạn, này là giá không phải ai cũng có thể lập tức đưa ra. 


Đọa Thiên nhướn mày nhìn Caesar một hơi ném đi nhiều tiền như vậy, trong lòng có chút cảm giác hài lòng. Nô lệ biết vì chủ nhân tiêu tiền, thực ngoan. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK