Từ Cố Khanh Âm xuất thủ cứu giúp xong đã qua ròng rã ba ngày rồi, nhưng lão phu nhân vẫn chưa tỉnh.
Nhìn mặt mày Chu Cẩm Y lúc này khó nén ủ rũ, Mạnh Mộ Tâm thoáng thở dài một tiếng, liền tiến lên vỗ vỗ bả vai của nàng, ôn nhu nói: "Các ngươi đi trước nghỉ một lát đi, nơi này giao cho ta cùng Hiểu Liên là được rồi."
Chu Cẩm Y mệt mỏi lắc lắc đầu.
"Vẫn là để chúng ta chăm sóc đi, nếu là xảy ra chút tình huống gì, chúng ta cũng đúng lúc xử lý thì tốt hơn."
Hà Hiểu Liên bưng thuốc tiến lên dè dặt đút vào trong miệng lão phu nhân, đồng thời khuyên nhủ: "Cẩm Y tỷ, các ngươi cũng đã chăm sóc liền ba ngày rồi, còn tiếp tục như vậy thân thể nhất định là không chịu nổi, đại tẩu đã gọi người đem phòng nhỏ sát vách thu thập xong, các ngươi có thể trực tiếp ở đó nghỉ ngơi. Một khi có động tĩnh gì, chúng ta lập tức gọi người thông báo cho các ngươi lại đây là được rồi."
Không chờ Chu Cẩm Y nói gì, Cố Khanh Âm liền ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
"Ngươi trước hết đi ngủ một hồi, ta ở lại, một lát nữa ngươi trở lại thì thay cho ta."
Chưa cho Chu Cẩm Y có cơ hội tiếp tục từ chối, Mạnh Mộ Tâm đã đem nàng kéo lên, thay nàng đáp: "Như vậy cũng tốt, vậy thì làm phiền ngươi cực khổ thêm chút, lát nữa ta lại gọi Cẩm Nhi đến đổi cho ngươi."
Dứt lời, cũng không quản Chu Cẩm Y Tình tình nguyện hay không, Mạnh Mộ Tâm trực tiếp liền đem người này lôi đi ra ngoài.
"Mộ Tâm, ta không mệt..."
Mạnh Mộ Tâm không có nghe nàng, trầm mặc thay nàng giải áo ngoài cũng đem lên giường phủ chăn lên, Mạnh Mộ Tâm mới chậm rãi mở miệng.
"Ngươi là đại phu, nên rõ ràng, sinh tử từ mệnh. Biểu muội ngươi đã thay nàng áp chế độc tính, tạm thời tính mạng nhất định không cần lo, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy đây? Cẩm Nhi a, không nên quá làm khó dễ chính mình."
"Ta không có khó dễ chính mình..."
Chu Cẩm Y cụp mắt xuống, âm thầm siết chặc tay thành quyền.
"Đúng là do ta học nghệ không tinh, mới vô dụng không thể giúp sức như vậy. Nếu không phải cô tổ mẫu ngã bệnh, ta ngay cả nàng trúng độc cũng không biết, thực sự là thẹn với danh xưng Thần Y."
Hiếm khi nhìn thấy Chu Cẩm Y sa sút như vậy, Mạnh Mộ Tâm nhất thời không nhịn được, liền trực tiếp giơ tay đem Chu Cẩm Y ôm vào trong lồng ngực, lấy thanh âm ôn nhu dỗ dành:
- Cẩm Nhi, ngươi không cần tự trách. Bất cứ chuyện gì, cũng không phải một lần là xong. Người có thể một bước lên trời là ít có, ngươi đã rất cố gắng, độc này nếu không phải khó giải, nàng cũng không đến nỗi trúng rồi mấy năm cũng không có thể giải hết, cái này không thể trách ngươi. Cho nên, ta không muốn ngươi tự ti, ở trong mắt ta, ngươi mãi mãi là đại phu tốt nhất. Lần này trước hết tạm thời tin tưởng biểu muội ngươi được không? Ngươi phải tin tưởng trình độ độc thuật của nàng. Nàng nói có thể tỉnh lại thì nhất định là có thể tỉnh lại.
Kỳ thực đối với Mạnh Mộ Tâm, lão phu nhân này sống hay chết, nàng không có chút nào bận tâm.
Nàng lưu ý chỉ là cảm thụ của Chu Cẩm Y.
Nàng rõ ràng, vì là tôn tử ưng ý, lão phu nhân đối với Chu Cẩm Y thương yêu nhất, mặc kệ nguyên do trong đó là cái gì, Chu Cẩm Y vẫn còn là nàng thương yêu hài tử.
Thời điểm như thế này, Chu Cẩm Y sẽ bởi vì nàng an nguy mà thất thố, tất nhiên là chuyện hợp tình hợp lý.
Mạnh Mộ Tâm không giúp cái gì, cũng không khuyên cái gì, chỉ ở bên cạnh chăm sóc nàng.
Tuy rằng, mình có thể không có tư cách gì có thể làm bạn với Cẩm Nhi hay ở bên cạnh.
"Hiện tại, chúng ta trước tiên không nên nghĩ quá nhiều, ngươi an tâm ngủ một giấc, lát nữa lại đi thay cho biểu muội ngươi nghỉ ngơi, ngươi cũng không muốn để nàng quá mức mệt nhọc đi?"
Đột nhiên nghe được lời nói ôn nhu,ấm áp như vậy, đúng là để Chu Cẩm Y hoảng hốt hồi lâu, đều đem những ý nghĩ không vui trong đầu kia quên sạch.
Nàng cứng ngắc hồi lâu, mới chậm rãi thả thân thể mềm nhũn, tựa vào trên người Mạnh Mộ Tâm.
"Ừm... Ta biết rồi... Ngươi... Có thể trở về rồi..."
Mạnh Mộ Tâm thấp cúi đầu, nhìn cái tay siết chặc y phục mình không chịu buông ra kia, khẽ cười, sau đó liền thuận thế tựa vào đầu giường, để Chu Cẩm Y thư thư phục phục nằm ở trong lòng nàng, mới nói: "Ta bây giờ cũng chưa cần trở lại, trước tiên nhìn ngươi ngủ, ta mới đi."
"Ngươi a." Chu Cẩm Y cay đắng cười cười, nhưng hai tay nắm càng chặt, "Đối với ta tốt như vậy làm cái gì, cũng không thấy mệt đi."
"Ai bảo A Ninh lần này không theo ngươi tới đây."
Mạnh Mộ Tâm khóe miệng hơi câu, ánh mắt dị thường thâm thúy.
"Ngươi lại không biết chăm sóc chính mình, ta đương nhiên, phải chịu hao tổn tâm tư chăm sóc ngươi nhiều chút a."
Chu Cẩm Y cũng không khách khí với nàng, cứ như vậy thuận theo tiến vào trong lồng ngực Mạnh Mộ Tâm, giải thích: "Trên đường gặp phiền phức, ta vội vã thoát thân, liền đem A Ninh lưu lại giải quyết rồi."
Mạnh Mộ Tâm không khỏi nhíu nhíu mày.
"Gặp phiền phức?"
Rất nhanh, Mạnh Mộ Tâm liền thu hồi tâm tình trong mắt, bình tĩnh mở miệng: "Lúc trước ta đúng là quên hỏi, phiền phức ra sao mà quấn ngươi không thoát thân được a."
Nhớ tới đoạn thời gian kia, Chu Cẩm Y thật sự dở khóc dở cười.
"Lúc ở khách điếm ngủ lại, tiện tay cứu một cô nương. Nhưng cô nương kia hết lần này tới lần khác nói chúng ta nhìn thân thể nàng, là đăng đồ tử, phải vì nàng phụ trách mới được, mặc kệ chúng ta giải thích thế nào đều không hữu dụng, chính là không chịu để cho chúng ta đi."
Nghe vậy, Mạnh Mộ Tâm trong lòng đột nhiên căng thẳng.
"Ồ? Biết rõ các ngươi là nữ tử cũng bắt các ngươi phải phụ trách sao?"
"Đúng vậy, cũng là bởi vì như vậy mới gọi phiền phức đi."
Mạnh Mộ Tâm gượng ép kéo kéo khóe miệng, "Khó trách ngươi đến giờ mới đến, có điều, cô nương kia đúng là thật thú vị a."
"Hừm, thật là thú vị."
Chu Cẩm Y ở trong lòng Mạnh Mô Tâm tìm vị trí thoải mái, hai tay ôm chặt eo Mạnh Mộ Tâm.
Nàng hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương quen thuộc mới an tâm nhắm chặt mắt lại.
Nhưng ý cười trên miệng kia chậm chạp không thể tiêu tan. Bộ dạng như vậy khiến Mạnh Mộ Tâm nhìn ra loại ý tứ khác rồi.
"Chính là nói nhiều chút, đáng ghét chút, cho nên ta mới đem A Ninh lưu lại, cũng miễn cho nàng hay đến quấn quít lấy ta."
Nhìn Chu Cẩm Y nói này vài câu trong lúc đó, miệng lại cười thêm, Mạnh Mộ Tâm nụ cười gượng ép kia đã không nhịn được nữa.
Đúng vậy, người ưu tú như Cẩm Nhi, lại sao ít đi người mơ ước đây.
Mạnh Mộ Tâm nắm thật chặt hai tay, không tiếp túc nói quấy rầy Chu Cẩm Y nghỉ ngơi, cứ như vậy lặng im ngắm nhìn gương mặt ngủ say của người trong lòng.
Cay đắng lan tràn đến cuống lưỡi, tích tụ chi tâm, cũng vô pháp nói ra miệng.
Mãi đến lúc Chu Cẩm Y ngủ say vô ý thức buông lỏng tay ra, Mạnh Mộ Tâm mới không nỡ buông nàng ra.
Rón rén bò xuống giường, sau khi thay Chu Cẩm Y đắp tốt chăn, Mạnh Mộ Tâm liền đã thu lên tất cả tâm tình, bình tĩnh đi ra ngoài.
Giờ khắc này, Hà Chính Đức đang chắp tay đứng ngoài cửa phòng lão phu nhân ngụ, Hà Tử Nghĩa cùng Hà Tử Kỳ trái phải theo ở bên cạnh hắn.
Chắc bởi vì nam nữ khác nhau, ba người này chỉ vào xem lão phu nhân một chút, liền đi ra canh giữ ngoài cửa.
Mạnh Mộ Tâm sau khi đến gần, hơi cúi người với Hà Chính Đức chào một cái, liền vượt qua bọn họ hướng cửa phòng đi đến.
"Chậm đã."
Giữa lúc Mạnh Mộ Tâm muốn đẩy cửa mà vào thì bị Hà Chính Đức kêu lại.
"Chung Thư Cẩn đâu?"
Mạnh Mộ Tâm quay người lại, nhìn Hà Chính Đức mặt âm trầm, nhợt nhạt cười cười.
"Phụ thân, điều này con dâu không biết."
Nghe như thế, Hà Chính Đức sắc mặt càng trầm hơn.
"Ngươi không biết? Vậy ngươi lại là từ đâu tìm về nha đầu kia?"
Mắt thấy Hà Chính Đức muốn làm khó dễ Mạnh Mộ Tâm, Hà Tử Nghĩa một bên liền vội vàng tiến lên khuyên can: "Phụ thân, việc này nương tử có khi thật sự không biết đấy, nàng bồi Cẩm Nhi đi tìm người, đại khái là người Thần y môn phát hiện trước đi."
Có nhi tử tự bênh như thế, Hà Chính Đức đã khí đến bất động.
Lạnh lùng liếc Hà Tử Nghĩa một chút, hắn liền cảnh cáo Mạnh Mộ Tâm một câu: "Lần này mẫu thân có cái gì chuyện bất trắc, ta chắc chắn bắt tiểu ma đầu để mạng lại cúng tế!"
Mạnh Mộ Tâm thần sắc tự nhiên, không sợ, chỉ nhợt nhạt cười cười.
"Lời ấy phụ thân vẫn là giữ lại đối với Nhị muội nói đi. Nàng chắc chắn so với ta càng để ý sinh tử của giáo chủ hơn."
Nói như vậy ở trước mặt Hà Chính Đức, không phải là trần truồng khiêu khích sao?
Bây giờ khắp thành trên dưới, ai không biết Thanh Dương Môn Nhị tiểu thư cùng nữ ma đầu ma giáo cấu kết?
Thanh Dương Môn vốn đã vì chuyện này làm mặt lớn rồi, Mạnh Mộ Tâm còn như vậy cố ý ở trước mặt Hà Chính Đức nói tới chuyện này, không phải là rõ ràng khiêu khích sao?
Thấy nàng như vậy, Hà Tử Kỳ đúng là kinh ngạc vô cùng.
Thường ngày nữ nhân này trước mặt các trưởng bối cùng Hà Tử Nghĩa từ trước đến giờ đều là khoác một lớp da, ôn nhu thành thạo, đoan trang tao nhã, giỏi đoán ý người, bây giờ sao tùy ý như vậy rồi?
Cũng không giống tác phong của nữ nhân dối trá a!
Hà Tử Nghĩa nhíu nhíu mày, tựa hồ còn muốn nói để hòa hoãn bầu không khí đông lạnh này, nhưng bị Hà Hiểu Liên hưng phấn từ bên trong lao ra đoạt trước.
"Quá tốt,quá tốt rồi, Tổ mẫu tỉnh rồi! Tổ mẫu tỉnh lại rồi!"
Hà Chính Đức đương nhiên cũng không rảnh mà giằng co cùng Mạnh Mộ Tâm nữa.
Hắn dẫn trước mấy người, vội vàng vọt vào, quả nhiên thấy lão phu nhân đã tỉnh lại ngồi dựa vào ở đầu giường uể oải xoa mi tâm rồi.
"Mẫu thân, cảm giác thế nào? Còn chỗ nào không không khỏe?"
Lão phu nhân mệt mỏi lắc lắc đầu, hỏi: "Ta ngủ bao lâu?"
"Đã sáu ngày rồi."
Nhìn phụ thân mình bộ dạng thân thiết, Hà Tử Nghĩa không có quấy hắn cùng với lão phu nhân trò chuyện, yên lặng lui về phía sau một bước, đưa tay mò về cổ tay Mạnh Mộ Tâm.
Nhưng mà hắn còn chưa đụng tới da thịt Mạnh Mộ Tâm, liền bị nàng không chút biến sắc trốn ra.
Hà Tử Nghĩa hơi có chút mất mát, nhưng vẫn tự giác thu tay về, chỉ thấp giọng khuyên: "Mộ Tâm, không nên lại chọc giận phụ thân, được không?"
Mạnh Mộ Tâm cụp mắt xuống, hồi tưởng lại trước khi ngủ Chu Cẩm Y nói tới vị cô nương thú vị kia, càng không nhịn được thời gian nói ra một câu: "Tử Nghĩa, ta thật mệt mỏi."
Hai người lúc này đang đứng ở trong góc, ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên giường lão phu nhân kia, không có ai chú ý tới hai người bọn họ trò chuyện.
"Mộ Tâm, ngươi... Đây là ý gì... Ta nghe không hiểu..."
Nhìn Hà Tử Nghĩa bộ dạng miễn cưỡng vui cười, Mạnh Mộ Tâm không khỏi thở dài một tiếng.
"Ta mệt mỏi. Ta không còn thích ứng được với sinh hoạt bên trong của danh môn vọng tộc các ngươi nữa, câu tâm đấu giác, minh tranh ám đấu, quá mệt mỏi."
"Mộ..."
Không cho Hà Tử Nghĩa có cơ hội giữ lại, Mạnh Mộ Tâm liền xoay người rời đi căn phòng náo nhiệt này, chỉ để lại bên tai Hà Tử Nghĩa một câu nhẹ nhàng:
"Tối nay đến phòng ta, ta có lời muốn cùng ngươi nói."
Nếu không phải là giọng nói kia quá mức lạnh lẽo, Hà Tử Nghĩa nhất định sẽ mừng rỡ như điên.
Dù sao từ lúc Mạnh Mộ Tâm mang thai, hắn không thể bên trong phòng bước vào Mạnh Mộ Tâm một bước.
Không có ai chú ý tới hắn sắc mặt tái nhợt, lão phu nhân cùng Hà Chính Đức chỉ thoáng trao đổi vài câu, liền mở miệng tiễn người.
"Ta mệt mỏi, các ngươi đều đi về nghỉ ngơi đi."
Nàng lướt nhanh người trong phòng một chút, cuối cùng đưa mắt dừng lại trên người Cố Khanh Âm, thần sắc phức tạp.
"Nha đầu, ngươi lưu lại, ta có lời muốn cùng ngươi nói."
...................................
Beta: #Thủy