Mục lục
Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thân Tống Hạo.” Giọng nói cô đầy bi thương, sau cùng vẫn nức nở nghẹn ngào nói: “Chúng ta ly hôn đi.”

Mi tâm anh chợt giật mạnh, bật thốt ra lời: “Cô đừng mơ tưởng!” Nắm lấy cổ tay cô ngón tay càng thêm dùng sức, như muốn bóp nát xương ra.

“Tại sao anh nhất định phải làm cho cuộc sống thêm phức tạp? Anh không yêu tôi, người anh yêu là cô gái khác, căn bản chúng ta có thể thực hiện xong bản hiệp ước sáu tháng kia, sau đó đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại, nhưng tại sao anh lại dùng cuộc hôn nhân này để ép tôi sống chung với anh? Anh không thấy vui vẻ, tôi cũng thấy bị hành hạ, Thân Tống Hạo, xin hãy thả tôi, sau đó anh đi tìm tình yêu đích thực của anh, cũng cho tôi cơ hội tìm kiếm tình yêu đích thực của mình, có được không?”

“Cô nghĩ quá xa rồi!” Anh cắt câu lấy nghĩa, sau khi nghe cô thao thao bất tuyệt nói, nhưng chỉ nghe được câu nói sau cùng của cô bắt đầu bới móc!

“Nếu anh nghĩ như vậy, thì cứ coi là như vậy đi.” Hứa Hoan Nhan muốn khóc lớn một trận, ôc đã nhường nhịn đến không thể nào nhường hơn, hay là muốn ép cô đến chết sao?

“Cô quả nhiên là lẳng lơ từ trong xương!” Anh tức giận cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, mà trong ngực anh người phụ nữ đang ôm hờ nét mặt cũng không biểu lộ gì.

Anh chợt cảm thấy sợ hãi, đã từng nghĩ khi cô thấy anh đang ôm người phụ nữ khác thì cô sẽ cào cấu, tức giận , ghen tuông, khóc đến thương tâm, sẽ vì anh say rượu mà lo lắng…người phụ nữ đó bất chợt biến mất, chỉ còn lại thái độ thờ ơ như bây giờ.

“Thân Tống Hạo, anh không hề yêu tôi, đối với cuộc hôn nhân này anh cũng không muốn, tại sao muốn tôi ở bên cạnh anh như người chết? Tôi mới hai mươi hai tuổi, chẳng lẻ cả đời tôi cứ phải sống chung mái nhà với người chồng mà tôi không có tình cảm?” Cô hơi kích động, khóe môi bắt đầu co quắp.

“Hứa Hoan Nhan, mới có mấy ngày? A, cô không thể chờ đợi được gấp rút muốn tìm thêm một người đàn ông?” Anh chợt buông tay ra, đôi mắt lạnh lùng nheo lại:” Nói cho cô biết, người phụ nữ mà tôi chạm qua, trừ khi người đó chết thì người khác mới có thể đụng vào!”

“Như vậy Tô Lai thì sao?” Hứa Hoan Nhan lạnh lùng cười: “Tình yêu đích thực của anh đám cưới với người đàn ông khác, sao không thấy cô ấy chết đi?”

Lời nói cô chạm vào nỗi đau, bản tính kiêu ngạo người đàn ông sụp đổ, khí phách mọi ngày biến mất, trên mặt anh chỉ thấy nổi buồn sầu thảm vây kín, đáy mắt Hứa Hoan Nhan cũng đau nhói.

Thì ra dịu dàng không phải không có, để tâm đến một người cũng không phải không, chỉ là người đứng trước mặt anh không phải là người anh yêu, cho nên tâm của anh không để ý đến mình.

Đột nhiên đầu óc cô sáng ra, tâm cô hiểu ra vấn đề trước đây cô chôn kín trong đáy lòng nay chợt rõ ràng.

Tất cả mọi việc từ đầu, làm nhục , không thèm để ý, tùy ý tổn thương cô, cũng chỉ bởi vì người đứnng trước mặt anh chỉ là một sai lầm.

Cô xoay người, yên lặng đi ra ngoài, ánh mặt trời mùa hè đã sớm trải rộng khắp mọi nơi, chỉ là ánh mặt trời của cô đang ở nơi nào?

Anh không rảnh bận tâm đến cô, chẳng qua trong lòng phiền muộn, tại sao ban đầu khi Tô Lai nói chia tay, anh lại không tìm Dennis Lâm gây sự, tại sao anh trơ mắt nhìn Tô Lai gã cho người khác, cả người thương tâm đau khổ nhưng lại không hề tìm cách ngăn cản?

Có phải không, tình cảm của anh đối với Tô Lai không đủ sâu? Không thể nào! Anh lập tức cắt đứt ý nghĩ này, cùng Tô Lai mỗi ngày ở chung một chổ là một niềm hạnh phúc, anh vẫn nhớ khi đó theo đuổi Tô Lai thật vui thích, cùng ở chung một chổ rất vui vẻ, anh vẫn nhớ mãi không quên, nếu như vì tâm tính cô bất thường không coi là yêu, vậy anh thật không biết như thế nào mới gọi là yêu một người đây?

Nhưng sao cô lại nhắc tới chuyện tình của anh, khiến anh bận tâm suy nghĩ, anh yêu Tô Lai, liên quan gì đến cô? Hay theo như lời vừa nói, cô lại so đo với Tô Lai? Địa vị Tô Lai ở trong lòng anh cô so ra vẫn không được một góc!

Anh giận dữ suy nghĩ, vẫn thấy phiền não vô cùng, càng ngày càng không hiểu, người phụ nữ này tột cùng trong lòng muốn gì!

Không lẽ, trong đêm tân hôn, lúc say rượu những lời cô nói là giả sao?

Anh tuyệt không tin tưởng!

Một phen vất vả ứng phó với sự nhiệt tình và hâm mộ của các đồng nghiệp ở công ty, Hứa Hoan Nhan im lặng bắt đầu công việc, không khí trong phòng làm việc hơi khác thường, vốn quan hệ mọi người đều tốt, nhưng nay lại khách khí với cô, thậm chí ngay cả Hạ Tiểu Khê thường ngày nói năng hoạt bát, hôm nay cũng giữ khoảng cách với cô, bộ dáng như muốn nói gì đấy rồi lại thôi.

Có lẽ mọi người cũng không nghĩ đến, cô giống như cô bé lọ lem được gã vào nhà giàu có, không ở nhà hưởng phước còn quay lại công ty nhỏ bé này đi làm.

Vừa hết giờ làm việc buổi trưa, ông chủ trên tay cầm một xấp tài liệu đi tới, Hứa Hoan Nhan tinh thần phấn chấn, không ngờ được ông chủ đi về phía cô.

“Hứa Hoan Nhan, sáng nay cô phụ trách sắp xếp, sữa chữa lại phần tài liệu này, có ba chổ số liệu ghi sai, cô có biết gây ra sai lầm công ty phải tổn thất bao nhiêu không?” ]Mặt mũi ôn hòa nho nhã. Người đàn ông trung niên nghiêng người đem tài liệu để trước mặt cô, nghiêm nghị nhìn cô một cái: “Chỉ cho phép sai lầm một lần, lần sau mà như vậy nữa, tôi quyết sẽ không nhân nhượng.”

]

Trưởng bộ phận một bên cũng cười tiến lên nói: “Ông chủ, Hứa Hoan Nhan nghỉ phép lâu như vậy, nên không nắm bắt công việc kịp, ngài cũng không cần tức giận quá, tôi kêu người khác làm lại phần việc này…”

Rõ ràng là bao che lấp liếm, khiến mọi người xung quanh bất mãn lầu bầu.

“ Trong mắt tôi nhân viên ở đây ai cũng như ai, đều đối xử giống nhau, dưới quyền của tôi cũng không nên có ý riêng tư làm rối loạn công việc, cũng đừng nghĩ tôi bao che cho bất kỳ ai, ngay cả là con ruột tôi cũng không chiếu cố hơn người khác một tí nào!” Nghiêm nghị nhưng vẫn ôn hòa quăng ra một câu, làm cho trưởng bộ phận sắc mặt thay đổi đỏ bừng lên.

Hứa Hoan Nhan trong lòng lại thấy vui lên, lấy tài liệu sửa sang lại cho tốt, khoanh vùng lại, cẩn thận tỉ mỉ xem lại một lần nữa, sau đó bắt đầu gõ…

Đợi đến khi ông chủ và trưởng bộ phận đi ra ngoài, Hạ Tiểu Khê dưới sự giật dây của các nữ nhân viên kia đi tới cạnh bàn Hứa Hoan Nhan, cẩn thận hỏi: “Hứa Hoan Nhan, chị không thấy tức sao?”

“Tức cái gì?” Hứa Hoan Nhan cũng không ngẩng đầu lên, đôi tay trên bàn đánh liên tục không ngừng.

“Ông chủ phê bình trực tiếp như vậy, chị không cảm thấy tức giận sao?” Hạ Tiểu Khê càng thấy tò mò.

“Mình là cấp dưới, làm chuyện sai lầm bị phê bình như vậy rất bình thường mà!” Hứa Hoan Nhan liếc nhìn, rồi mỉm cười nói: “Các người cũng đừng xem tôi như người kỳ quặc nha!”

“Nhưng chị là phu nhân của Tổng giám đốc Thân thị mà, sao vẫn làm công việc này, lại còn bị người ta ức hiếp nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK