(141)
Tô Hy luôn nghĩ rằng kể từ giây phút ly hôn với Lục Thiên Quân, cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Cũng là cô một thân một mình chạy tới đất nước Pháp xa xôi để trốn tránh anh, thế mà ngày hôm nay cô lại thức dậy trên giường của anh thế này.
Điên mất thôi, chỉ là tình một đêm, tại sao mọi chuyện lại đi xa tới mức này chứ?
Không được, cô phải thật bình tĩnh lại, tuyệt đối không được phép yếu thế khi ở trước mặt anh:
- Quần áo của tôi đâu, tôi muốn về nhà!
Tô Hy hùng hồn nói, nhưng cô lại không dám nhìn sang Lục Thiên Quân.
Hiện giờ trên người cô không có một mảnh vải nào che thân, nhớ lại tất cả những chuyện đêm qua, cô chỉ ước gì bản thân mình có thể mất trí nhớ.
Lục Thiên Quân vẫn không rời mắt khỏi Tô Hy, biểu cảm của cô trong mắt anh lại trở nên đáng yêu hết cỡ, thật là muốn trở nên xấu xa một chút.
Thế là anh không hề cho cô chút mặt mũi nào, bình thản đáp:
- Đống quần áo nhớp nháp kia cũng không mặc lại được, nên vứt hết đi rồi.
Câu nói này đã thành công chọc giận Tô Hy, cô tức giận trợn mắt với anh, thiếu chút nữa là giơ tay lên đánh anh.
Chắc chắn là tên đàn ông đáng ghét này đang cố tình muốn nhắc lại chuyện đêm qua mà, sao anh ta có thể trắng trợn một cách bình thản như vậy?
- Anh...!vậy giờ tôi mặc cái gì? Thật là quá đáng!
Tô Hy gần như là ôm hết chăn vào mình, cố gắng che đi thân thể trắng nõn nà chi chít những dấu hôn vào trong chăn.
Tất nhiên cô cũng biết đây chính là kiệt tác do đêm qua Lục Thiên Quân để lại.
Nếu mà để cho người khác nhìn thấy, cô không biết nên chui vào cái lỗ nào cho đỡ xấu hổ nữa.
Lục Thiên Quân nghe xong câu nói của Tô Hy, anh chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh cố tình áp sát vào cô hơn nữa, khiến cho cô hốt hoảng mà ôm chăn lùi lại:
- Anh...!anh định làm gì?.
||||| Truyện đề cử: Nông Kiều Có Phúc |||||
- Em nói xem?
Tô Hy bị ép tới mức không thể lùi lại thêm được nữa, Lục Thiên Quân liền giơ hai tay lên bao vây cô trong phạm vi chỉ thuộc về mình.
Đã 4 năm trôi qua rồi, cô càng ngày càng đáng yêu, khiến cho anh không nhịn được mà muốn trêu chọc:
- Bé con, em nói xem hành vi cố tình câu dẫn đàn ông của em là có ý gì đây, hửm?
Tự nhiên bị gán tội danh từ trên trời rơi xuống là "câu dẫn đàn ông", Tô Hy tức giận giơ tay lên không chút nương tình mà đập anh một cái, sau đó vùng vẫy muốn đẩy anh ra:
- Đồ thần kinh, ai thèm câu dẫn anh?
Lực tay của Tô Hy khá mạnh, khiến cho Lục Thiên Quân có hơi đau một chút.
Anh bật cười, theo ý muốn của cô mà thả cô ra:
- Nhưng đêm qua có người nhào vào lòng anh, rồi còn mời gọi anh nữa...!
Tô Hy biết ngay Lục Thiên Quân sẽ không dễ dàng buông tha cho mình mà, không kịp để cho anh nói hết một câu, cô đã lập tức lao tới lấy tay bịt miệng anh lại.
Không muốn nghe, cô cũng không muốn nhớ lại tất cả những chuyện đêm qua.
Vậy nên, làm ơn hãy tha cho cô đi có được không?
Nhưng cũng vì do tay nhanh hơn não, cô lại một lần nữa để tuột chăn xuống, cơ thể đầy đặn không chút che giấu rơi vào tầm mắt của anh.
Cô vội vã rụt tay lại, làm động tác ôm lấy phần trước của mình:
- Cái đó...!tôi...!
Lục Thiên Quân lập tức biến bị động thành chủ động, anh bao vây lấy cô trong vòng tay của mình, không cho phép cô dùng chăn để che lại nữa.
Yết hầu của anh liên tục trượt lên trượt xuống, ánh mắt nhìn cô cũng chằm chằm không chớp mắt, nóng bỏng như muốn đốt cháy cô:
- Bé con, em có hiểu lần gặp mặt này của chúng ta là có ý nghĩa gì không?
Thời gian này tập đoàn Lục thị cũng đã tiến vào thị trường nước ngoài, Lục Thiên Quân tới đây vừa là vì công việc, cũng vừa là vì muốn gặp Tô Hy.
Anh đã hứa với lòng mình rằng, nếu vô tình gặp lại cô, anh sẽ nắm chặt cơ hội và không bao giờ buông tay cô thêm lần nữa.
Nhưng cái vô tình này đối với anh dường như quá khó khăn, cho nên anh đã biến cái vô tình đó thành cố tình, chủ động tới quán bar đêm qua để tiếp cận cô.
Nhưng tới nơi, anh lại hay tin là cô đang gặp một chút rắc rối nhỏ, anh cũng không ngồi không xem kịch, lập tức ra tay giúp cô dọn dẹp mọi tàn cuộc.
Đêm qua, khi anh đưa cô đi thì vệ sĩ và trợ lí Anna của cô đã bước tới ngăn lại, nhưng làm sao bọn họ có thể ngăn nổi?
Lục Thiên Quân chỉ liếc nhìn Anna một cái, cất giọng lạnh lùng:
- Tôi là chồng cô ấy!
Lần này tới lượt Anna há hốc mồm không biết nên đáp lại thế nào, cứ thế đứng đơ ra nhìn Lục Thiên Quân đưa Tô Hy rời khỏi trong bộ dạng hết sức ái muội.
Dày công bày ra lần gặp mặt tình cờ này, Lục Thiên Quân sao có thể để cho Tô Hy dễ dàng rời đi?
Tô Hy né tránh ánh mắt nóng rực của anh, cô cúi mặt xuống, hai tay nhỏ bé vẫn cố gắng đẩy anh ra:
- Mong Lục tiên sinh tự trọng, chúng ta đã ly hôn được 4 năm rồi! Thời gian qua tôi cũng đã nghe tin anh và Hàn Nhi sắp kết hôn, tôi thật lòng chúc phúc cho hai người.
Lục Thiên Quân lại càng ôm chặt lấy cô không buông, cố chấp cất giọng hỏi:
- Vậy đêm qua em coi anh là gì?
Nghe câu hỏi này của anh, cô đành hít một hơi thật sâu rồi ngước mắt lên nhìn anh, bình tĩnh cười nhạt:
- Chỉ là tình một đêm thôi mà.
Tôi bị hạ thuốc, vừa hay anh xuất hiện trước mặt tôi, cả hai chúng ta đều thỏa mãn lẫn nhau, coi như hoà đi.
Lục Thiên Quân nhíu mày không vui, anh tin rằng cô chỉ là mạnh miệng nói như vậy thôi, thế nhưng lòng anh vẫn khó chịu vô cùng:
- Nếu đêm qua là người đàn ông khác?
- Thì tôi sẽ qua đêm với người đó thôi, có gì lạ hay sao? Chỉ là tình một đêm, đừng nói là Lục tiên sinh cảm thấy lưu luyến nha.
Tô Hy nói xong rồi đẩy Lục Thiên Quân ra, lúc này đây cô chẳng cần gì phải xấu hổ nữa.
Được rồi, dù sao cũng đã sớm thấy của nhau hết, tiện thể cô đi tắm một chút.
Thế là cô tự nhiên bước vào phòng tắm, trước khi đóng cửa hẳn còn không quên ngoảnh lại nói với anh:
- À, lát nữa tắm xong tôi muốn nhìn thấy đồ mới đặt trên giường, phiền Lục tiên sinh rồi.
Hoá đơn cứ để lại cho tôi.
Lập tức cánh cửa phòng tắm đóng rầm lại.
Lục Thiên Quân cố gắng nhẫn nhịn cơn tức giận, mỉm cười một cách miễn cưỡng.
Được rồi, anh yêu cô, anh chiều cô, để cho cô hư hỏng một chút cũng được.
Nhưng tốt nhất những lời nói đó chỉ là những lời mạnh miệng, nếu cô dám thực hiện thật...!hừm, xem anh trị cô thế nào?
...!
Sân bay quốc thế thành phố Paris...!
Hàn Nhi bước ra từ máy bay, trong lòng đang nghĩ xem không biết khi Lục Thiên Quân nhìn thấy mình bất ngờ xuất hiện ở đây, anh sẽ có biểu cảm thế nào.
Thời gian qua, may mà anh vẫn luôn ở bên, cô ta hạnh phúc vô cùng.
Những tháng ngày đen tối đã kết thúc rồi, gia đình hai bên cũng dần chấp nhận.
Quan trọng hơn nữa, chuyện của cô ta ngoài Ngụy Hàn ra, Lục Thiên Quân không hề nói cho ai biết nữa.
- Lí Cao, liên hệ với trợ lý của Thiên Quân đi, nói tôi sẽ tới đó.
Nhưng mà không được để anh ấy biết nhé, tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ấy.
Lí Cao liền nhận lệnh rồi liên lạc với Tư Mã Lộc, nhưng đầu dây bên kia lại đáp:
- Xin lỗi, Lục tổng hiện giờ rất bận, không thể gặp ai đâu ạ.
Thế này đi, lát nữa tôi sẽ chuyển lời, làm phiền anh và Hàn tổng chờ thêm một lát, sẽ có người tới sân bay đón.
- Vậy được.
Cúp máy, Lí Cao liền báo cáo lại cho Hàn Nhi.
Nhưng cô ta lại không muốn chờ ở sân bay, bướng bỉnh nói:
- Tới thẳng công ty đi, đã nói là sẽ tạo bất ngờ cho anh ấy mà..
Danh Sách Chương: