Không nghi ngờ gì anh ta đã đầu hàng một cách dứt khoát và gọn gàng.
Cô ấy nói cái gì, chính là cái đó.
Những gì cô ấy nói đều đúng.
Không cần phải bác bỏ gì cả.
Vì vậy, Chu Kình Hoán gật đầu với cô, "Ừm, anh thực sự luyến tiếc em."
Trà Trà vẻ mặt đặc ý, "Nhìn xem, xem lại đúng rồi!"
Hả?
Chờ đã, dường như có gì đó không đúng lắm.
Vừa rồi không phải cô ấy nói đùa sao?
"Trà bảo biết anh luyến tiếc em, bây giờ em muốn làm gì để an ủi anh?"
Đôi mắt Chu Kình Hoán tràn đầy trìu mến, nhiều đến không thể dứt ra được, giọng nói trầm ấm rơi vào lòng cô.
Trà Trà rõ ràng là sửng sốt, hai mắt ướt át nhìn vào mắt anh ấy, sững sờ, tim đập lỡ một nhịp,
"Thất........Thất Thất, ta cảm thấy...........Giống như thật sự không thích hợp."
Thất Thất, [.......] cô rốt cuộc cũng có phản ứng?
"Thất Thất, anh ấy sẽ không muốn........Muốn........
[ Không! Anh ta không muốn đoạt kẹo của cô, anh ta chỉ muốn cô sẽ làm kẹo của anh ta suốt đời! ] Thất Thất đột ngột nói.
Nhanh chóng chặn nửa câu sau muốn nói của Trà Trà.
Tuy rằng bây giờ nó thật sự không thích Chu Kình Hoán, nhưng nhìn nhiệm vụ đã sắp kết thúc, tuyệt đối không thể nhìn Trà Trà ngây ngốc vào lúc này.
Trà Trà, "..........." Ta chưa nói anh ấy muốn đoạt kẹo của ta nha!
Ta không phải ngốc tử.
Anh ấy mỗi ngày đều cho ta kẹo, anh ấy sao có thể đoạt kẹo của ta?
Thất Thất lại ngớ ngẩn.
".........Ừm" Trà Trà do dự, suy nghĩ một lúc, cô nghĩ tốt hơn là nên trực tiếp hỏi Chu ca ca.
Vì Thất Thất quá ngốc, hỏi cũng vô ích.
Thất Thất, [ ??? ] Tôi cảm thấy rằng cô đang kỳ thị tôi! Và tôi có bằng chứng.
Làm sao tôi có thể ngốc chứ? Làm thế nào nó có thể?
Trà Trà phớt lờ nó, bỏ mặc nó một hệ thống chìm vào ưu thương.
Cô chớp chớp mắt nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh Chu Kình Hoán.
"Chu ca ca?" Giọng nói mềm mại đặc biệt ngọt ngào.
Anh theo bản năng lùi lại một khoảng cách xa, cô gái nhỏ trước mặt anh mềm mại, thanh tú và xinh xắn, làn da vô cùng mịn màng, dường như không có chút tì vết.
Ở cự ly gần, anh gần như có thể ngửi thấy ngọt ngào từ cô.
"........." Đây không phải là muốn giết anh sao?
Nhìn cô thế này, anh thực sự không thể chịu được.
Ba giây sau, người nào đó khẽ cắn môi, tiến về phía trước và thu lại khoảng cách giữa hai người, như thể người lúc nãy muốn tránh xa Trà bảo không phải là anh.
"........Như, như thế nào?"
Giọng nói phập phồng rõ ràng là rất căng thẳng.
Trà Trà không thèm để ý, nghiêm túc nhìn Chu Kình Hoán, "Em muốn hỏi anh một câu."
".....Được"
"Chu ca ca, anh, anh có phải thích em không?"
Trà bảo nhìn thẳng anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Chu Kình Hoán, "..........."
Cô gái nhỏ trông đơn thuần và vô tội, khi nói ra lời này, cô ấy không cảm thấy một chút thẹn thùng nào.
Trong trường hợp này, anh đột nhiên không biết phải nói gì.
Rõ ràng là tâm tư của cô khác với anh, và cô có thể chưa quá thành thục.
Anh thậm chí còn không hiểu làm thế nào mà cô lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
"Anh.......Anh........" Anh nữa ngày, cũng không nói ra được cái gì.
Trà Trà thở dài, "Vậy thì anh gật đầu hay lắc đầu là được."
Giọng nói vừa rơi xuống.
Chu Kình Hoán hung hăng gật đầu, suýt chút nữa bị sái cổ.
Trà Trà, "..........." Anh Chu trở nên ngốc nghếch,
Cô đưa tay ra an ủi, vỗ vai Chu ca ca, "Vậy thì Chu ca ca phải chăm chỉ học tập! Chỉ bằng cách nổi lực thi vào trường đại học và đăng ký vào cùng trường với em, chúng ta có thể bên nhau!"
Bất ngờ không chuẩn bị trước, Chu Kình Hoán bị tạp đến về mặt mộng bức.