Mục lục
Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng Mộ Cẩm Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 145: Vị này sao lại tức giận rồi.

Mộ Cẩm Vân, sao cô lại tới đây?”

Cô thấy Lục Hoài Cẩn đã đi tới trước mặt mình, đành phải cười một cái: “Tôi đến đây với tổng giám đốc Lâm.”

Vừa nghe thấy tên Tống Lâm, vẻ mặt của Lục Hoài Cẩm trở nên sâu sắc.

Nhưng mà anh không để ý cái này: “Lát nữa tôi sẽ có trận đấu, qua xem không?”

“Tôi ở đây cũng xem được rồi.”

Cô không quen ai ở đây hết, Mộ Cẩm Vân không muốn qua đấy chút nào.

Huống hồ sau khi Lục Hoài Cẩn qua đây, ánh mắt của mấy người đó nhìn cô hơi kỳ quái rồi.

“Bên đó có đồ ăn đồ uống, cô ở đây một mình, không chán sao?”

“Không chán a.”

Cô trả lời rất trực tiếp, Lục Hoài Cẩn hơi nghẹn, không biết nói gì mới tốt.

Ngô Khởi ở bên cạnh phụ họa: “Cô Vân, cô đã tới rồi thì từ từ hãng về, cô nể mặt cho chúng tôi làm quen đi. Cô yên tâm, có tôi ở đây, tôi chống lưng cho cô, bọn họ sẽ không dám bắt nạt cô đâu.”

Mộ Cẩm Vân mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu, các anh cứ chơi đi, tôi vừa ăn cơm xong hơi no, không muốn qua đó lắm.”

Ngô Khởi còn muốn nói gì đó, liền bị Lục Hoài Cẩn liếc mắt một cái, anh ngượng ngùng lắc lư rồi rời đi.

Lúc này, có người gọi Lục Hoài Cẩn chuẩn bị thi đấu.

Mộ Cẩm Vân nghe vậy, cũng nói theo: “Cậu Cẩn, trận đấu của anh sắp bắt đầu rồi.”

“Vậy cô ở đây một lát nhé, cô đừng đi vội, đợi tôi thi đấu xong tôi sẽ tặng cúp cho cô.”

Anh nói liền một hơi, nói xong thì đi luôn, hoàn toàn không cho Mộ Cẩm Vân cơ hội mở miệng.

Mộ Cẩm Vân nhìn bóng lưng của Lục Hoài Cẩn, tâm trạng hơi phức tạp.

Chắc Tống Lâm cố ý rồi, Xe bị anh đỗ ở chỗ xa hơn, cách trung tâm náo nhiệt mấy chục mét, âm thanh đến chỗ này của cô cũng không quá lớn.

Mộ Cẩm Vân nhìn màn hình lớn trước mặt, xe của Lục Hoài Cẩn là xe màu trắng. Anh đưa tay lên trước ống kính và đặt ngón trỏ và ngón giữa lên thái dương, sau đó nháy mắt một cái. Sau đó cô mới nhìn thấy anh dùng khẩu hình nói: “Chờ anh lấy quán quân.”

Cô mỉm cười, chỉ nghe thấy “Phanh” một tiếng, trận đấu bắt đầu.

Hai lần trước, cô đều bị Tống Lâm nhét vào trong xe thi đấu cùng anh. Đây là lần đầu tiên cô đứng bên ngoài trận đấu, xem màn hình lớn trực tiếp.

Thực ra cô không rõ lắm vì sao lại có nhiều người thích đu xe như vậy. Dù sao cô cô là sợ nhanh.

Cô đang xem rất nghiêm túc, ba chiếc xe trên màn hình. Lúc này đã tiến vào khúc quanh.

Bên cạnh chợt truyền đến một giọng nữ: “Này, cô chính là Mộ Cẩm Vân đúng không?”

Mộ Cẩm Vân quay đầu, nhìn thấy một cô gái nhuộm tóc màu tím đã không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh mình.

Cô chỉ nhìn cô gái một cái là biết đối phương là con cháu nhà giàu.

Mặc dù nhà họ Mộ cũng không thiếu tiền nhưng còn chưa đến mức trên người mặc quần áo giá cả tỷ đồng.

Cô gái trước mặt rất trẻ, hơn nữa vừa mở miệng đã gọi cô là “này”, rõ ràng là không có giáo dục gì, được người nhà nuông chiều.

Mộ Cẩm Vân không muốn để ý đến cô ta, không chỉ vì mình không thích cô ta mà còn vì cô sợ mình không cẩn thận đắc tội cô ta.

Bây giờ không biết Tống Lâm đã đi tới đâu rồi. Lục Hoài Cẩn mà cô quen đang thi đấu trên sân. Ngoài ra thì không còn ai cứu cô nữa.

Lúc đi Tống Lâm không khóa xe, Mộ Cẩm Vân mở cửa xe định lên xe. Nhưng cô gái đó đưa tay túm cô lại: “Cô câm sao? Tôi đang nói chuyện với cô đấy!”

Ngô Khởi vẫn luôn để ý đến tình hình bên này. Mặc dù anh không biết vì sao mà người luôn không để ý đến các cô gái như Lục Hoài Cẩn lại có hứng thú với Mộ Cẩm Vân. Nhưng nếu Lục Hoài Cẩn đã có ý tứ thì tất nhiên anh phải giúp anh trông chừng cô gái ấy.

Cho nên lúc anh thấy Lý An Hoa đi qua tìm Mộ Cẩm Vân, anh đẩy người ra chạy tới.

Vừa đến nơi, Ngô Khởi đã thấy Lý An Hoa đang nắm người Mộ Cẩm Vân. Anh tách tay Lý An Hoa ra: “An Hoa, cô làm gì vậy?”

“Tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô Vân thôi mà.”

Lý An Hoa chẳng để ý, Mộ Cẩm Vân nhìn Ngô Khởi: “Tôi không quen cô ta, không có chuyện gì để nói với cô ta cả.”

Cô nói xong, nhân lúc Ngô Khởi đang ở đây, ngồi vào trong xe, khóa luôn cửa xe lại.

Lý An Hoa rất tức giận, vung tay với Ngô Khởi: “Anh túm tôi làm cái gì! Tô chỉ định nói chuyện với cô Vân mà thôi, cũng không nuốt cô ta!”

“Cô ít gây chuyện đi! Mộ Cẩm Vân là người bên cạnh Tống Lâm, nếu xảy ra chuyện rồi. Ông nội cô cũng không cứu được cô đâu!”

Lời nói của Ngô Khởi làm cho Lý An Hoa biếc sắc. Mặc dù cô ta có hồ đồ nhưng Tống Lâm là người mà Lý An Hoa ngàn lần không dám trêu chọc.

Mộ Cẩm Vân nhìn hai người bên ngoài, thở ra một hơi.

Cô biết ngay mà, ở đây có người ngứa mắt cô.

Ngô Khởi túm Lý An Hoa đi rồi, Mộ Cẩm Vân lấy điện thoại ra nhìn thời gian. Đã mười giờ hai mươi rồi.

Trên màn hình lớn, Lục Hoài Cẩn đã qua khúc quanh thứ nhất, dẫn trước một cái xe gần nhất một khoảng cách.

Mộ Cẩm Vân lần đầu xem thi đấu, trong lòng không nhịn được khẩn trương.

Bình thường Lục Hoài Cẩn trông có vẻ cà lơ cà phất, nhưng lúc thi đấu thì rất nghiêm túc.

Chiếc xe phía sau đã muốn vượt lên mấy lần, mắt thấy còn một phần ba chiếc xe sẽ cách gần , anh lại tăng tốc.

Chẳng mấy chốc, cái thứ hai đã tới rồi.

Thi đấu đua xe kiểu này, người tường thuật trực tiếp sẽ nói liên tục. Mộ Cẩm Vân không có nghiên cứu về phương diện này, thế nên xem không hiểu.

Cô chỉ biết thời điểm xe tăng tốc, cô rất lo lắng chiếc xe có khi nào rơi xuống vách núi hay không.

Nhưng rõ ràng là cô đã nghĩ nhiều rồi. Hai người lái xe đều có kỹ thuật rất tốt, Lục Hoài Cẩn còn tăng tốc ở khúc cua, lúc vừa bắt đầu trận đấu đã dẫn trước mấy chục mét.

Lúc này, màn hình theo dõi đã chia làm hai, bởi vì khoảng cách của hai chiếc xe đã kéo xa rồi, Lục Hoài Cẩn và một tay đua khác đã không cùng một đoạn đường.

Đại khái khoảng mười phút sau, Lục Hoài Cẩn lại đi tới đường vòng cung thứ ba.

Anh mở tốc độ xe rất nhanh, cho dù là Lục Hoài Cẩn ngồi xong xe cũng có thể nghe được tiếng hoan hô bên ngoài.

Dường như anh lại tăng tốc, khi chiếc xe qua vòng cung, Mộ Cẩm Vân thật sự sợ xe anh sẽ không giữ được thăng bằng, lật xe.

Bất quá là mấy giây thời gian, xe đua màu trắng đã đi đường thẳng.

Còn xe đua phía sau rớt lại gần ba mươi giây, xem ra là không đuổi kịp rồi.

Mộ Cẩm Vân mỉm cười. Lúc này, cửa xe đột nhiên bị kéo ra.

Cô giật mình, nhìn Tống Lâm đã quay lại, nói với anh một câu: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Trận đấu rất hay à?”

Hình như anh hơi thiêu mi, nhưng ánh đèn phía này hơi tối, cô không nhìn rõ cũng không chắc chắn.

Mộ Cẩm Vân vểnh môi: “Xem cũng được.”

“Lúc ngồi trên xe, không phải em sợ đến nỗi mặt trắng bệch sao?”

Nghe được anh hình như đang cười nhạo mình, Thẩm Thanh Lan liền mở miệng phản bác: “Làm người quan sát ở dưới đài và ngồi bên trong với tay tất nhiên là không giống nhau rồi!”

Không nói đến trong lòng áp lực, cô còn không chịu nổi tốc độ nhanh như vậy.

Tống Lâm nhìn cô, không nói gì, bắt đầu quay xe.

Mộ Cẩm Vân ngẩn ra: “Tổng giám đốc Lâm, bây giờ chúng ta về à?”

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Em còn có việc gì à?”

Việc thì không có việc gì, nhưng mà nhớ ra lời Lục Hoài Cẩm nói với cô lúc nãy.

Tất nhiên là cô không dám nói với Tống Lâm rồi. Hai người này đối đầu muốn chết, nếu anh biết những lời mà Lục Hoài Cẩn đã nói, thì người cuối cùng mang vạ vẫn là cô.

Mộ Cẩm Vân lắc đầu, lại không dám nói xạo, chỉ có thể nhìn màn hình lớn: “Em chỉ muốn xem kết quả thôi.”

“Cậu Cẩn dẫn trước gần một trăm mét, không cần xe nữa, cậu ta thắng rồi.”

Anh nhìn màn hình lớn, không mặn không nhạt ném ra một câu.

Mộ Cẩm Vân gật đầu, thắt dây an toàn vào.

Chiếc xe quay đầu, Tống Lâm liền dẫm chân ga, xe trực tiếp phóng đi.

Ngô Khởi vẫn lưu ý tình hình phía Mộ Cẩm Vân, thấy chiếc phóng đi rồi, anh ngẩn người một cái. Vô ý thức nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng đi được hai bước, chiếc chiếc đã không thấy bóng dáng đâu.

Tống Lâm vừa lái xe đã phóng đi như vậy, Mộ Cẩm Vân hơi giật mình, tay túm chặt tay vịn, cả người hơi không ổn.

May là sau khi chiếc xe phóng đi được một phút, tốc độ xe dần chậm lại.

Cô nghiêng đầu cẩn thận nhìn Tống Lâm một cái, không biết vì sao cái vị ngồi bên cạnh lại tức giận.

“Cậu Cẩn, lại thắng rồi!”

Em của Lục Hoài Cẩn thấy Lục Hoài Cẩn thắng rồi, anh còn vui hơn cả bản thân người thắng.

Lục Hoài Cẩn hơi nhíu mày, theo bản năng tìm Mộ Cẩm Vân. Anh phát hiện không thấy chiếc xe nữa, người tất nhiên cũng đi rồi.

Anh nhướng mày: “Mộ Cẩm Vân đâu?”

Sắc mặt Ngô Khởi cứng đờ, hơi khó xử: “Cô Vân đã đi vào năm phút trước rồi. Tổng giám đốc Lâm lái xe.”

Sắc mặt Lục Hoài Cẩn hơi trầm xuống, lúc này xe của đối thủ cũng tới rồi.

Lý Nhiên từ xe bước xuống, ngược lại thua rất hào phóng: “Cậu Cẩn, tôi đã được lĩnh giáo rồi.”

Lục Hoài Cẩn bắt tay đối phương: “Khách khí rồi.”

MC trao cúp cho anh, Lục Hoài Cẩn nhận cúp. Nghe Ngô Khởi ríu rít không đứng đắn hỏi anh kế tiếp đi đâu chúc mừng. Anh nghiêng đầu liếc Ngô Khởi một cái: “Các cậu đi chúc mừng, chi phí tính cho tôi. Tôi muốn về nhà.”

“Về, về nhà làm gì?”

Ai mà không biết cậu Cẩn hay nói đùa a, bây giờ còn chưa đến mười một giờ anh lại muốn về nhà. Nghe bên cạnh nghe vậy, đều cảm thấy không thể tin được.

Lục Hoài Cẩn không quay đầu: “Về nhà đi ngủ.”

Ngô Khởi ngăn lại, cho đến cho xe của Lục Hoài Cẩn lái đi rồi, anh mới nói với người bên cạnh: “Cậu cho tôi véo cậu một cái, tôi xem xem có phải là thật không?”

“Cậu véo tôi làm gì? Véo cậu đi, tôi đâu có ngốc!”

Lục Hoài Cẩn không ở đây, Ngô Khởi cũng cảm thấy chán, cũng định về nhà đi ngủ,

Nhưng đối với những người khác mà nói, đêm nay vừa mới bắt đầu.

Lý Nhiên cảm thấy thú vị, kéo người bên cạnh: “Người đi trước là ai?”

Người đó chưa hiểu chuyện gì: “Hả? Cái gì đi trước cơ?”

“Chính là người mà trận đấu chưa kết thúc đã đi trước rồi ấy, người đó là ai?”

Lúc anh vừa xuống xe rõ ràng nhìn thấy Lục Cẩn Hoài đang tìm người.

“À, anh nói Tổng giám đốc Lâm à.”

“Tổng giám đốc Lâm? Tống Lâm á?”

“Đúng vậy, chính là anh ấy! Tối nay tổng giám đốc Lâm còn đưa một người phụ tới, chính là thư ký của anh ta, Mộ Cẩm Vân!”

“Thư ký?”

“Phải đó, Tổng giám đốc Lâm không phải lần đầu dẫn cô ấy đến đây đâu, hai lần trước đều tóm người ta lên xe cơ, lần này anh ấy không thi đấu.”

Lý Nhiên nghe xong, không khỏi khẽ “Ồ” một tiếng: “Thú vị.””

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK