3 ngày không ăn không uống chưa khiến Liên Tư Vũ chết, nhưng lại như rút toàn bộ sức lực của y, Ngâm Cẩn thấy mà đau lòng muốn chết, tuy rằng hắn muốn ở cùng Liên Tư Vũ, muốn ở cùng lâu hơn, lâu hơn một chút, nhưng...
Hắn càng không muốn y chết...
Ngâm Cẩn ôm Liên Tư Vũ vào lòng, từng bước từng bước đi trong bóng đêm.
Nghĩ nghĩ, lại lấy cho Liên Tư Vũ một vòng ngọc thạch xinh đẹp, hắn biết thời đại này dường như rất nghèo, nếu có thể hắn muốn đem tất cả đồ vật nơi nào giao cho y, nhưng thất phu vô tội, hoài bích có tội, Quốc sư của hắn bây giờ không có thực lực bảo vệ bản thân, tính tình lại ngốc nghếch dễ bị lừa...
- Quốc sư, một mình người ra ngoài, làm sao ta có thể yên tâm đây...
Ngâm Cẩn luyến tiếc không rời thả người vào bờ hồ, trước khi đi còn nhẹ đặt một nụ hôn lên trán người kia, không biết có phải do thân thể hắn đặc thù không, vậy mà nước trong hồ lại không đến gần được hắn, chỉ là khi ra khỏi lăng mộ thì cả người rất mệt mỏi, thật buồn ngủ...
- Ưm, ngươi đi đâu...
Liên Tư Vũ rất mệt, nhưng y chưa hoàn toàn mất ý thức, y mơ hồ cảm thấy mình đã được đưa ra ngoài.
- Ta trở về, chờ... người đến.
- Sao không ra ngoài cùng tôi? Ít nhất phải ra ngoài uống nước ăn đồ ăn chứ, anh đã 3 ngày không ăn không uống rồi đó...
Bởi vì không có khí lực nên giọng nói rất nhỏ, không khác gì tiếng muỗi kêu.
- Ta chờ người, không ra khỏi nơi này được.
Ngâm Cẩn cười, thế nhưng nụ cười lại quá chua xót.
- Vậy, vậy lúc rảnh tôi sẽ thăm anh, cùng anh chờ người, tôi biết anh một mình ở lăng mộ rất cô đơn.
- Cảm ơn em...
...
Liên Tư Vũ không nhớ rõ những thứ sau đó nữa, khi tỉnh lại, y đã tên là An Kính, tam thiếu gia của An gia. Truyện Linh Dị
Ký ức của y đã trống rỗng, những thứ y biết đều là do người khác nói cho.
Nhưng thật ra đó là y làm cho Thiên Đạo nhìn, bởi vì sau khi rời khỏi hồ nước kia y được người An gia đón về, sợ y si ngốc hoặc phát điên, bọn họ đã trực tiếp mời người thôi miên y, xóa phần ký ức kia của y.
Bên ngoài đang là loạn thế, An gia sợ y ra ngoài nguy hiểm nên trực tiếp giữ y trong nhà, đi ra ngoài đều phải mang theo bảo tiêu, hơn nữa còn không thể đi xa.
- Tiểu Kính, Tiểu Kính, em nghĩ gì vậy?
An Dật lấy tay quơ quơ trước mặt Liên Tư Vũ.
- Không, không có gì.
An Dật là anh trai sinh đôi của An Kính, nghe nói, sở dĩ có thể tìm được An Kính có công rất lớn của cậu ta.
Liên Tư Vũ bối rối cúi đầu nhìn vào thức ăn trên bàn, bởi vì động tĩnh bên này đã làm cả An gia để ý.
- Em không thể nói dối anh, chúng ta là anh em sinh đôi. Anh cảm nhận được sự hoang mang của em.
Liên Tư Vũ nghe vậy kinh ngạc nâng mắt, chứ thực ra đáy lòng lại rất hài lòng, đây là điều y muốn.
Mấy ngày vừa về An gia y đã cảm giác mình bị giám sát, mà nếu y không nhầm thì thứ giám sát y là Thiên Đạo, mà sở dĩ y bị Thiên Đạo ám sát là do Liên Mộng kia dở trò quỷ.
Bây giờ có An Dật thay y chứng minh y là An Kính.
- Hoang mang? Anh không quen nơi này sao? Hơn nữa tính tình thay đổi thật lớn.
An Dương, đại thiếu gia An gia, mắt lục tóc lục, ánh mắt khi nhìn y luôn không giấu được sự oán hận. Tính tình nguyên bản của An Dương cũng rất cộc cằn khó chịu, mà y cùng An Dật đều là em trai cùng phụ thân khác cha nên An Dương nơi nơi châm chọc khiêu khích y cũng không bị Thiên Đạo để ý.
An Kính 15 tuổi bị bắt cóc, 18 tuổi được đưa về nhà, 3 năm... cho dù đã mất hết ký ức nhưng cũng không thể không chút ấn tượng với nơi mình từng sống 15 năm, đúng không?
Còn về tính tình thì vẫn có thể miễn cưỡng giải thích, dù sao 3 năm đã qua thay đổi không phải là không thể.
- Không, không phải, chỉ là cảm giác đã quên gì đó rất quan trọng...
Liên Tư Vũ mím môi, ánh mắt có chút sợ sệt lẫn bất an.
- Tiểu Dương, em con vừa về...
- Hừ! A cha tôi chỉ sinh mình tôi. Ba, con no rồi.
An Dương vứt đũa lên bàn, lấy áo khoác rồi bước ra ngoài.
Không khí trở nên nặng nề cứng nhắc.
- A cha, ba, con no rồi, con cùng em ra ngoài một chút.
An Dật ăn thêm vài miếng rồi kéo Liên Tư Vũ ra ngoài.
A cha của An Dương mất năm hắn 14 tuổi, cha An nửa năm sau liền mang a cha An và An Dật, An Kính gần 10 tuổi về, lúc đó An Dương mới biết ba mình sớm đã ngoại tình, còn có hai đứa con kém mình chưa đến năm tuổi, có thể tưởng tượng được An Dương ghét hai anh em sinh đôi này thế nào.
Nhưng đó là chuyện của An Dương, người bây giờ ở thân xác đó là Liên Mộng.
Liên Mộng ở tòa nhà đối diện, tay cầm một khẩu súng đen nhánh, ánh mắt nhìn chằm chằm hình bóng của hai người.
- Anh kéo em ra đây là gì?
Y cảm nhận được sát khí.
"Pằng"
Liên Tư Vũ xoay người, vừa vặn bắt gặp ánh mắt hả hê của An Dật và ánh mắt tươi cười đau đơn của An Dương.
An Dương giết An Kính, người kế thừa An gia trở chỉ còn An Dật.
Mặc dù An Dật không rõ tại sao An Dương lại muốn hợp tác cùng mình làm chuyện lỗ vốn này, nhưng chỉ cần có lợi là được.
Khi bị giết, Liên Tư Vũ không cảm thấy đau đớn, không cảm thấy bất ngờ, y chỉ hơi áy náy, áy náy vì đã không đi gặp Ngâm Cẩn...
...
Ngày thứ nhất.
Không biết em ấy thế nào rồi? Người đưa em ấy đi không có ác ý với em ấy, chắc em ấy không sao đâu nhỉ? Mong là họ đối tốt với em ấy, Quốc sư của ta.
Ta ở đây chờ em, em đến nhanh nhé, lăng mộ không có tiếng nói của em, không có nụ cười của em vừa lạnh vừa cô đơn.
Ngày thứ hai.
Tự thân đã trải nghiệm cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu, có chút hối hận khi đưa em ấy ra ngoài sớm như vậy... bản thân thật ích kỷ a.
Nhưng khi thấy em ngã vào lòng ta, gương mặt xanh xao, hô hấp như đứt đoạn... ta biết ta không nỡ.
Ngày thứ ba.
Thật mệt, rất muốn chui vào quan tài ngủ, nhưng lại sợ khi em ấy đến sẽ dọa sợ em ấy mất...
Nói cho em một bí mật, thật ra... em mặc giá y này cũng rất đẹp...
Ngày thứ tư.
Có phải em ấy quên ta rồi không? Cũng đúng... một kẻ trộm mộ không phải là người tốt, chắc em ấy không muốn gặp ta.
Nếu như vậy, lúc em đi không hứa hẹn sẽ quay trở về thì sẽ tốt biết bao... em biết không, chờ đợi khiến ta càng ngày càng khổ sở...
Ngày thứ năm.
Mệt quá, mệt quá... Liên, nếu em còn không đến ta sẽ ngủ mất...
Cho phép ta gọi em là Liên nhé, như khi chúng ta làm phu phu... Cho dù em đã quên hết rồi...
Ngày thứ sáu.
Haha, em ấy không đến...
Ngày thứ bảy.
Thật sự sắp chống đỡ không nổi rồi, Liên... ta chờ không nổi rồi, em nhớ đến... đánh thức ta nhé.
Nhớ đánh thức ta nhé... Không có em... rất cô đơn, rất cô đơn...
Ba chữ cuối nguệch ngoạc, máu khô lưu lại một vết thật dài, chủ nhân đôi tay kia dựa vào quan tài mà ngủ.
Chờ đợi, từ hi vọng đến tuyệt vọng, từ chờ mong đến nhận ra... những ai đích thân trải qua mới biết tư vị của nó chua xót cỡ nào.