Xe sang lần lượt nối đuôi nhau lên núi mà thấy nhiều nhất là biển số xe màu đỏ chói loá. Biệt phủ Phó gia đã được xây dựng hơn 3 năm cuối cùng ngày tân gia cũng là ngày đón dâu cho cháu trai trưởng Phó Dịch Bắc.
Khách khứa hai họ cùng bạn bè thân thiết đến không quá 100 người, lễ cưới chỉ hơn mười bàn tiệc nhưng vẫn vô cùng ấm cúng điền viên.
Trên thảm đỏ trải dài Phó Dịch Bắc một thân vest trắng lịch lãm có chút thấp thỏm không yên nhìn Tần Nguyệt được La Thận Khâm dìu đi đến.
"Chậm, chậm, coi chừng vấp ngã."
Cô còn chưa đến gần anh đã gấp gáp chạy tới đỡ, dưới khăn voan trắng thêu phượng hoàng Tần Nguyệt khẽ trừng mắt với anh.
La Thận Khâm cũng hết nói nổi, bất đắc dĩ đặt tay Tần Nguyệt vào tay Phó Dịch Bắc.
"Của con đó lo mà chăm cho tốt, không ai giành đâu."
Tên nhóc này giỏi rồi, cuỗm mất con gái ông còn được tặng kèm hàng khuyến mãi đi theo!
Cả hội trường cười vang dội cả lên nhưng Phó Dịch Bắc chẳng mảy may xấu hổ còn cười tươi rói đáp:
"Ba yên tâm, vợ con của con, con sẽ chăm sóc thật tốt."
Tần Nguyệt kéo tay anh một cái, Phó Dịch Bắc mới thu lại tia đắc ý nhẹ nhàng đỡ cô đi, anh còn không quên đưa tay sờ cái bụng tròn vo 5 tháng của cô.
"Em mệt không? Ráng chút đeo nhẫn xong anh liền ôm em về phòng nghỉ ngơi."
Tần Nguyệt nắm tay anh đang đặt trên bụng mình bất đắc dĩ đáp:
"Em không phải búp bê mới đi đã mệt, đàng hoàng làm cho xong lễ cưới đi."
"Anh biết rồi, nếu mệt thì nói anh nhé!"
Hai người nói cười vô cùng thoải mái cùng nhau bước tới trước mặt cha xứ, vô hình chung đã đem khách quan hôm nay trở thành không khí.
Thẩm Thiên Thành ngồi bên dưới không khỏi tặc lưỡi cảm thán.
"Từ lúc trở thành chồng kiêm luôn chức cha thì tên này đã từ chó sói biến thành husky lúc nào không hay!"
Ngạn Dật Hiên nhíu mày múc cho Thẩm Thiên Thành một chén súp cua, hỏi:
"Là ý gì?"
Thẩm Thiên Thành thở dài liếc Ngạn Dật Hiên.
"Anh thấy chó sói thế nào?"
"Khó thuần, hung mãnh và khát máu."
"Ừm, vậy còn chó husky?"
Ngạn Dật Hiên suy nghĩ giây lát sau đó nhả ra một chữ.
"Ngáo."
"Thì đấy!"
Thẩm Thiên Thành búng tay một cái chốc, Ngạn Dật Hiên nhếch môi bất đắc dĩ mà bật cười thành tiếng.
Tiếng nhạc vang vọng khắp hoa viên đua sắc, Phó Dịch Bắc cùng Tần Nguyệt bước tới trước mặt cha xứ cùng nhau tuyên thệ.
Trước lúc trao nhẫn cưới Phó Dịch Bắc bất chợt khựng lại, anh mượn micro của MC nói vài lời.
"Mặt trăng nhỏ, để chờ đến ngày hôm nay được gọi em một tiếng vợ quả thật là lắm chông gai."
Không hiểu vì sao Tần Nguyệt đột nhiên lại muốn khóc khi nghe anh nói những lời này, Phó Dịch Bắc mỉm cười đưa tay lau đi giọt nước mắt vươn bên mi của cô.
"Anh chưa nói hết đâu em đừng vội cảm động nhanh như thế."
"Tên này!"
Tần Nguyệt vừa khóc vừa cười đưa tay đánh anh một cái, quan khách xung quanh cũng không nhịn được cười theo.
Phó Dịch Bắc nắm lấy tay Tần Nguyệt, lần nữa nghiêm túc nói:
"Anh biết con đường tình cảm của chúng ta gặp rất nhiều chông gai trắc trở, nhưng anh muốn nói rằng bản thân anh chưa từng hối hận hay lùi bước dù một giây. Anh yêu em, đời này không phải em anh sẽ không kết hôn."
Anh nói rồi chủ động quỳ một chân xuống đeo nhẫn cưới lên tay cô.
"Anh nợ em một buổi lễ cầu hôn, hôm nay mong em xí xoá cho anh nhé."
"Vâng."
Anh mỉm cười, thành kính hôn lên tay cô. Tần Nguyệt dùng tay che miệng, từng giọt nước mắt lăn dài qua kẽ ngón tay.
9 năm trắc trở, Phó Dịch Bắc không phải Tần Nguyệt không lấy đó là lời hứa năm xưa anh dành cho cô. Và Tần Nguyệt cũng giữ đúng ước hẹn, không phải anh sẽ không gả.
Lúc tung hoa cưới ấy thế mà Tần Nguyệt lại thảy ngay vào Nguyễn Ân Vân, cô nàng cười híp mắt vẫn là dáng vẻ rạng rỡ năm nào giơ bó hoa cưới lên.
"Cảm ơn hoa cưới của cậu, nhưng chắc phải nhường lại cho con tớ thôi! Sau này chúng ta làm thông gia thân càng thêm thân."
Nguyễn Ân Vân đã sớm kết hôn cùng Lưu Khiêm Thuận khi tốt nghiệp đại học và con gái của họ năm nay cũng đã được 3 tuổi hơn.
Tần Nguyệt bật cười thành tiếng giơ tay vẩy tay với cô nàng.
"Được thôi, bà sui tương lai."
"Phạm quy, phạm quy! Ít nhất cậu cũng nên ném cho tớ hoặc Trình Duệ, chứ gia đình nhà kia thì cần hoa cưới làm gì nữa!"
Huỳnh Long Nam hảo sảng bật cười vỗ tay lên bàn kiến nghị với Tần Nguyệt, nào biết Trình Duệ đã phủi tay không tham gia vào chuyện này.
"Nếu cậu cần cưới gấp thì đi dành hoa với Ân Vân đi, tớ xin kiếu."
Huỳnh Long Nam xùy một tiếng không chút lưu tình kéo cổ áo Trình Duệ lệch sang một bên, hô to:
"Yô! Tôi cần cưới gấp, vậy cái dấu trên cổ cậu là thế nào vậy?"
Trình Duệ lúng túng kéo cổ áo che đi vết hôn ngân chi chít trên cổ.
"Cậu im đi."
Cả đám đều cười ha hả cả lên, Tần Nguyệt đứng trên sân khấu cũng bật cười thành tiếng Phó Dịch Bắc sợ cô mệt nên không thèm đi tiếp rượu mà cứ đi theo ôm eo cô.
"Em mệt không, chúng ta về phòng nghỉ ngơi nhé?"
Người này hôm nay đã hỏi mấy câu thế này tới thành câu cửa miệng luôn rồi.
Tần Nguyệt theo thói quen xoa xoa bụng, cô quả thật có chút mệt nên gật đầu đáp:
"Vậy về phòng nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta lại trở ra sau."
Nhưng hai người còn chưa kịp bước xuống sân khấu thì bên bàn tiệc bên này chợt gà bay chó sủa.
"Thằng trời đánh, đứng lại cho lão tử!"
Thẩm Thanh Ngạn đã ngoài 50 nhưng sức lực vẫn khoẻ đến kinh người, ông vác gậy một đường đuổi theo Thẩm Thiên Thành.
Thẩm Thiên Thành ôm đầu chạy trối chết, có ngu mới đứng lại.
"Đứng lại cho ba đánh à? Con đâu có ngu!"
Hai người chạy vòng quanh khu bày tiệc khiến cho ai ai cũng nhìn sang, cuối cùng là Ngạn Dật Hiên chặn Thẩm Thanh Ngạn lại.
"Thủ trưởng, lỗi là của tôi muốn đánh muốn mắng tùy ngài xử trí, đừng đánh Thiên Thành."
"Tốt!"
Thẩm Thanh Ngạn tức tới điên người, ông cư nhiên không chút khách khí nện thẳng một quyền vào bụng Ngạn Dật Hiên.
Ngạn Dật Hiên không tránh không né ăn trọn một quyền, anh đau tới mức phải khuỵu một gối xuống.
Quả nhiên không hổ là mãnh tướng của bộ Không quân! Một quyền của Thẩm Thanh Ngạn như muốn đấm thủng cả bụng anh.
Thẩm Thiên Thành không biết lủi từ đâu chạy ngược trở về, anh chắn trước Ngạn Dật Hiên cũng tức anh ách với ba mình.
"Lão Thẩm, ba là đang hành hung sĩ quan quân đội đấy!"
"Vậy lão đây đánh anh là được chứ gì!"
"Ối! Đau đau!"
"Thủ trưởng xin ngài bớt giận!"
Ba người loạn thành một đoàn mà chủ yếu là Thẩm Thanh Ngạn đánh hai người kia tới bầm dập, thảm nhất vẫn là Ngạn Dật Hiên gắt gao chắn cho Thẩm Thiên Thành.
Tần Nguyệt há hốc miệng hỏi Phó Dịch Bắc.
"Hai người họ là công khai rồi sao ạ? Cậu nhìn giận quá chừng."
Phó Dịch Bắc trực tiếp bế ngang Tần Nguyệt rời khỏi chốn thị phi này, anh cười trên nỗi đau của người khác nói:
"Không phải công khai mà là bị bắt quả tang."
Tần Nguyệt im lặng hai giây sau đó là bật cười thành tiếng, Phó Dịch Bắc ôm cô băng qua cây cầu đá dịu dàng trêu.
"Anh em bị đánh mà em vui thế à? Coi chừng cậu ta biết được sẽ khóc ngất đấy."
"Không có..."
Tần Nguyệt nén cười, cô tựa đầu lên vai anh nỉ non nói:
"Người có tình rồi sẽ về bên nhau, em chỉ đang rất vui thôi. Dịch Bắc cảm ơn anh, em yêu anh."
Phó Dịch Bắc mỉm cười cọ má vào trán cô.
"Không cần cảm ơn, đời sau xin nhờ em chỉ giáo, vợ à!"