【Giống như học sinh tiểu học viết thư tỏ tình ghê.】
【Tôi cảm giác mình có thể đọc to bức thư này theo giọng của Ngô Tu Nhiên luôn ấy!】
【Trẻ không biết quý em trai, nhầm tưởng Kỷ Cẩu là bảo vật.】
Giang Vãn Vãn bị bức thư đầy kích động làm cho đau mắt.
Cô day day trán, tiếp tục đọc thư thứ hai.
——【Khởi đầu mới, điểm xuất phát mới, cũng hy vọng giữa chúng ta sẽ có những thay đổi mới.】
Giang Vãn Vãn thầm nghĩ: Mong là trước khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, Bạch An cứ giữ nguyên phong thái này, A Di Đà Phật.
Bức thư thứ ba.
——【Xin lỗi.】
Người gửi: Kỷ Bắc Đình.
Giang Vãn Vãn giơ tờ thư lên, đưa qua đưa lại dưới ánh đèn kiểm tra thật kỹ, xác định chỉ có ba chữ “Xin lỗi.”
“Anh ấy xin lỗi chuyện gì vậy?” Giang Vãn Vãn lẩm bẩm trước máy quay.
【Bảo bối ngốc quá, anh ấy xin lỗi vì chuyện đột nhiên rời đi trước đây đó!】
【Trời ơi, gấp c.h.ế.t tôi rồi, chỉ muốn nhảy vào giải thích hiểu lầm cho hai người!】
【Đừng vội, chúng ta bình tĩnh! Giang-Kỷ nhất định sẽ thành!】
Giang Vãn Vãn không ngốc, chỉ hơi thiếu nhạy cảm. Một số chuyện cô thường mất thời gian mới hiểu ra.
Trong buổi phỏng vấn cá nhân, đạo diễn hỏi thẳng cô: “Vãn Vãn, cô nghĩ sao về việc Kỷ tổng viết ‘Xin lỗi’ trong thư?”
“Tôi biết anh ấy đang xin lỗi vì chuyện đột nhiên rời đi trước đây.”
Giang Vãn Vãn hướng về ống kính, giơ tay làm động tác cổ vũ: “Nhưng tôi hy vọng Kỷ tổng không chỉ nói suông, mà hành động cũng phải thể hiện, được không?”
Kỷ Cẩu, anh đừng chỉ xin lỗi, làm ơn tăng thêm chút điểm hảo cảm đi chứ.
【May quá, chị Vãn của tôi không hồ đồ.】
【Chị Vãn rất tỉnh táo! Chính là người phụ nữ tỉnh táo giữa nhân gian!】
Hồ Lai lật xem phần câu hỏi tiếp theo trong kịch bản, cười nhếch mép: “Vãn Vãn, hôm nay cô khen Kỷ tổng chụp ảnh đẹp, đó là thật lòng sao?”
“Hả?” Câu hỏi này quá bất ngờ, ngay cả người thường ngày bình tĩnh như Giang Vãn Vãn cũng khựng lại.
Cái buff nói thật trong người cô lại rục rịch. Nhiệm vụ khen mười câu đã hoàn thành rồi, giờ đâu cần kiềm chế nữa chứ?
“Tôi đương nhiên không thật lòng!”
“Tôi có mắt mà! Tôi có thẩm mỹ mà!”
【Hahahahahahahahahaha!】
【Nếu cười ra 8 múi bụng thì là công lao của chị Vãn đó.】
【Danh ngôn hôm nay: Tôi có mắt mà! Tôi có thẩm mỹ mà!】
【Câu này chắc chắn sẽ thành hot trend trên mạng!】
Hồ Lai thích cái sự thẳng thắn này của Giang Vãn Vãn đến mức không thể ngừng cười, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu không thật lòng, sao cô lại khen anh ấy?”
Nếu đổi là nữ minh tinh khác, chắc câu hỏi này đã làm họ mất mặt.
Nhưng Giang Vãn Vãn chỉ thở dài: “Ông cũng biết mà, đàn ông ấy, luôn cần được khích lệ, đúng không đạo diễn Hồ?”
Hồ Lai: Đừng kéo tôi vào, tôi không biết, tôi không biết, tôi thật sự không biết.
【Trời ơi! Phỏng vấn của chị Vãn mãi mãi là điểm nhấn của chương trình này.】
【Cười đến rách cả cơ bụng.】
【Không biết Kỷ Cẩu xem lại đoạn này sẽ có cảm nghĩ gì.】
Kỷ Bắc Đình không cần đợi đến lúc xem lại. Khi Hồ Lai làm phỏng vấn riêng với anh, đã thuật lại y nguyên lời của Giang Vãn Vãn.
Kỷ Bắc Đình khoanh tay trước ngực, nghe xong, chỉ hờ hững đáp: “Ồ.”
Ồ? Ồ?
Dù không nổi giận đùng đùng thì cũng nên có phản ứng khác chứ? Ít nhất là biểu cảm thất vọng?
Hồ Lai tiếp tục thử đào hố: “Vậy anh không có gì muốn nói sao?”
“Ừm, vậy tôi đi đăng ký lớp học chụp ảnh để cải thiện tay nghề vậy.”
【Trời ơi! Lại ăn đường nữa rồi!】
【Đúng chính chủ phát đường rồi!!!】
【Hu hu! Nhà ta có chó mới lớn, Kỷ Cẩu trưởng thành thật rồi!】