Vân Sơ không ngờ Tiết Xuân Đào lại có thai nhanh như vậy. Lại nghĩ đứa nhỏ còn chưa ra đời này cũng bởi vì mình và cửa gỗ mới có, nội tâm bỗng nhiều thêm một chút cảm giác không thể nói rõ. Nếu không phải cánh cửa gỗ này không có khả năng mở hàng ngày để đi qua chỗ Lỗ Bằng Thiên, thì Vân Sơ thật muốn mở miệng xin làm mẹ nuôi của đứa trẻ rồi.
Nghĩ đến không chừng lần sau cánh cửa gỗ bên đó sẽ biến mất, Vân Sơ nghĩ một chút liền thấy thôi bỏ đi. Nếu cô thật sự nhận đứa con trai hay con gái nuôi này, quay đầu đúng lúc cánh cửa gỗ biến mất vậy cô sẽ khó chịu chết mất.
Đã định là không có duyên phận sâu với các vị khách ghé thăm siêu thị, vậy ngay từ đầu đừng nên đưa quá nhiều tình cảm vào đó thì tốt hơn.
Ban đầu, Vân Sơ không biết Tiết Xuân Đào mang thai nên không cảm thấy gì, giờ nhìn kỹ lại thấy cô ấy đúng là gầy gò hơn nhiều. Tuy lần đầu tiên gặp Tiết Xuân Đào cũng thấy cô ấy gầy như khúc củi khô, nhưng từ ngày cô ấy sống cùng với Lỗ Bằng Thiên, anh đã nuôi cô nở nang hơn rất nhiều.
Lỗ Bằng Thiên là một thợ săn, ngay cả khi anh không thường xuyên vào núi đi săn thì với số lượng con mồi đã hong khô mà anh tích lũy được trước đó cũng đủ cho hai vợ chồng ăn trong một năm nửa năm. Hơn nữa, Lỗ Bằng Thiên còn cất giấu rất nhiều đồ tốt nên trong tay cũng không thiếu bạc. Ngày thường cũng chỉ có lên trên trấn mua ít rau quả điểm tâm mới mẻ về. Tiết Xuân Đào vốn mới mười sáu tuổi, trước kia chỉ là do quá gầy, nhưng sau một thời gian ăn ngon uống sướng cũng đã có thịt hơn trước kia, nhưng cũng không thay đổi quá lớn.
Vân Sơ rất chắc chắn rằng Tiết Xuân Đào như bây giờ, dù cho nhà chồng cũ của cô có gặp lại cô ấy thì chỉ cần họ không nhìn kỹ là sẽ không bao giờ coi cô ấy và con dâu nuôi từ bé đã bỏ nhà từ lâu là một người.
Nói đến nhà chồng cũ của Tiết Xuân Đào, chắc chắn họ không biết rằng hiện tại cô đang sống trong một thôn nhỏ chỉ cách họ có trăm dặm. Theo quan điểm của họ, vào thời điểm đó trên người cô không có đồng xu nào và trên người còn có vết thương do trượng phu đánh đập nên rất có thể đã tìm tới cái chết rồi.
Trên thực tế, Tiết Xuân Đào mỗi ngày đều lo lắng rằng chính mình sẽ bị chồng trước tìm thấy, nên mỗi khi Lỗ Bằng Thiên đi lên trấn nàng đều không muốn đi theo. Nàng sợ mình sẽ bị người quen biết nhìn thấy khi đi ra ngoài.
Vì lý do này, Lỗ Bằng Thiên cũng từng khuyên nàng. Nói giờ nàng đã có hộ tịch trong thôn, ngay cả khi toàn gia nhà chồng nàng đều tìm tới thì cũng không làm được trò trống gì. Lui một vạn bước mà nói, coi như thật sự xui xẻo bị người nhà đó nhận ra vậy cùng lắm thì cho ít bạc rồi đuổi đi là được.
Đối phương cũng đã dẫn một nữ nhân về nhà, nữ nhân kia lại dung không được Tiết Xuân Đào. Nếu bọn hắn đưa ra chút bạc, vậy đối phương khẳng định sẽ đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều. Dù sao lúc bọn hắn mua Tiết Xuân Đào về cũng chỉ tốn có tí lương thực mà thôi, nhiều năm qua nàng còn giúp nhà hắn làm sống mệt chết như vậy nói thế nào cũng nên thấy đủ rồi đi.
Tuy nhiên, từ sau khi Tiết Xuân Đào thành thân thì nàng so với trước kia càng thêm cẩn thận hơn. Sự tổn thương do nhà chồng cũ gây ra quá sâu sắc khiến nàng từ tận trong xương sinh lòng e ngại với bọn hắn. Căn bản không muốn suy nghĩ chuyện sẽ xảy ra sau khi bị người nhà chồng cũ tìm thấy. Tiết Xuân Đào cảm thấy cuộc sống hiện tại là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời này của nàng. Nàng thành thân với Lỗ Bằng Thiên, còn được bày tám bàn tiệc rượu mời người trong thôn, chuyện này đối với nàng mà nói chính là khẳng định lớn nhất.
Phải biết nhà chồng cũ của nàng chưa bao giờ từng đề cập tới muốn cho nàng một cái danh phận. Từ sau lúc cập kê và trưởng thành, bọn hắn cũng chưa từng nói muốn bổ sung tiệc rượu cho nàng. Thành ra đây vẫn luôn là một cây gai trong lòng Tiết Xuân Đào, khiến nàng cảm thấy chính mình chỉ như một nô tỳ mặc người gọi đến sai đi hoặc có thể đánh chửi tùy ý, chứ căn bản không phải là con dâu nhà bọn hắn.
Hơn nữa, Tiết Xuân Đào cảm thấy Lỗ Bằng Thiên tốt hơn chồng trước gấp một vạn lần. Hắn sẽ không đánh đập nàng, thay vào đó còn đưa cho nàng tất cả tiền bạc và đồ trang sức mà hắn dành dụm được trước đó vào đêm ngày hai người thành thân. Theo lời Lỗ Bằng Thiên, hắn giao tất cả tài sản và trông nom việc nhà cho nàng dâu mình. Sau này Tiết Xuân Đào sẽ phụ trách quản gia, mà hắn sẽ phụ trách trồng trọt, đi săn, kiếm tiền nuôi gia đình.
Lỗ Bằng Thiên là một tục nhân, trước kia lúc tham gia quân ngũ cũng tận lực thu nạp rất nhiều đồ trang sức vàng bạc. Mấy thứ đó có thể Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ sẽ chướng mắt, nhưng với Tiết Xuân Đào thì đó chính là một bút thiên đại tài phú. Những chiếc trâm vàng, vòng tay vàng, hoa tai vàng kia vừa nhìn là biết đó là thứ chỉ có phu nhân tiểu thư nhà giàu mới có thể đeo, mỗi một thứ này lấy ra cái nào cũng đều có thể đổi được vài mẫu đất.
Đúng vậy, đối với Tiết Xuân Đào, bất kỳ vật gì giá trị gì đều gắn liền với ruộng đất. Mong ước lớn nhất của nàng là trồng thành công những loại rau mà Vân Sơ đưa cho nàng trước đó, đợi tới sau này kiếm được tiền thì nàng sẽ mua nhiều thêm vài miếng đất nữa.
Một mẫu! Hai mẫu! Mười mẫu! Trăm mẫu! Nàng phải dựa vào hai tay của mình để dành cho các con mình mai sau một sản nghiệp phong phú, để bọn hắn có thể bình an vui sướng suốt cả một đời. Nếu vận khí tốt không gặp phải thiên tai, nhân họa thì những ruộng đồng đó nói không chừng có thể để hậu nhân mấy đời nối tiếp của nàng được hưởng phúc.
Khi Lỗ Bằng Thiên đưa cho Tiết Xuân Đào những đồ trang sức vàng bạc đó, cũng từng khuyên nàng thay chiếc trâm gỗ trên đầu thành trâm vàng trâm bạc, nhưng Tiết Xuân Đào nói nàng chỉ là một nông gia nữ, nếu đeo mấy thứ này ra ngoài thì trông rất rêu rao và sẽ dễ chiêu dụ trộm tới nhà. Phòng ở mới còn chưa xây xong, căn nhà tranh bọn hắn ở hiện tại nhìn thế nào cũng không thấy có một chút an toàn. Đồ Lỗ Bằng Thiên đưa cho nàng dù đã bị nàng giấu tới chỗ kín nhất trong nhà nhưng vẫn không khiến nàng thấy an tâm nổi, thậm chí còn đã đổi chỗ giấu mấy lần rồi, đến cuối cùng lại đổi về chỗ ban đầu Lỗ Bằng Thiên hay giấu đó là dưới gầm giường.
Vân Sơ thấy đám người các cô ngồi vây quanh quầy thu ngân ăn uống thả cửa, còn phụ nữ mang thai là Tiết Xuân Đào lại chỉ có thể ủy khuất ngồi núp một góc uống Coca, trong lòng thật sự thấy băn khoăn. Biết Tiết Xuân Đào hiện tại chỉ có thể ăn ít đồ có vị chua, nên Vân Sơ lập tức đứng dậy đi tới kệ hàng lấy mấy gói Lưu Lưu quả*.
- ----
(*) 溜溜果 - Lưu Lưu quả: thuộc tập đoàn cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn nhãn hiệu đồ ăn vặt Thanh Mai. Trụ sở chính đặt tại Vu Hồ, An Huy. Bắt đầu tập trung vào việc nghiên cứu chế tạo từ quả mơ vào năm 2005.
- ----
Lưu Lưu quả không có vị quá chua mà chủ yếu là ngọt, nhưng Tiết Xuân Đào cũng có thể ăn được. Một tay nàng cầm Coca, tay kia cầm gói Lưu Lưu quả. Thỉnh thoảng sẽ nhón hai viên cho vào trong miệng, nhìn thế nào cũng không còn cảm giác thật ủy khuất như trước nữa.
"Ngày mai chị sẽ qua cửa hàng bên cạnh mua cho em một thùng lớn tã trẻ con. Nói ra, đứa nhỏ này của hai người cũng coi như cùng chị có duyên phận".
Vân Sơ chỉ có hai người bạn là Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình, cả hai đến giờ vẫn còn là cẩu độc thân. Nhưng hình như chuyến này về ăn tết, Bành Tĩnh Tình đã bị ba mẹ cô ấy bắt đi xem mắt hai lần rồi, bây giờ đang cùng với một đối tượng xem mắt trong đó có chút manh mối hẹn hò. Thật vất vả mới có một đối tượng để cô gửi tã lót và quần áo trẻ con qua, nên Vân Sơ có thể không vui vẻ sao.
Nói đến đây, Vân Sơ lại nhớ tới một chuyện khác. Cô quay trở lại tầng hai lấy túi đồ cho trẻ con mà cô đã mua ở trung tâm thương mại trước đó mang xuống tầng đưa cho Lỗ Bằng Thiên.
Nhìn cái túi đồ này Vân Sơ còn cảm thấy buồn cười. Cô giải thích với mấy người: "Ngày đó tôi có về Khánh thị một chuyến dạo phố, thấy quần áo và giày dép của trẻ con trông rất đáng yêu nên đã nhịn không được mà mua nhiều lắm".
"Vốn tôi còn nghĩ mua thì mua rồi, có để đó hai năm cũng không sợ bị hỏng, sau này còn có thể giữ lại cho con mình mặc. Ai ngờ được trùng hợp Xuân Đào lại có bầu cơ chứ. Nhìn đi, mấy thứ này đã định là nên dành cho đứa nhỏ trong bụng em rồi mà".
Vân Sơ không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy. Cô mua một đống quần áo và giày dép trẻ em trong trung tâm thương mại và Tiết Xuân Đào liền có thai. Cũng không biết đây là trùng hợp hay là ý trời.
Nghe Vân Sơ nói, lòng Trạm Vân Tiêu càng cảm thấy khó chịu: Nghe đi! Nghe thử đi! Mấy thứ này vốn là Tiểu Sơ chuẩn bị cho đứa nhỏ của bọn hắn, nhưng bây giờ lại tiện nghi cho cái tên Lỗ Bằng Thiên này. [=.=]
Vân Sơ không chú ý đến sự khác thường của người yêu, thấy Lỗ Bằng Thiên tiện tay đặt túi quần áo mà cô đã tỉ mỉ chọn lựa ở bên chân, ngay cả nhìn cũng không nhìn. Vân Sơ chỉ có thể tự an ủi mình trong lòng: Một đại nam nhân không hiểu phong tình như Lỗ Bằng Thiên, căn bản không biết thưởng thức độ đẹp của mấy thứ này.
Tự làm tốt công việc chuẩn bị tâm lý kỹ càng, Vân Sơ đi tới chỗ Tiết Xuân Đào vẫy tay nói: "Xuân Đào, đến đây đi. Nhìn xem mấy cái váy này có đáng yêu không? Con gái mà mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp mắt".
Quần áo trẻ con bây giờ trông rất đẹp mắt, từ kiểu dáng cho đến chất liệu vải thì không chê vào đâu được. Nhìn mấy cái váy bồng bồng xinh đẹp kia, Vân Sơ hận không thể khiến mình thu nhỏ lại mười mấy tuổi, như vậy cô có thể mặc vừa bộ quần áo trẻ em cỡ lớn nhất rồi.
Tuy Tiết Xuân Đào là nữ nhân cổ đại nhưng hầu hết nữ nhân đều có chung một quan niệm về cái đẹp, đó là phải có nhiều dây buộc, bèo nhún tầng tầng, và viền ren. Vân Sơ còn khá tốt, vì mấy năm nay phong cách ăn mặc của cô đã trở nên đơn giản và phóng khoáng hơn nhiều. Nhưng Tiết Xuân Đào, một người cổ đại mới mười sáu tuổi thì không thế, nàng ngay lập tức bị những chiếc váy bồng bồng bắt lấy toàn bộ tâm thần.
Thực ra trong lòng Tiết Xuân Đào vẫn hy vọng đứa bé trong bụng là con trai, dù sao đây cũng là đứa bé đầu tiên của nàng cùng với Thiên ca. Nếu có thể một lần được nam, vậy lòng nàng cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng lúc nhìn đến chiếc váy xinh đẹp Vân Sơ tặng, suy nghĩ của Tiết Xuân Đào đã thay đổi: Sinh một nữ nhi cũng khá tốt, vậy đứa nhỏ có thể mặc chiếc váy xinh đẹp này rồi. Dù sao thì nàng và Thiên ca lại không chỉ là sinh mỗi một đứa.
Tuy nhiên, ở lúc nhìn thấy quần yếm và mấy bộ áo liền quần trông rất đáng yêu dành cho nam hài tử, Tiết Xuân Đào lại cảm có chút do dự. Một tay cầm cái váy công chúa bồng bồng xinh đẹp, một tay cầm áo liền quần đáng yêu, nàng không khỏi xoắn xuýt mà nghĩ: Nếu trong bụng nàng là long phượng thai thì tốt biết mấy, như vậy những bộ quần áo xinh đẹp này có thể phát huy được tác dụng rồi.
Vân Sơ nếu biết Tiết Xuân Đào chỉ vì mấy bộ quần áo mà xoắn xuýt như vậy, vậy nhất định sẽ không nhịn được mà cười ra tiếng.
Lần này Lỗ Bằng Thiên đi qua cũng không có gì tính mua, nhưng vì không muốn đi một chuyến uổng công nên khi trở về bọn hắn nhân tiện dùng hai lượng bạc mua hai thùng rượu đế. Đây nếu đổi thành phụ nữ hiện đại mà thấy chồng mình mua nhiều rượu như vậy về nhà, vậy nhất định sẽ nổi cơn tam bành cho xem. Nhưng nếu đổi thành Tiết Xuân Đào luôn luôn thấy trượng phu mình cái gì cũng tốt thì lại khác, nàng chẳng những không ngăn cản Lỗ Bằng Thiên mua rượu mà còn khuyến khích hắn mua nhiều thêm chút.
Loại rượu cao cấp Mẫn Nhuễ Nhã đưa cho, Lỗ Bằng Thiên không bỏ được lôi ra uống. Nếu là trước kia, hắn còn bỏ được lấy ra mười sáu văn tiền mua một bình rượu trắng nhà thôn trưởng bán. Nhưng giờ sắp làm cha rồi, hắn thấy mình nên tiết kiệm một chút để dành vốn liếng cho lão bà và đưa nhỏ của mình tiêu dùng.
Dù sao, rượu chỗ Vân Sơ bán một thùng lớn cũng chỉ có mấy chục văn tiền, mà hương vị rượu so với bên ngoài bán còn tốt hơn nhiều.
Ăn uống no đủ, Lỗ Bằng Thiên khiêng bốn thùng rượu đế mình mua trở về. Hắn ở chỗ Vân Sơ cũng đã uống không ít, lúc rời đi còn lung la lung lay làm Tiết Xuân Đào nhìn không nổi muốn đưa tay đỡ hắn. Nhưng hắn liên tục xua tay nói hắn tự mình đi được, hắn còn chưa có say.
Tiễn hai người Tiết Xuân Đào và Lỗ Bằng Thiên rời đi, Vân Sơ vừa quay đầu liền bắt gặp hai mắt tỏa sáng của Agula. Nhìn thấy Agula như vậy, Vân Sơ bất đắc dĩ hỏi: "Anh sao vậy?".
Agula sốt ruột nói: "Rượu! Loại rượu ban nãy lão Lỗ mua đó, tôi cũng muốn mua!".