Sau khi đã kiểm tra vũ khí cùng áo giáp xong, mọi người đều cảm thấy rất hài lòng.
Tiếp đó người của hai hội bắt đầu cho xe chở vật liệu tập kết ở gần căn cứ của Thiên Anh.
Trước khi có một xe đổ vật liệu xuống thì Thiên Anh đều kiểm tra cẩn thận, nhìn xem hàng của mình có bị tổn hại không.
Thiên Anh là người rất rõ ràng, làm việc gì ra việc đó, làm ăn là ra làm ăn, còn chuyện tình cảm thì khi khác lại nói tới.
Sau khi xác nhận các lô hàng không có vấn đề thì hắn để cho người của hai hội bốc dỡ hàng hóa từ trên xe xuống.
Trong quá trình bốc dỡ hàng hóa, Thiên Anh nhìn qua Lệ Vi tò mò hỏi:
“Mọi người kiếm ở đâu ra hai bộ xương của thú biến dị cấp bảy loại hiếm vậy?”
Lệ Vi thấy bộ dạng tò mò của Thiên Anh thì cười nói:
“Bác Tấn giết một con, con còn lại là do mọi người hợp sức tiêu diệt.
Cũng may là bọn nó vào trong bẫy nên mới dễ dàng tiêu diệt, bằng không sẽ phải chết không ít người.
Mà quần áo này là anh may hay Lam may?”
Thiên Anh cười cười, hắn nói:
“Tôi may đấy, chứ Lam nó chỉ biết ăn thôi, mấy cái này không biết.”
Lệ Vi nghe vậy thì cười, đúng vào lúc này Bá Nam đứng ở bên cạnh Lệ Vi nhìn qua Thiên Anh hỏi:
“Tôi nghe nói anh rất giỏi võ thuật, không biết hai ta có thể giao lưu một chút được không?”
Lệ Vi nghe được lời này thì nhướng mày, nàng đang định lên tiếng răn dạy Bá Nam thì Thiên Anh lại cười.
Thiên Anh nhìn thấy ánh mắt nóng rực của người này từ khi vừa đến đây thì biết hắn muốn làm gì rồi.
Người này ở trên thân tản mạn ra một cổ khí chất rất đặc trưng của người luyện võ, ngày xưa trong đội ngũ của Thiên Anh cũng có một người như vậy, tên kia đụng ai cũng khiêu chiến.
Hồi đó Thiên Anh cũng đã cùng tên kia giao thủ qua rất nhiều lần, học được không ít từ hắn.
Có điều về sau tên kia bị quân chính phủ giết chết, nên hắn cũng không có cơ hội rèn luyện gì nữa.
Nhìn về phía Bá Nam, Thiên Anh thẳng thắn hỏi:
“Cũng được thôi, có khó khăn gì đâu.
Thế anh muốn dùng vũ khí hay là tay không?”
— QUẢNG CÁO —
Bá Nam thấy Thiên Anh cũng không có tức giận vì bản thân khiêu chiến thì cười lên, hắn nói:
“Đương nhiên là phải dùng vũ khí cận chiến rồi.
Có điều chúng ta nên mặc áo giáp bảo vệ vào.
Dù sao chỉ là giao hữu, nếu bị thương hay có ai chết sẽ không hay.”
Thiên Anh nghe vậy thì nhẹ gật đầu, hắn nói:
“Được!”
Vậy là tiếp đó hai người đi qua một bên tiếng hành đấm nhau làm quen.
Đàn ông con trai có cái lạ, một là quen nhau trên bàn nhậu, hai là thông qua đánh nhau.
Có lẽ đây là một đặc tính của giống đực.
Thiên Anh cùng với Bá Nam đánh nhau, ngay lập tức thu hút được sự chú ý của những người khác.
Lúc này các anh em khác cũng đi qua nhìn xem.
Bọn người Vũ Sư, Đình Mạnh lúc này cũng muốn nhập hội.
Dù sao đánh nhau cũng là một thú vui, cũng không phải là chuyện gì xấu cả.
Trừ mấy thằng lòng dạ hẹp hòi ra.
Lệ Vi nhìn thấy cảnh này thì bất đắc dĩ cười cười, đôi khi nàng thật sự không hiểu cái đám đàn ông kia trong đầu nghĩ gì.
Người thì lớn mà suy nghĩ giống trẻ con, nàng cảm thấy bọn họ không khác gì đứa con nít có râu cả.
…
Trận giao lưu đầu tiên là giữa Thiên Anh cùng với Bá Nam.
Hai bên mặc áo giáp phòng ngự, binh khí là dùng loại dao găm thông thường, không phải dao găm năng lượng.
Thiên Anh đối mặt với Bá Nam thì chỉ dùng tới sức mạnh tự thân.
Không nhờ đến sự can thiệp của Mít Đặc.
Nếu có Mít Đặc, Thiên Anh dễ dàng xác định được nhược điểm của đối phương, từ đó dễ dàng hạ gục được đối thủ.
Có điều không có Mít Đặc hắn phải tự mình tìm hiểu.
Bên cạnh đó hắn cũng chuyển chế độ của ‘mạch sống Nova’ từ chế độ ‘tăng cường’ chuyển sang chế độ ‘phòng ngự’.
Sau khi chuyển chế độ, sức phòng ngự của hắn tăng cao, các khu vực yếu hại sẽ được gia tăng phòng ngự, bụ lại khả năng tấn công hắn sẽ giảm đi 40%.
Thiên Anh làm vậy cũng không phải coi thường đối thủ, mà hắn muốn cảm nhận lực lượng chân chính của đối thủ.
“Bắt đầu!”
Sau khi hai bên chuẩn bị xong thì Đình Mạnh lớn tiếng hô bắt đầu.
Ngay khi thanh âm bắt đầu vừa vang lên thì Bá Nam đã chủ động tấn công.
Người này mới mở màn đã vận dụng cả lực lượng thức tỉnh, tốc độ di chuyển của hắn tăng vọt, bộ pháp của hắn cũng trở nên tinh diệu vô cùng.— QUẢNG CÁO —
Hai người đứng cách năm mét, mà chỉ sau một giây Bá Nam đã áp sát Thiên Anh, sau đó liên tiếp tung ra ba đòn vào ba điểm yếu hại của Thiên Anh, phần cổ, phần thắt lưng cùng phần đầu gối.
Tốc độ ra đòn của Bá Nam rất nhanh, nó nhanh đến độ mà phát ra tiếng gió rít.
Quần áo ma sát với không khí mà bốc lên khói là biết nó nhanh cỡ nào.
“Ầm ầm ầm…”
“Ầm ầm ầm…”
Tốc độ của Thiên Anh không bằng với Bá Nam, tuy chỉ kém hơn một ít, nhưng một ít đó để cho Thiên Anh chỉ có thể phòng ngự, không cách nào tấn công.
Có điều bàn về mặt phòng ngự thì Thiên Anh mạnh kinh khủng, dù phải chịu liên hoàn đoàn tấn công của Bá Nam nhưng hắn vẫn đứng vững như kiềng ba chân.
Trong khi đỡ đoàn, Thiên Anh phát hiện bá năm thường tung ra liên chiêu từ ba chiêu đến năm chiêu, sau đó sẽ vội rút lại về phía sau.
Có điều do Bá Nam hơn về tốc độ, hắn đến rồi đi như một cơn gió.
Thiên Anh không bắt kịp tốc độ của hắn nên chịu chết, không thể làm gì được.
Dù có tấn công cũng dễ dàng bị đối phương tránh thoát.
Mọi người ở xung quanh chứng kiến Bá Nam áp đảo Thiên Anh như vậy thì đều hét lớn cổ vũ, dường như ai nấy đều đang rất hưng phấn.
Có điều sau tầm mười phút, tốc độ của Bá Nam dần chậm lại, hắn không thể duy trì được tốc độ di chuyển như lúc ban đầu nữa.
Không còn tốc độ, ưu thế của hắn cũng biến mất.
Nhưng vào lúc này Bá Nam đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn Thiên Anh nói:
“Chúng ta dừng lại ở đây thôi, trận này chúng ta hòa.”
Nếu là một người hiếu thắng nghe được lời này thì sẽ không chấp nhận, có điều đối với Thiên Anh thì khác.
Đây chỉ qua là một trận chiến giao lưu, cũng không cần hơn thua làm gì.
Nhẹ gật đầu hắn cười nói:
“Được thôi.”
Hắn lúc này nhìn qua hai người khác nói:— QUẢNG CÁO —
“Ai lên trước đây?”
Vũ Sư nhìn Thiên Anh hỏi:
“Anh còn chiến tiếp được không? Không cần nghỉ ngơi à?”
Thiên Anh lắc đầu cười nói:
“Không cần.
Tôi vẫn có thể tiếp tục được.”
Có lẽ Thiên Anh không nổi trội về tốc độ lắm, nhưng so về độ ‘bền bỉ’ thì hắn rất khủng.
Khả năng phòng ngự cao, tốc độ hồi phục tốt.
Với khả năng này hắn có thể bám trụ các cuộc chiến dài hơi, hoặc sinh tồn trong điều kiện khó khăn.
Nhưng mà nói tốc độ của Thiên Anh không nổi trội là so với những người thiên về tốc độ giống Bá Nam thôi, chứ những người thiên về sức mạnh giống Vũ Sư thì hắn hơn rõ ràng.
“Hự!”
“Ầm!”
Có được lợi thế về tốc độ, Thiên Anh bày ra khả năng tấn công sắc bén của bản thân.
Không tới ba mươi giây hắn đã có thể hạ được Vũ Sư.
Về phần Đình Mạnh thì khó chơi hơn, tên kia cũng là một người thức tỉnh thiên về tốc độ, lối chiến đấu của hắn cũng giống Bá Nam.
Tấn công chớp nhoáng sau đó rút lui.
Tiếp đó kéo giãn khoảng cách, đợi cho thân thể đạt tới trình độ tốt nhất lại tấn công.
Có điều khả năng tấn công của Đình Mạnh, không sắc bén giống Bá Nam.
Thiên Anh cùng hắn giao thủ năm phút đã nắm được điểm yếu của hắn.
Có điều tên kia cũng giống như Bá Nam, khi sắp thua thì lại dừng cuộc chiến để có một thành tích hòa.
Thiên Anh cũng không rõ bọn họ đang nghĩ cái gì, nhưng thấy bọn họ không muốn đánh nữa thì hắn cũng dừng lại..
Danh Sách Chương: