Mục lục
Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thẩm gia ở Bắc Kinh không chỉ là một gia tộc danh giá, nó giống như một xã hội thu nhỏ do tinh hoa của tiền tài và quyền lực lắng đọng cả trăm năm mà thành. Ở đây, con cháu trực hệ của Thẩm gia cũng không nhiều, đa phần là những người khác họ. Nhưng bất cứ tập thể nào cũng có nòng cốt, mà con cháu trực hệ chính là nòng cốt.

Trong khi những người khác nỗ lực xây dựng địa vị cho bản thân, có người là doanh nhân lớn, có người trở thành ngôi sao trong giới chính trị, khi mà ai cũng gắng đạt được ánh hào quang trong lĩnh vực của mình thì lại có một đứa cháu vì mấy đồng tiền tiêu xài mà trộm đồ cổ của ông mình.

Thẩm Sùng Vũ - Thẩm lão gia, cơn giận của ông đã lên đến cực hạn gần như có thể khiến ông bị tức chết ngay tại chỗ.

Ông thật sự không nghĩ tới đứa cháu đích tôn trong lời đồn, đứa trẻ bị vứt trước cửa cô nhi viện năm nào, từ nhỏ đã lăn lộn trên đường phố lại có thể vô lại tới mức này. Bao nhiêu năm qua ông chưa từng thấy đứa con cháu Thẩm gia nào vô lại như vậy, hôm nay cuối cùng ông cũng được đại khai nhãn giới.

Diệp Hoan vẫn hồn nhiên không biết thân phận của ông lão trước mắt mình, hắn đang chỉ huy Trương Tam nhanh tay hơn một chút.

Hắn cũng biết chuyện này nếu bị phát hiện nhất định rất mất mặt, người khác hắn không sợ, hắn sợ là sợ Thẩm Đốc Lễ đột niên muốn đi tản bộ, vừa lúc bắt gặp hắn, lúc đó...

Không biết Thẩm Đốc Lễ có bệnh tim, cao huyết áp hay các bệnh khác không nhỉ? Ngày khác hắn nhất định phải hỏi, bằng không ông mà bị tức chết thì hắn sẽ mang tội bất hiếu.

Không lâu sau, Trương Tam đã khoắng sạch đồ trong thư phòng. Dù sao Trương Tam cũng là ăn trộm chuyên nghiệp, dù không có năng lực giám định đồ cổ nhưng rất có kinh nghiệm trong việc lấy đồ nào, bỏ đồ nào. Những thứ có kích thước lớn dứt khoát bị bỏ lại, những thứ được lấy đi đều có kích thước nhỏ, tản mát ra hương vị cổ xưa. Những đồ vật khác không nói, chỉ riêng con dấu làm từ Kê Huyết Thạch kia cũng đã mấy trăm vạn rồi

Thẩm Sùng Vũ cảm thấy trái tim mình tan nát. . . .

Trương Tam ước lượng thể tích cái túi, quay đầu nói: "Anh Hoan, cũng được kha khá rồi, những thứ này chắc không ít tiền đâu."

Diệp Hoan gật đầu, thuận tay lấy cái bình sứ Thanh Hoa gần đó , quăng cho Trương Tam: "Lấy cái này luôn, dù sao cũng đã đến, có thể mang thắng lợi trở về mới không uổng anh đây làm phá gia chi tử một lần. . ."

Bình sứ nhỏ bay trên không tạo thành một vòng cung đẹp đẽ, Thẩm Sùng Vũ quá sợ hãi, kêu lên: "Bình sứ Thanh Hoa thời Nam Tống của tôi. . ." .

Lời vừa dứt, Trương Tam đã vững vàng chụp được bình sứ, thuận tay ném vào túi.

Thẩm Sùng Vũ thở một hơi dài, lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi, mệt mỏi ngồi trên ghế.

Diệp Hoan hô: "Chúng ta đi! Ông bác à, ông đừng nói cho bất kỳ kẻ nào rằng tôi đã tới, bức tranh thời Minh kia coi như là phí im lặng tôi tặng cho ông. . . ."

"Phí im lặng?" Thẩm Sùng Vũ trợn mắt há mồm.

Trương Tam nói: "Anh Hoan, đi nhanh lên!"

Thẩm Sùng Vũ ngồi thở hổn hển, nhìn thấy hai người Diệp Hoan chạy ra ngoài, sợ tới mức run rẩy, chỉ tay nói:"Đứng lại! Hai người đi đâu đó?"

Diệp Hoan nháy mắt: "Đi bán đồ lấy tiền, uống rượu ăn thịt."

Thẩm Sùng Vũ ngẩn ngơ, ngửa mặt lên trời thở dài đầy bi thương : "Súc sinh!"

Trương Tam liếc mắt nhìn Diệp Hoan, cười nói: "Ông bác, ông nói khá chính xác đấy. . . ."

Hai người đang chuẩn bị rời khỏi thư phòng, Thẩm Sùng Vũ toàn thân run lên, bước lên một bước lớn, nắm chặt túi của Trương Tam, hung hăng nói:"Đứng lại! Ai cũng không được đi!"

Diệp Hoan ngẩn ngơ, sau đó cười lạnh: "Lão già, muốn chia phần hả?"

Thẩm Sùng Vũ hiên ngang đứng chặn ngoài cửa, quát lên: "Mang buông ngay xuống, những thứ này đều là đồ gia truyền của Thẩm gia, muốn trộm đồ, không có cửa đâu!”

Diệp Hoan lười biếng nói: "Ông còn dám cản, tôi đánh ông đấy!"

Thẩm Sùng Vũ gầm lên: "Cậu dám! Thằng nhóc con kia. Làm phản rồi! biết ta là ai không. . ."

Ầm!

Ông còn chưa nói xong thì Diệp Hoan đã thẳng tay đấm vào mắt trái Thẩm Sùng Vũ .

Lưu manh đúng là lưu manh, tố chất tất nhiên không thể cao, cái gọi là kính già yêu trẻ...trong mắt họ chẳng đáng một xu. . . .

Thẩm Sùng Vũ la lên đau đớn, hốc mắt bầm tím, giờ phút này ông cảm thấy vừa sợ vừa giận.

Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm không ai dám đánh ông như vậy!

Năm đó chỉ khi đánh nhau cùng đám Nhật Bản mới bị thương, lại chưa nghĩ tới, khi ông sắp xuống mồ rồi, lại bị đánh. . . .

"Thằng nhóc kia, hôm nay ông đánh chết mày!" Thẩm Sùng Vũ giận tím mặt, thân hình già nua di chuyển, toàn thân hiện lên uy thế, giơ tay muốn đánh Diệp Hoan.

Diệp Hoan bất ngờ, sau đó tay chân nhanh nhẹn rút một cái bình nhỏ ra, ném ra sau lưng ông. . .

"Nghiệp chướng! Bình sứ Thanh Hoa của tôi. . ."

Thẩm Sùng Vũ ngay lập tức đứng người lại, hai mắt vốn đang tràn đầy tức giận lại biến thành đau lòng và sợ hãi. Ông lập tức quay người lại, như chó thấy xương, nhanh chóng nhảy về phía trước, động tác nhanh nhẹn, khó để người khác nghĩ bóng dáng này là của một ông lão.

Khi bình nhỏ sắp chạm vào mặt đất, Thẩm Sùng Vũ vừa kịp chụp được nó, ánh mắt của ông đối với cái bình này như của một người cha đối với đứa con trai.

"Thân thủ tốt!" Diệp Hoan hai mắt sáng ngời, khen: "Thẩm gia quả nhiên tàng long ngọa hổ, sâu không thể lường, ngay cả một công nhân vệ sinh cũng có thân thủ tốt thế này, so với lão tăng quét rác trong Thiếu Lâm Tự còn oai phong hơn. . ."

Trương Tam không nhịn được nói: "Anh Hoan, chúng ta đi nhanh đi, anh chờ ông ta nói “cảm ơn, quá khen!” nữa sao?"

Diệp Hoan hưng phấn nói: "Lão tam, mày nói coi ông ta có cường hãn không?"

"Chân ông ta cũng không cường bằng tay của anh." Trương Tam chậm rãi nói.

Diệp Hoan hưng phấn nhìn Thẩm Sùng Vũ vẫn còn đang nằm rạp ngẩn ngơ trên mặt đất, kêu lên: "Ông bác, hôm nay tôi có việc, ngày mai tôi sẽ tới gặp ông, ông nhất định phải thu tôi làm đồ đệ đấy . . ."

Hai người vội vàng đi ra ngoài, dưới bóng đêm, hai bóng người lén lén lút lút đi tới cửa chính.

Diệp Hoan vừa đi vừa khen: "Ông lão này có thân thủ tốt thật, chú nhìn thấy động tác chó đói giành xương của ông ấy không, nếu như đội bóng quốc gia của chúng ta tìm ông ta bái làm sư phụ thì Trung Quốc nhất định sẽ vô địch World Cup. . ."

Hai người còn chưa đi xa, trong thư phòng đã vang lên tiếng hét của Thẩm Sùng Vũ.

"Bắt hai tên nhãi đó cho ta!"

Tạch tạch tạch!

Tiếng mở khóa an toàn vang lên liên tục.

Một vệt sáng trắng phá tan đêm đen như mực, thân hình của Diệp Hoan cùng Trương Tam lộ ra rõ ràng dưới ánh đèn pha.

Trong đêm đen, có vô số họng súng chĩa vào đầu hai người, trên ót có cả chục điểm đỏ. Diệp Hoan cùng Trương Tam lập tức sợ tới mức mặt tái mét, hai chân không tự chủ được run rẩy, coi phim của Hollywood bao nhiêu năm rồi, họ đương nhiên biết đây là ống ngắm hồng ngoại của của súng trường. . .

Trương Tam hai chân run lên, lập tức làm ra một quyết định vô cùng sáng suốt, hắn giơ cao hai tay, đầu cúi xuống đất, rống thật to: "Chính phủ! Chính phủ! Đừng nổ súng, đều là người nhà, tôi. . . bị oan . ."

Diệp Hoan môi mím thật chặt, bờ môi trắng bệch run rẩy, cố gắng đè xuống sợ hãi, run giọng nói:"Trương Tam, mày có thể cốt khí một chút được không? Nhìn dáng điệu chết nhát của mày đi, thật mất mặt!"

Trương Tam vẫn giữ nguyên tư thế, dùng giọng điệu hờn dỗi nói:" Vậy anh biểu hiện cốt khí cho em xem đi. . .",

Diệp Hoan hừ lạnh một tiếng, ưỡn ngực, sau đó. . . làm ra tư thế y hệt như Trương Tam. Thân người quỳ rạp xuống đất, hai tay giơ cao, trông như nghi thức tế bái của tà giáo. Hắn dùng giọng điệu bi thương cùng cực kêu lớn:

"Các vị đồng chí chính phủ, tôi sai rồi, tha cho tôi đi . . ."

Trương Tam: ". . ."

Tiền đường Thẩm gia sáng ánh đèn, ánh sáng màu trắng chiếu trên gương mặt già nua của Thẩm Sùng Vũ, hốc mắt bên trái bầm tím, cảm giác đau đớn làm gương mặt già này của ông thỉnh thoảng lại giật giật.

Thẩm Đốc Lễ đứng sau lưng Thẩm Sùng Vũ , nhìn Diệp Hoan cùng Trương Tam đang đứng trên tiền đường, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ thật sâu.

Thẩm Sùng Vũ nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan, sau đó quay đầu, lạnh lùng nói với Thẩm Đốc Lễ : "Đây là con trai ruột của anh sao?"

"Vâng." Thẩm Đốc Lễ thở dài, giờ phút này, ngoại trừ thở dài, ông thật sự không còn gì để nói.

Diệp Hoan vẻ mặt thẹn thùng, xoa tay cười gượng.

Thẩm Sùng Vũ thấy hắn vẫn còn không biết xấu hổ mà tươi cười, không khỏi tức giận hừ một tiếng, nói: "Anh sinh ra một đứa con thật giỏi."

"Cháu còn nhiều chỗ chưa tốt . . ." Diệp Hoan tranh thủ thời gian thể hiện sự khiêm tốn.

Thẩm Đốc Lễ thầm than trong lòng, sau đó hung hăng trừng mắt với Diệp Hoan, thấp giọng nói: "Diệp Hoan, đây là ông nội con, mau chào ông."

Diệp Hoan cùng Trương Tam ngây ngốc, cả người chết đứng, hai người nghẹn ngào kêu to: "Ông nội?"

Thẩm Sùng Vũ vung tay lên, lớn tiếng nói: "Dừng! Đừng gọi ta là ông nội, lão già này không dám trèo cao!"

Diệp Hoan toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, hai mắt nhìn về phía Thẩm Sùng Vũ lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Ông lão này . . . là ông nội của hắn?

Thẩm Đốc Lễ đã nhiều lần nhắc tới, Diệp Hoan biết rõ ông nội hắn là Khai Quốc tướng quân, là đại nhân vật chỉ cần ho một cái sẽ khiến cả Bắc Kinh này run rẩy. . ."

Lần này chọc phải tổ ong rồi. . .

Diệp Hoan nhìn thấy con mắt trái của Thẩm Sùng Vũ bị mình đánh tới bầm tím, hắn thật sự rất muốn bất tỉnh ngay lập tức.

Đánh Khai Quốc lão tướng quân thì gọi là gì? Là đập ruồi trên đầu hổ đúng không?

Hắn nghe nói ông nội này năm đó đã giết vô số lính Nhật, tạo lập vô số công lao cho quốc gia, là biểu tượng cho câu “Tướng mạnh chống vạn quân” Hôm nay. . . vị tướng quân này bị chính cháu ruột đánh. . .

Diệp Hoan thấy được gương mặt đang không ngừng run rẩy của Thẩm Sùng Vũ, hắn lập tức bày ra một nụ cười thâm tình tựa như cốt nhục gặp nhau, trong tươi cười lại tràn đầy nịnh nọt.

". . . Tướng quân ca ca!" Diệp Hoan dang rộng hai tay, vui vẻ chạy tới chỗ Thẩm Sùng Vũ.

Thẩm Sùng Vũ biến sắc, chỉ vào Diệp Hoan hét to: "Đứng lại cho lão tử!"

"Ông nội . . . Con biết sai rồi, con tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ông tha thứ cho con đi. . . ." Diệp Hoan cúi đầu nhận lỗi.

Dù người ông này có địa vị cao hay không, dù hắn có cảm tình đối với Thẩm gia hay không thì việc cháu đánh ông là chuyện đại nghịch bất đạo, Diệp Hoan lúc này là thật tâm thật lòng cảm thấy mình sai rồi.

Cơn tức của Thẩm Sùng Vũ vẫn chưa tan, ánh mắt như sắp phun ra lửa khi nhìn vào Diệp Hoan.

Con cháu Thẩm gia khi ở bên ngoài dù có địa vị và thành tựu to lớn ra sao, khi trước mặt ông thì ngay cả một hơi thở cũng vô cùng cẩn thận, nhưng cái thằng nhócDiệp Hoan này chẳng những trộm đồ cổ tổ truyền của Thẩm gia, mà còn . . .

Thẩm Sùng Vũ hít một hơi thật sâu, hốc mắt trái lại bắt đầu ê ẩm.

Nếu như không phải ông xem Diệp Hoan là cháu ruột của mình thì ông đã sớm ra lệnh đập hai tên nhóc này đến không còn biết đường về.

"Đừng gọi ta là ông nội, ta không phải loại người coi trời bằng vung như cậu . . ."

Thẩm Sùng Vũ nói còn chưa dứt lời, Thẩm Đốc Lễ vốn đứng sau lưng ông đã bước lên, vội vàng nói: "Cha!"

Thẩm Sùng Vũ ngừng nói, quay đầu lại nhìn.

"Cha . . . Diệp Hoan từ nhỏ đã thất lạc cha mẹ, nó cũng không được đến trường nên đương nhiên sẽ không tránh được có tật xấu. Nhưng cha à, nó là cháu ruột của ngài, hơn hai mươi năm nay nó ở ngoài chịu khổ, cha đã từng nghĩ đến chưa? Đứa con này của con, rốt cục là mang tội gì? Nói đến cùng, cũng là con thiếu nợ nó, là Thẩm gia thiếu nợ nó, cha. . ."

". . . Những ân oán năm xưa, hôm nay không cần nhắc lại nữa. Con là con cả trong nhà, việc nên bỏ qua thì bỏ qua, việc nên nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn. Con biết rõ cha vẫn luôn chê con tính tình mềm mỏng, không thể gánh vác chuyện lớn. Trong số các anh em, cha thích chú năm nhất, bởi vì chú ấy gia nhập quân đội, kế thừa chí hướng của cha. Dù cha không hài lòng với con cũng không nên trút lên đầu Diệp Hoan. Nó đã bị con liên lụy, chịu khổ bao nhiêu năm rồi, nó cũng là cốt nhục của cha. Thẩm gia có bao nhiêu con cháu, sao cha chỉ lạnh nhạt với mình nó?”

Thẩm Sùng Vũ bình tĩnh nhìn sự đau xót và bi thương trong mắt Thẩm Đốc Lễ, ông im lặng hồi lâu rồi thở dài.

Đúng vậy, Diệp Hoan là cháu trai lớn của Thẩm gia, nhưng những đấu tranh năm xưa đâu có liên quan gì tới nó? Tại sao phải để nó chịu những khổ sở này? Lãng tử về nhà là việc vốn nên ăn mừng, sao phải so đo chút chuyện nhỏ? Dù sao dòng máu chảy trong người Diệp Hoan là của Thẩm gia, đây là sự thật không thể phủ nhận, Thẩm Sùng Vũ chinh chiến cả đời, già rồi vẫn nóng nảy như cũ, nhưng việc khiến cháu trai của mình trở thành nạn nhân của cuộc tranh giành quyền lực vẫn là chuyện không thể nào phủ nhận.

Chỉ là . . . hành vi đêm nay của đứa cháu này quá đáng hận!

Cơn giận của Thẩm Sùng Vũ không thể phát tiết làm ông cảm thấy cả người khó chịu.

Ầm!

Gạch được lót ở tiền đường xuất hiện mấy vết nứt.

Thẩm Sùng Vũ vỗ mạnh bàn trà làm bằng gỗ Hoàng Lê, không cam lòng rống lớn với Thẩm Đốc Lễ nói: "Nhưng anh nhìn đi, nhìn thử xem con trai anh đã làm được chuyện tốt gì?"

Diệp Hoan không chịu được người khác mắng chửi hắn nên lập tức dựng lông mày lên, nhưng ngay sau đó, lại cúi người đầy suy sụp.

Hắn đột nhiên nhận ra rằng, trên thế này ai cũng không thể mắng hắn, nhưng người đang ngồi trước mặt này lại có thể, hơn nữa còn khiến hắn không cách nào phản kháng. Ai bảo hắn là cháu ruột của người ta chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK