Mục lục
Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Thế Nguyên cũng không ngờ con trai mình  ,nói cách khác là đoán chừng, nó chẳng nhớ gì để nói ra những lời đó.

“Phụ thân.” bên trong đôi mắt Phương Triệu Nhất, không có tình cảm dư thừa.

Phương Thế Nguyên thận trọng gật đầu, “Ta đã biết.” Nếu là con trai của mình, vậy hắn liền hy vọng nóvui lòng hạnh phúc sinh hoạt, thích nam nhân không c gì, dù sao hiện tại người thừa kế cũng sinh ra rồi.

Nghe được cha mình như vậy nói, Phương Triệu Nhất rốt cục trầm tĩnh lại.

Phương Thần vẫn luôn bên ngoài, hắn đứng ở bên người Tống Gia Bảo, đối với mấy người Phương Hoành không có nhiều đại tình nên nhìn nơikhác.

Phương Hoành nhìn thiếu niên ở trước mắt, không biết xảy ra chuyện gì, hắn luôn có một loại cảm giác quen thuộc, “Ngươi thật  sự không phải là Người của Lang tộc?” Hỏi xong những lời này hắn mới cảm thấy mình nói nói không đúng nếu không phải, chẳng phải là bại lộ lực lượng lang tộc sao.

“Ta thích Triệu Nhất, chuyện lang tộc các ngươi, cùng ta có quan hệ gì?” Phương Thần khờ dại dụi dụi hai mắt, quả nhiên thấy đám người bọn họ thoáng hiện vẻ mặt kinh ngạc.

Phương Hoành cũng không ngờ, đó là thiếu chủ, mới vài ngày, thế nhưng đem chuyện lang tộc đều nói rõ ràng.

“đúng là cùng ngươi không quan hệ, nhưng là người ngươi thích lại là thiếu chủ của chúng ta!” Phương Hoành nói đến hai chữ sau, đã rất nghiêm túc, “Mà chúng ta không cho phép lang tộc yêu nhau.”

Đối với lời năm người này nói, hắn rất xem thường nhưng vẫn giữ bộ mặt trẻ con, “Triệu Nhất căn bản không phải Người của Lang tộc, hơn nữa hắn sẽ không sức mạnh đúng không?”

“Các ngươi nên giải quyết, hẳn là vấn đề con của hắn, mà không phải ở trong này chất vấn ta.” những lời này nói  rất chuẩn cả người đều tản ra không khí lãnh liệt, vì sau khi nói xong,lại nhút nhắt như chưa có gì xảy ra.

Phương Hoành cảm giác đến độ ấm nơi đây đột nhiên rơi chậm lại rất nhiều, mà thiếu niên ở trước mắt, cho dù nhìn qua thực đơn thuần, nhưng trực giác hắn  cho rằng, người này tuyệt đối không đơn giản, nếu thiếu chủ cùng hắn cùng một chỗ còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

“Vị tiên sinh này, ta nói cho ngươi cái câu chuyện đi.” Nghé mới sinh không sợ cọp, Phương Hoành cũng là biết đến, chỉ có thể từ cửa hông nhắc nhở thiếu niên ở trước mắt.

Phương Thần ngồi ở một bên, thản nhiên mà gật đầu, “Ngươi nói đi.” Bất kể như thế nào, hắn cũng không khả năng tách ra cùng cha mình.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trên toàn bộ hành lang,chỉ có thể nghe được tiếng Phương Hoành thản nhiên nói, còn lại hết thảy đều rất an tĩnh.

“Ngươi cảm thấy mãi như vậy có được không?” Phương Hoành nghiêm túc mà quan sát thiếu niên ở trước mắt,khi  mình nói cái gì khi, cũng không có bỏ qua vẻ mặt của hắn.

Phương Thần cặp mắt to ngập nước, lúc này lại thoáng hiện cảm xúc kiên định, “Triệu Nhất không phải yêu tà thú, hắn sẽ không đối nghịch cùng lang tộc, mà ta đâu…” Tạm dừng trong chốc lát, mới chậm rãi mà nói, “Cũng không phải  nam tử phổ thông kia, chúng ta cùng bọn họ là không như vậy.”

“Đương nhiên, các ngươi cũng có sức mạnh đem chúng ta tách ra, nhưng không cần quên, các ngươi cùng con người chúng ta khác nhau.”lời đơn giản, nhưng có thể khiến Phương Hoành kinh sợ.

Người của lang tộc, không thể tùy tiện sát hại nhân loại, nói cách khác, thiên phạt sẽ đến trên đầu bọn họ. Hiện tại lang tộc gặp phải nguy cơ tuyệt chủng, rất nhiều người đều dựng dục không được, cho dù sinh mệnh rất dài lâu, nhưng đối với bọn hắn mà nói, đó là nguy cơ rất lớn.

Phương Hoành mân môi không nói gì, hiện tại hắn phát hiện, thiếu niên này so với mình nghĩ phức tạp hơn rất nhiều.

“Răng rắc…” Một tiếng, hai người Phương Triệu Nhất đã đi rồi.

“Đại trưởng lão, đi trước điều tra chuyện Phương Tinh.” Phương Thế Nguyên nhìn thoáng qua Phương Thần, rốt cuộc không nói gì thêm.

trong lòng Phương Thần cho dù nghi ngờ cũng cùng những người khác gật gật đầu, “Chúng ta đi thôi.” Lúc này Phương Tinh hẳn có Tống Gia Bảo chiếu cố.

sau khi bọn họ đi, Phương Thần tựa  bên người cha mình, tò mò dò hỏi, “Triệu Nhất, bọn họ đáp ứng rồi?” Chuyện này thật ra rất đơn giản, hắn biết Phương Dịch oán hận lang tộc mà  thôi.

“Ân.” Phương Triệu Nhất cười gật gật đầu, vươn mình tay ra, sờ sờ đầu của hắn, “Chuyện từ nay về sau không cần lo lắng.”

Chuyện phiền phức, liền giao cho mình để giải quyết đi, con hắn chỉ cần hảo hảo mà hưởng thụ sinh hoạt.

“Chúng ta đi đi xem Phương Tinh đi…” Phương Thần cũng bỏ thêm một ít lực lượng, tốc độ thức tỉnh của Phương Tinh,tương đối nhanh.

Tống Gia Bảo nhìn hai người bọn họ không nhìn mình, nhất thời trong lòng có một cỗ tức giận, “Các ngươi coi ta là người trong suốt sao? Hơn nữa Phương Tinh không phải ngày mai mới có thể tỉnh lại sao?” Hiện tại nói, không tác dụng.

Triệu Di rốt cuộc đi nơi nào, cùng bọn họ không quan hệ, dù sao chờ đợi là được.

“Hiện tại tỉnh.” Phương Thần cười gật gật đầu, Người của Lang tộc không phát hiện ra sức mạnh của mình, đối với hắn mà nói, coi như là một loại tiến bộ.

Ba người không có nói chuyện, trực tiếp đi vào phòng bệnh, sau đó nhìn đến đứa trẻ đã muốn ngồi dậy trên mặt, có quang mang tuyệt vọng.

Phương Thần không thích biểu tình như vậy, vì thế đi bên cạnh hắn, xoa bóp mặt của hắn “trẻ con, như thế nào như là một cái lão nhân?” Đối với đứa bé này, hắn thật là không hận nổi.

Phương Tinh nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt, không khí trên người hắn  khiến mình rất thoải mái, nước mắt vẫn luôn chịu đựng, trực tiếp chảy xuống…

Phương Thần có chút luống cuống, “Ngươi đừng khóc, ta nhiều nhất không đánh ngươi.” Nhưng trong lòng lại nghĩ, thảo nào người kia thích nhéo mặt mình, cảm giác này thật tốt.

“Ca ca…” Phương Tinh cầm lấy tay thiếu niên, sau đó trực tiếp đem mặt vùi vào trong ngực của hắn, lớn tiếng mà khóc lên.

bên trong đôi mắt Tống Gia Bảo, thoáng hiện mê hoặc bất giải, nếu như mình không có đoán sai, số lần hai người Phương Tinh cùng Phương Thần gặp mặt hẳn là không nhiều lắm đâu, tiết mục huynh đệ tình thâm này, là cho ai nhìn?!

Phương Thần vươn mình tay ra, nhẹ nhàng mà vuốt lưng hắn, “Đừng khóc, hết thảy đều đi qua.” Trước kia khi mình thơ ấu, trừ mình ra, căn bản liền nhìn không tới người khác, cô độc như vậy, hắn rất rõ ràng.

“…” Phương Triệu Nhất hơi hơi mà nhíu lông mày, cũng không nói gì thêm. Hắn muốn biết chuyện trải qua, Triệu Di nữ nhân kia, cho dù không thể giết, nhưng tuyệt đối không thể lưu lại.

Chờ Phương Tinh khóc  xong sau đó chợt nghe đến thanh âm đói bụng, “Ba ba ······” tay hắn nhỏ bé, lôi kéo tay Phương Thần.

“Xảy ra chuyện gì?” biểu tình trên mặt Phương Triệu Nhất rất nhu hòa, đối với đứa bé này, cho dù không thể nói thực thích, nhưng  hắn rất hiểu chuyện.

Phương Tinh nghe câu hỏi, trong ánh mắt trong suốt, thoáng hiện ảm đạm, “Mụ mụ muốn lợi dụng ta đến chỗ ngươi, cho ta ăn thuốc tăng sức mạnh.” Chuyện kỳ thật không phải như thế này, nhưng hắn cũng không muốn nói thêm.

“Ngươi là ngu ngốc sao? Nàng cho ngươi ăn, ngươi liền ăn?” Còn không có chờ Phương Triệu Nhất nói chuyện Phương Thần đã không vui mà nói.

Phương Tinh nâng hai mắt của mình, nhìn thiếu niên ở trước mắt, thật cẩn thận mà dò hỏi, “Ca ca, ngươi thật sự là ca ca của ta sao?” Hắn không xác định, với mẹ của mình, hắn đã hoàn toàn thất vọng rồi.

“Ta là ca ca của ngươi.” Phương Thần mỉm cười gật gật đầu, khuôn mặt tản ra quang huy.

“Ca ca… Ca ca…” Phương Tinh không ngừng mà hô, nhưng thanh âm trong bụng hắn phát ra  khiến mặt hắn đỏ ửng.

Tống Gia Bảo cùng bạn tốt liếc nhau, không biết ảo giác của hắn hay không, cảm giác đến lãnh khí bên trong phòng bệnh này, hình như là càng lúc càng lớn…

“Ngươi tính toán xử lý mụ mụ ngươi như thế nào?” Phương Triệu Nhất thản nhiên dò hỏi, trong tròng mắt thâm thúy, hiện lên một đạo cảm xúc không vui.

Phương Thần đánh gãy lời cha mình, “Triệu Nhất, chúng ta đều đói bụng, đi ăn cơm đi.” Nếu như là lời mình nói, nam tử kia khẳng định sẽ lập tức  thực hiện nhưng là Phương Tinh đòi hỏi… Mặc dù là có chút không đồng ý, nhưng trong lòng của hắn thực thoải mái.

“Ân.” Phương Triệu Nhất không nói hai lời đáp ứng con trai của mình.

Phương Tinh muốn xuống dưới, vì lại bị Phương Thần ôm lấy, “Đi… Ca ca mang ngươi đi ăn.”

thân thể Phương Tinh thực là suy yếu, nhưng không phải bệnh gì, không có gì kiêng kị.

Đang lúc bọn họ đều cao hứng, Triệu Di lại thấy được vài Người của lang tộc, “Tộc trưởng, đại trưởng lão.” Trong tay của nàng cầm rất nhiều ăn đồ vật, cho dù nàng biết mình chạy không thoát, nhưng là có một đường sinh cơ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.

“Ngươi cho Phương Tinh ăn cái gì?” Phương Thế Nguyên lạnh lùng dò hỏi, Phương Tinh là Người thừa kế Lang tộc, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gìngoài ý muốn, nếu không nói… Đối với lang tộc mà nói, tuyệt đối là một cái tai nạn lớn.

sắc mặt Triệu Di có chút tái nhợt, nhưng giữ vững tinh thần nói, “Ta không có cho hắn ăn cái gì, hắn mình không cẩn thận ăn sai đồ vật, hắn hiện tại…” Nếu nàng thừa nhận nàng  thật ngu ngốc.

“Triệu Di, ta cũng không muốn đưa chứng cớ ra, hắn ăn  thuốc tăng sức mạnh, ý nghĩ như thế nào, tin tưởng ngươi cũng rất rõ ràng!” ánh mắt Phương Thế Nguyên lạnh như băng, như đang nhìn người chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK